Sau mấy giờ trên máy bay mệt mỏi cuối cùng cũng đến nơi.
Nó ngồi trên ghế làm việc của hắn đọc sách vớ vẩn thấy máy bay đã hạ cánh thì mừng thiếu chút nữa nhảy lên.
Hớn hở chạy ra cửa.Lại phát hiện hắn vẫn đang ngủ.
-Cái tên Gió Lạnh này là heo sao ngủ lắm thế
Nó dón dén bước chân đi về chỗ hắn ngủ.Giựt tóc ra chuẩn bị chọc hắn thì bất ngờ bị một sức mạnh kéo xuống.
Ầmmmm..........
Cả người nó theo xu thế bị hắn kéo nằm sấp lên người hắn.
Cái mũi nhỏ xinh của nó theo đà bị hắn kéo thế là đập phải lồng ngực rắn chắc của hắn.
Muốn gãy mũi nó luôn rồi.
-Anh dám giả bộ ngủ.Còn ức hiếp tôi.Anh thấy nhan sắc tôi đẹp nên định phá
hủy đi đúng k??-nó oan khuất đáng thương xoa xoa cái mũi nhỏ bị va đập
mạnh mà trách cứ hắn.
Nhìn điệu bộ của nó lúc này cứ giống như.
"Chị" Phong nhà ta quá ghen tỵ với sắc đẹp Vy Vy.Thừa cơ hội phá hủy nhan sắc chị ý.Để độc chiếm ngôi vị nữ hoàng sắc đẹp.
Quả nhiên chỉ có chị Vy nhà ta dùng cái từ này để miêu tả hình ảnh hiện tại.
Chẳng biết là ngu hay ngốc nữa.
Nhưng Phong nhà ta phá lệ k tức giận mà còn cười ầm lên như xem phải phim hài vậy.
Nó ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn như động vật ngoài hành tinh mới đáp xuống Trái Đất.
Đơ đơ một hồi nó nghĩ thầm
Cái tên Dương Lãnh Phong này đúng là tên yêu nghiệt.Lúc nào hắn cũng đẹp
vậy sao.Trong mọi hoàn cảnh vẫn có thể phóng điện với người khác phái.
Nhưng nhìn hắn lúc này đẹp thiệt nha.Thường ngày hắn k đem bộ mặt lạnh băng k thì lại là vẻ vô sỉ hết mức.Mặc dù đẹp nhưng nhìn là muốn đá vào cái
bản mặt đấy rồi.Còn bây giờ hắm cười với một nụ cười tự nhiên thế này.Ôi đẹp chết mất.
Nó cứ nhìn hắn đến quên cả chớp mắt.Đang tiến vào cơn mơ mộng với bạch mã hoàng tử.
Bỗng
-Thu nước miếng của em lại đi.Sắp ngập máy bay luôn rồi-K biết hắn từ đâu
sách đến thùng nước.Còn là nước rửa chân nữa chứ.Đổ cái rầm vào đầu nó.
Lúc này nó mới trở về hiện tại.
Nhìn cái vẻ mặt nín cười đến nội thương của hắn.Vừa tức vừa thẹn nhéo cho hắn một cái thật đau rồi chạy xuống máy bay.
-Dương Lãnh Phong tôi rủa "em trai" nhà anh bị bại liệt.-nó khí thế bừng bừng mà hét lên.Đủ làm mấy vị phi cơ sợ hãi.
Quả nhiên chỉ có thiếu gia mới có thể ăn những món có khẩu vị nặng như thế này
------
Lúc này
Khung cảnh trước mặt nó làm nó thích thú.Những chiếc thuyền nhỏ trôi lềnh
bềnh trên mặt nước.Im lặng và tĩnh mịch một cách thần kì.Nhìn khung cảnh này thật nên thơ.K hổ danh là dòng sông tình yêu.
Nó như bị hút hồn vào cảnh trước mắt.
Quên cả bực tức lýc nãy.
K biết qua bao lâu
Thì hắn đi xuống.Mặt tựa tiếu phi tiếu mà cười.
Đến khi xuống đến nơi nhìn xung quanh bốn nơi đều là nước thì nụ cười lập tức cứng lại.
Vài phút trước.
-Thang Duy Triệt.Tôi cho cậu trong thời gian ngắn nhất đem xe đến đón tôi ở Venezela-giọng hắn uy quyền mà hét vào điện thoại.
-Cậu chủ Dương ạ-Duy Triệt ở bên kia điện thoại mà tay run lên.Đang yên lành sao cậu chủ lại điện đến cho cậu.
-Chứ cậu nghĩ ai?Hửm?Trong thời gian ngắn nhất đem xe đến Venezela đón tôi.
-Cậu chủ Dương.Ách cái đó nghe là k thể........ ..-k đợi Duy Triệt nói hết câu.Hắn trực tiếp ngắt máy.
Hắn nghĩ chắc lại kì kèo thời gian chứ gì.
Còn Duy Triệt ở bên kia điện thoại mặt dở khóc dở cười.Cậu chủ đang thử EQ của cậu đấy à.Vác xe hơi đến Venice mà thả xuống nước à.Có Tôn Ngộ
Không chưa chắc làm cho xe đi được ở Venice ấy chứ.Mẹ ơi đến thành phố
sông nước mà đòi lấy xe hơi đi là sao.
Chả khác nào vác máy bay bay đến hỏi thăm sức khỏe Long Vương cả......
--------
Hắn ở bên này
Nhìn khắp nơi đều là nước.
Thì lập tức hối hận về cuộc điện thoại mấy phút trước.