-Dương Lãnh Phong chết tiệt.Dương Lãnh Phong đáng ghét....Đồ độc tài.Lúc nào
cũng cho mình là đúng.Anh đi chết đi-nó vừa đi vừa giạm.chân mà lẩm bẩm
chửi hắn.
Bỗng có một giọng nam dễ nghe gọi nó.
-Tiểu Mỹ
Nữ.Sao cô lại đi dạo một mình ở đây vậy?Bạn trai cô đâu?-Jonson vui mừng nhìn nó mỉm cười vì trong một ngày lại tình cờ gặp nó đến hai lần.Đúng
là có duyên mà.
Nó nghe thấy có tiếng gọi cũng không quay lại vì nghĩ không phải gọi mình.
-Cô gái.Rất vui được gặp lại-Jonson vội cầm lấy cánh tay nó lại.Vì sợ nó không nghe thấy.
Nếu cảnh này bị hắn thấy thì đảm bảo mai cả Venice được ăn giấm miễn phí.
Nhưng sự đời thường thì không như ý.
Đúng là ghét của nào trời trao của đó.
Bởi vì....
Xa xa có một cột băng di động đang tỏa ra mùi chua của giấm.Và ánh mắt đủ giết người.
Tại vì
Hắn thấy nó giận thì vội vã đuổi theo.Tìm mãi mới thấy cái bóng dáng nhỏ nhỏ mảnh khảnh của nó.
Lại thấy nó cùng cái tên chết tiệt kia đang níu níu kéo kéo nhau.
Thật tức chết hắn mà.
Còn nó bị giật mình nhìn cánh tay bị người khác kéo.Rồi ngẩng lên nhùn thấy khuôn mặt một người đàn ông
-Chúng ta quen nhau sao??-nó lạnh nhạt hỏi rồi nhìn chằm chằm vào tay mình.
Lúc này Jonson mới xấu hổ thả tay nó ra mà giải thích
-Cô gái cô không nhớ tôi sao.Lúc sáng nay cô và bạn trai cô có hỏi tôi đường đó
Nó trầm tư một lúc mới nghĩ ra.
-Nhưng lúc đó anh....-đâu có biết nói tiếng Việt.
-À......tôi cũng là người Việt đó nha.hihi.Bố tôi là người Anh nhưng mẹ tôi là
người Việt-Jonson tự nhiên mà nói về nguồn gốc của mình
-Ra là vậy.......
-Hihi...À mà bạn trai cô đâu sao lại đi dạo một mình-Jonson vẫn không quên thắc mắc của mình
-Anh ta bị xe tông chết rồi-vừa nhắc đến tên của hắn nó lại thấy tức nga.
-Cô gái à.Ở đây làm gì có xe mà tông.Nếu có tôi nguyện già đi chục tuổi làm chú cô luôn-Jonson vui tính mà chọc vui nó
-Phi.........vậy thì anh ta bị thuyền tông chết được chưa????-nó cuối cùng cũng phải phì cười.Anh chàng này thật vui tính đó nha.....
-Cuối cùng cô cũng cười rồi..
À mà hai người đang giận nhau sao?-Rất dễ nhận ra mà.Anh cũng muốn biết
xem hai người có phải giận nhau không.Nếu thật anh cũng muốn họ làm
lành.Vì thực sự họ rất đẹp đôi.Và cũng dễ nhìn ra hai người họ rất yêu
nhau
Nó im lặng trầm mặc không nói gì.
Biết mình đã nói sai rồi.Không nên xen vào chuyện của người khác.Jonson vội vàng xin lõi nó
-Thật xin lỗi.Tôi không nên hỏi vấn đề này....
-Không sao.Tôi không để ý.Chỉ là có thể không trả lời câu hỏi này được không?
-Đương nhiên rồi.Tại tôi nhiều lời quá)Jonson làm bộ mặt buồn buồn mà nhìn nó
-Tôi đã nói không sao rồi mà.
-Cô thật là....-Lúc này....Jonson còn chưa kịp nói hết câu thì đã có một bóng dáng anh tuấn lao tới.
Một tràng từ ngữ lao ra không quản có ai muốn nghe hay không
-Cô ấy là bạn gái tôi.Và bạn gái tôi không muốn gặp anh.Vì vậy lần sau gặp
cô ấy thì tránh xa cô ấy ra một chút-hắn hai mắt cháy rực muốn thiêu đốt đối phương mà tuyên bố.Rồi không đợi ai kịp nói gì trực tiếp kéo nó đi.
Đích xác là lần này nó bị hắn chọc giận thật rồi
-Này này.....Anh bị thần kinh...Hỏng não hay não bị úng nước hay sao tự
nhiên lại kéo tôi đi.Còn nữa tôi nói không muốn gặp anh ấy hồi nào.Anh
đừng có quá đáng-nó vừa kéo tay mình ra khỏi tay hắn vừa chửi bới kêu
la.
-Anh quá đáng??-cuối cùng hắn cũng dừng cước bộ lại nhưng vẫn nắm chặt tay nó mà xoay người lại hỏi
-Không đúng sao?
-Vậy em cùng hắn ta thân mật là không quá đáng-hắn nói như muốn hét vào tai nó luôn.....
-Đúng vậy.Tôi và anh ấy thân mật thì có gì quá đáng.Anh dựa vào cái gì mà
quản tôi?-máu nóng của nó xông lên rồi nên không quản hắn có tức thế nào thì nó cũng quyết đối nghịch hắn.
-Dựa vào tôi là bạn trai em.
Dựa vào tôi là bạn trai em?Nghe câu này nó nhếch môi cười mỉa mà hỏi ngược lại hắn
-Anh yêu tôi sao?
Đúng vậy.Hắn yêu nó sao?Nếu không thì dựa vào cái gì mà quản nó!
Câu này của nó làm hắn á khẩu không nói được gì?
Có thể nói được gì chứ.
Nói tôi không yêu em à.Vậy thì lấy cái gì quyền gì mà quản nó.
Hay nói tôi yêu em.Nhưng không phải trong tim hắn vẫn luôn có Tuyết Nhi hay sao.Vậy thì làm sao yêu nó được.
Hắn vì câu nói của nó mà thâm tâm đang đấu tranh dữ dội nên đành yên lặng không biết nói gì.
Nó nhìn hắn im lặng như vậy mà tim như bị
ai cầm dao khứa vào.Hắn không thể thừa nhận yêu nó được sao.Cho dù là giả thôi cũng được.
Nó....
Thực chất không phải là người mạnh mẽ như bề ngoài đâu.Mà là một người vô cùng yếu ớt.Nhất là trong tình yêu.
Mặc dù biết hắn không yêu mình và tất cả chỉ là giả dối nhưng vẫn không ngăn được tim mình.
Chỉ cần hắn đối xử với nó nhu tình một chút thì nó sẽ tự thôi miên mình là hắn cũng yêu mình.
Nhưng giờ đây khi thấy hắn im lặng và bối rối thế này thì nó nghĩ đã đến lúc
dừng cái câu chuyện tình yêu hoang đường ngảm nhí này lại rồi.
Dứt khoát đem tay mình thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.Bản thân tự ép mình không được khóc.........nhất là trước mặt hắn.
-Cảm ơn anh suốt thời gian qua đã giúp tôi.Vì thế nên không thể nợ ân tình
của anh nhiều như vậy được.Nếu sau này anh cần tôi giúp gì.Chỉ cần nằm
trong khả năng tôi nhất định sẽ giúp.Còn bây giờ tất cả đến đây là kết
thúc.Rắc rối ở trường tôi sẽ tự giải quyết.Chúng ta.........-nó phải hít thật sâu một hơi để nói ra mấy từ cuối cùng-Đường ai nấy đi.....
Đường ai nấy đi.
Nói ra tất cả những lời này thù nó đã hết sức lực rồi.Nó phải cố gắng kiềm
chế gết sức mới có thể có đủ mạnh mẽ để nói hết những câu từ mà tựa như
dao cắt mạnh vào tim mình.
Tim nó........
Bây giờ đau quá...
Rất đau....rất đau.
Chắc có lẽ nó đang rỉ máu ra rồi.Vì vết cắt này sau như vậy mà.
Nó ......rất muốn khóc.Và hiện tại nó đã khóc thật rồi.
Nước mắt này....không thể kièm chế được nữa.
Xoay người thật nhanh để hắn không kịp thấy nước mắt của mình.
Nó chớp mạnh mí mắt nhưng vẫn không thấy được gì vì đã bị nước mắt phủ kín rồi.
Trước mắt là một dãy sương mù dày đặc ngột ngạt vây kín nó.Khiến nó không có đường lui.