Bước vào trong đấu trường của bản thân mình ngày xưa mà cô vẫn có cảm giác rất là bỡ ngỡ
'' cậu đến rồi ''
Từ bên tỏng phát ra tiếng nói của Diệp Hân khiến cho nó phải ngoảnh lại nhìn nhưng khi chưa kịp mở miệng nói 1 chữ thì cô đã bị câm tạm thời vì bộ đồ và hình dáng của diệp Hân bây giờ
Trên tay cô là 1 thanh kiếm còn bộ đồ trên người cô là bộ đồ dùng để đấu kiếm
'' cậu...Diệp Hân ...cậu đang làm gì vậy ...sao cậu trõ kiếm về phía tớ ? ''
'' lấy kiếm ra và đấu với tớ 1 trận ''
'' sao ? ''
'' nhanh lên , cậu còn không mau lên ? ''
'' Diệp Hân....cho mình biết lí do ''
'' nếu cậu có thể thắng ''
'' được , vậy thì mình sẽ làm theo như đúng ý cậu muốn ''
Cắn môi chịu đựng cảm giác này cô đi thay đồ rồi chuẩn bị mọi thứ .
Bước ra ngoài với 1 khí thế đầy sự lạnh lùng
'' cậu phải ở khí hế này thì mới giống cậu đấy Xuân , đừng bao giờ cười
nhiều ''
'' nói nhiều , đấu đi ''
'' ....''
KENG ...KENG....KENG
từ nãy cho đến bây giờ , Xuân và Diệp Hân luôn cùng nhau sử dụng những chiêu thức đã học ngày trước
Càng khó cho việc phân biệt ai sẽ thắng khi cả 2 luôn cùng nhau tung ra những màn đánh kiếm i xì đúc của người còn lại
Tuy 2 người cũng rất là khó chịu cho việc này nhưng vẫn để cho cuộc đấu kiếm diễn ra
Suốt hơn 1 tiếng rồi nhưng vẫn không xi nhê gì cả .
Cuối cùng chính Xuân phải tự ra tay
cô tung 1 đòn bất ngờ vào chính giữa cổ của Diệp Hân rồi nhếch lên 1 nụ cười ở khóe môi
'' tớ thắng ''
không nói được câu gì Diệp Hân chỉ cúi đầu cười 1 nụ cười mãn nguyện
'' giờ thì nói lí do ? ''
'' không ''
'' cậu đã hứa ''
'' chỉ khi thực hiện thêm 1 điều nữa ''
'' điều gì ''
'' bắn súng ''
''....''
Tuy không hiểu sao Diệp Hân lại thử cô như vậy
Nhưng trong đầu cô đang hình dung ra 1 thứ gì đó rất là khủng khiếp
Diệp Hân quay trở lại rốt cuộc với mục đích gì
và lí do vì sao cô lại cho Xuân tập lại những cái này