Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Dễ Thương

Chương 126



YÊU THÊM LẦN NỮA

_____________________________________________________________

Buổi sáng đẹp trời không có tuyết lại bắt đầu tại thành phố washington dộn dàng . Mọi người bước ra trên phố tấp nập , từ mua bán đến chuyện kinh doanh nghe vẻ tươi tỉnh hơn mọi khi ...Hôm nay có 1 chút nắng nhẹ làm cho không khí giống như đang ở trong 1 vườn xuân vậy ...

Vậy mà ....lúc này vẫn còn có người đang ngồi chơi xơi đồ ăn trong biệt thự cơ đấy .

Ở phòng khách của Trí gia Xuân đang ngồi xem tivi với 1 chiếc bánh trên tay

'' ôi , ước gì mình cũng được ngắm hoa anh đào như ở nhật ''

Đúng lúc cô đang mơ ước hết mình thì có thằng ranh đến trước mặt cô nói xỏ

'' mơ vừa thôi , cẩn thận ăn trái bơ đấy ''

'' CÁI GÌ ? lại là anh ''

Ném ánh mắt sắc lạnh về phía Hàn Phong cô ức chế định cầm cái gối từ ghế về chỗ anh

'' ây ây , bà chị ...bình tĩnh ....tôi cứu mạng cô mà ''

'' cái gì ...cho nói lại ''

'' uk , cứ cho là lão đại cứu cô đi nhưng dù sao thì cô cũng đã uống thuốc của tôi rồi ''

'' xí , không phải là Long bảo anh đưa thuốc tôi uống thì chắc có kề dao

trước cô anh cũng không đưa đâu ''

'' ớ ...cái đấy thì tính làm gì ? ''

'' sao lại có chuyện không tính ở đây ''

'' cô ...''

'' 2 người thôi đi ''

Đang trong cuộc chiến tranh bằng miệng thì đột nhiên 2 người bị cắt ngang bởi giọng nói khá là lãnh đạm của Lục Vương

'' gì nữa , anh cứ thíc xen vào chuyện của người khác là sao ? ''_ Xuân

'' haizz , anh ta xen vào cũng tốt đằng nào tôi không muốn cãi nhau với cô

''_Hàn Phong

'' tôi mà không xen thì 2 người còn coi đây là Trí Gia ? '' _Lục Vương

Nói đến đây thì đó sẽ là câu chốt để 2 người kia im miệng

Thừa nhận Trí Gia là nơi mình phải coi trọng thì cũng hơi sớm đối với Xuân . Nhưng ở đây cô có cảm giác an toàn nhưng nói thật , mấy ngày nay cô cứ tỏ vẻ là an nhàn vậy thôi chứ...cô thật sự cũng rất nhớ Diệp Hân và căn phòng nhỏ của mình . Cô đi biệt tăm biệt tích như vậy thì chắc Trần Thiên Bảo cũng góp mặt trong sự lo lắng đó .

'' sắp tới chúng ta lại có thêm 1 buổi tiệc nữa cần phải tham gia ''

Khi Lục Vương đang nói chuyện với Hàn Phong 1 cách rất nghiêm túc thì Xuân chỉ chăm chú gặm bánh

'' NÀY CÔ ''

Tiếng quát của Lục Vương làm xuân giật mình rơi cả miếng bánh xuống đất

'' CÁI GÌ MÀ ANH HÉT TO THẾ ? ''

'' cô làm ơn nghiêm túc nghe tôi nói ''

'' liên quan gì tới tôi đâu mà tôi phải nghe chứ ? ''

'' đây là lệnh của lão đại cô không được cãi ''

'' cái đ** ''

'' cấm nói bậy ? ''

'' liên quan ? ''

'' cô phải biết rõ những thứ như thế , thôi được rôi , sau khi thioong báo xong chuyện này tôi sẽ ...đưa cho cô bản nội quy để cô học thuộc ''

Hàn Phong thì đứng đó trong khi anh ta chỉ biết cười với màn kịch đầy gay cấn này ...

'' sao tôi phải làm thế ? ''

'' đây là lệnh của lão đại cô có gì thắc mắc thì cứ việc hỏi lão đại ,còn đâu thì nhiệm vụ của tôi đến đây là chấm hết ''

Nói xong thì Lục Vương dõng dạc bước ra ngoài để lại 2 con người đanh đá liên quan đến nhà cá cày kia

'' tối nay có tiệc cô làm sao mà chuẩn bị cho đỡ xấu mặt bọn tôi , người hầu ạ ''

''...''

Vì để ý đến cái lòng tự trọng không hề í ...t ...của mình cô đành nuốt cục tức vào lòng mong sao là cô sẽ không bị hành hạ trong cái căn nhà này thêm nữa

Tối nay cô sẽ phải dự thêm 1 buổi tiệc nữa

Lần này có lẽ sẽ còn phải gặp Trần thiên Bảo , chuyện này nhất định sẽ gây chấn động cho Trần Thiên Bảo lẫn Diệp Hân , cô hơi thất vọng .

Đứng ngây người ra ở phòng khách suy nghĩ 1 lúc mà cô không biết hơn 20 phút đã trôi qua , căn phòng khách trống vắng không có 1 bóng người .

Bỗng một cảm giác lạnh buốt trỗi dậy trong người cô , cảm giác trống trải xen lẫn sự cô đơn tột cùng . Cảm giác này là cảm giác mà cô đang nhớ anh ...nghĩ đến đó thì cô mới kịp nhận ra sáng nay mình đã không được nhìn thấy gương mặt của người mà sáng nào cũng có thể thấy , nhưng không biết sáng người đó biến đâu rồi ...cô đang nhớ tới phát điên rồi đây ....

Ngồi phịch xuống ghế sofa cô nhìn ra bên ngoài anh mắt thiếp đi theo làn gió nhẹ ...cô ngả người xuống ghế ...ngủ lúc nào mà cũng không hề hay biết

Sau giấc mơ của buổi chiều khi thiếp đi thì hoàng hôn cũng đã tắt ngấm , 1 giấc ngủ dài từ chiều cho tới giờ vẫn chưa thấy cô thoải mái , cái cảm giác nằm trên ghế sofa chợt biến mất thay vì đó lại là cái đệm êm siêu thoải mái của căn phòng đã gắn bó với cô được 2 ngày rưỡi .

Cuối cùng mắt cũng phải mở khi đồng hồ điểm 6h30'

Mùa đông ở đây rất lạnh nên trời tối rất nhanh , tỉnh dậy thì cô đã thấy mình ở trong phòng

Quay ra bên cạnh thì thấy 1 hộp quà được bọc bằng giấy rất kín , trên thắt 1 cái nơ . Sự tò mò lại trỗi dậy , cô nghĩ đặt bên cạnh mình như vậy thì chắc là quà của mình rồi

Ngồi bật dậy lấy tay mở hộp quà ra thì cô thấy bên trong là 1 bộ váy rất đẹp ...bộ váy màu đen , màu đen của sự huyền bí , chiếc váy dài đến đầu gối , thân váy xòe ra , phần trên được đính bởi những viên đá quý long lanh . vì đây là 1 chiếc váy không dây nên còn có kèm thêm 1 chiếc áo choàng bằng lông cũng màu đen nốt , tiếp đó à đôi dày cao gót có đính kim cương sáng chói . Trang sức thì lại được đựng vào 1 hộp quà khác ...Tiếp đó cô nhận được 1 bức thư khi mở hộp quà nhỏ nhất ở trong chiếc hộp quà lớn

'' những thứ này tôi chuẩn bị hết cho em rồi , thay đồ nhanh và 7h30' có mặt dưới lầu 1 . đừng để tôi đợi lâu ''

Không hiểu sao sau khi đọc xong bức thư này trên môi cô bất giác nở 1 nụ cười không rõ là nụ cười gì nhưng có 1 thứ ẩn chứa trong nụ cười đó ...cô đang...cảm thấy hạnh phúc . Thay đồ xong thì đồng hồ điểm đúng 7strong0' , 10' còn lại để cô trang điểm ...vậy thì còn dư

Kết thúc màn make up nhìn cô đẹp lộng lẫy . Bước xuống phòng khách anh chỉ ngây người ra nhìn cô trong vài giây rồi lại thu hồi lại ánh mắt , ánh mắt nghiêm nghị nhìn Lục Vương và Hàn Phong đang nhìn cô ngây ngất khiến cho 2 người kia rụt đầu 1 cách ngài ngại

'' lão đại đến giờ rồi , chúng ta đi thôi ''

Từ bên ngoài chạy vào 1 người đàn ông tầm ngoài 30 đến thông báo

'' được rồi , ra ngoài trước đi , chúng tôi sẽ ra sau ''

Lục Vương quay ra nói với người đàn ông kia

'' vâng ''

'' lão đại , chúng ta đi ''

'' uk ''

4 người cùng nhau bước lên xe để đi đến buổi tiệc .

Chiếc xe Mercedes-Benz S550 2006 dừng lại trước cánh cổng lớn của 1 căn biệt thự nhìn cũng khá sang trọng và to lớn .

Cạch

'' laõ đại , chúng ta đến nơi rồi ''

Lục Vương và Hàn Phong bước xuống xe đi đến chỗ đằng sau mở cửa ra và lễ phép nói với Long

Anh đi ra khỏi xe theo sau là người con gái anh mang theo trong buổi tiệc ngày hôm nay . Ôm ngang eo cô anh đưa cô vào bên trong căn biệt thự

nhưng chỉ vừa mới đi tới cổng thôi thì đã có 1 người đàn ông trung niên và 1 đám người chạy ra nở nụ cười xã giao với anh .

'' Trí lão đại , anh đến thật là đúng lúc , tiệc đã sắp sửa bắt đầu , mời anh ''

'' Kiều tổng , ông thật là chu đáo nhưng lão đại của chúng tôi đến đây là để bàn chuyện làm ăn cùng với 1 số nhà kinh doanh khác ''

'' à ...dĩ nhiên là tôi vẫn còn nhớ , được rồi vây thì mời các vị lên phòng của tôi , lát nữa các đối tác làm ăn sẽ tới đây . ''

'' được rồi , ông đi làm việc của ông đi , để đó cho người hầu của chúng tôi đưa lên ''

Bỗng nhiên người lảng lặng từ nãy giờ chợt lên tiếng , Long nhìn người đàn ông trung niên bằng ánh mắt khá sắc và nói

'' à , vây thì Tiểu Hoàn , cô đưa Trí lão đại v...''

'' khỏi đi , để người kia đưa chúng tôi lên là được rồi ''

'' làm sao lại có thể như vậy được ạ , cậu ta là người mới của tôi , hết sức vô dụng nên làm sao có thể dẫn Trí lão đại và các vị đây vào , tiểu Hoàn ăn ở tại nơi này đã lâu , nhất định con bé sẽ thông thạo đường hơn ''

'' đâu cần chứ , người bên cạnh Kiều tổng thì ít nhất cũng phải biết phòng chủ ở đâu còn nếu không thì thật không xứng đáng ''

Nhất quyết ngăn cản '' lòng tốt '' của Kiểu tổng Long thốt ra những câu nói lạnh xuyên tim

'' vậy thì...theo ý Trí lão đại cả ''

'' ....''

cuối cùng theo chỉ dẫn của người đàn ông kia , Long và đám Lục Vương đi đến phòng của Kiều tổng ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.