Có lẽ ngay cả ông trời cũng thấy buồn.Liên tiếp trút xuống những giọt mưa nặng hạt.Mọi người lúc này đành phải bỏ đi trú mưa.
Chỉ còn lại hai thân ảnh-một anh tuấn vạm vỡ,một yếu đuối mảnh khảnh.
Ôm nó thật chặt vào lòng mình.....thật chặt....rất chặt.Như chỉ sợ nếu hắn níu kéo nó không chặt thì nó sẽ ra đi mãi mãi vậy.
Thời gian theo vòng kim đồng hồ cứ chậm rãi trôi..không có dấu hiệu dừng lại.
1 giây.....2 giây......3 giây....rồi 10' ..20'
Giấc mơ với cánh cửa thiên đường có lẽ đã mang nó đi....Bởi vì cho dù thế nào đi nữa.Nó vẫn không có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Hắn lúc này vô cùng tuyệt vọng.....là rất rất tuyệt vọng.
Buông tha kêu gào,hắn siết nó vào trong lòng mình mà ghé đôi môi mỏng vào gần vành tai nó thầm thì....
-Lâm Yến Vy.Em biết không?Tôi thật ra không yêu em đâu.Chẳng qua do cuộc
đánh cược với Hạo Vũ...Nếu tôi làm em yêu mình thì sẽ lấy được thứ tôi
muốn.Vì thế em từ đầu đến cuối chỉ là một vật hi sinh trong vụ đánh cược của tôi thôi.Nên em không thể được ra đi như thế này.
-Lâm Yến
Vy...Lúc trước tôi đã và từng rất yêu một người con gái.Cô ấy tên Tuyết
Nhi..Rất dễ thương và đáng yêu.Chỉ là cô ấy không đẹp và gian xảo bằng
em.Tôi....rất yêu cô ấy.Vì vậy em mau tỉnh dậy đi...Để tôi nói cho em
biết là thực sự tôi không yêu em cũng không thích em..Từ đầu đến cuối
tôi chưa từng quên cô ấy.
-Lâm Yến Vy...Tôi muốn biết em đã yêu
tôi chưa.Nếu em thực yêu rồi thù tôi đã đạt được kết quả....Vì vậy em
phải giúp tôi.Mau tỉnh lại nói xem em đã yêu tôi chưa..???........
Hắn cứ ngồi đó...Mặc cho thân mình ướt đến nhếch nhác nhưng vẫn cứ ngồi đó
và...ôm thật chặt thân xác mảnh khảnh của nó mà nói linh tinh....
Nói những lời đả thương nó....nhưng kết quả hắn vẫn chỉ muốn nó tỉnh lại mà thôi.
Có lẽ sẽ không ngờ đến hắn lại có lúc điên và đáng thương như thế này.
Mặc dù biết là nó sẽ không trả lời...cũng sẽ không đau buồn hay tức giận vì mấy lời nói vô tâm đau lòng đó.Cơ mà hắn vẫn nói....
Bầu trời đen nghịt,ánh đèn màu trắng dần mờ lòe đi sau làn mưa.....Thân
hình nó lúc này lạnh ngắt,khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hằng ngày giờ đã
chuyển sang màu trắng bệch.Nước mưa in lên làn da trắng đến tinh khiết
đó.......Nhìn thật khiến người ta nuối tiếc....
Trong giấc mơ của
nó bây giờ không phải là thiên đường mà là một biển nước lạnh lẽo.Bốn bề toàn là nước.Và nó.....hiện tại đang bị nhấn chìm trong đó.Nhưng lúc
này nó lại không cảm thấy sợ nữa.......vì nó cảm nhận được hơi ấm của
một ai đó đang truyền cho nó.Chỉ là nó không thể nào thoát ra khỏi đây
thôi....
Mí mắt nặng trịch...nó thật cố gắng hết sức để mở ra nhưng lại không thể............
Còn hắh,,đã ngừng thì thầm vớ vẩn bên tai nó rồi......Vì hắn đã rất rất tuyệt vọng rồi......
Một luồng nghẹn ngào dâng lên đến cổ và ứ đọng ở đó.........hắn cảm thấy giọng mình khàn khàn.
Và.....trái tim hắn như đang bị ai giẫm lên.Vô cùng đau đớn.Một nỗi đau tàn ác đang cố dằm xéo hắn....
Thật đau..............rất đau....
Nỗi đau đó từ tim hắn lan ra và hòa theo cả lần mưa kia nữa...
Nhưng....
Chắc chắn sẽ không một ai biết dưới cơn mưa nặch trịch này..............Bất
chợt lại có một giọt nước mắt của một người đàn ông hòa vào đó...
Chỉ một giọt......một giọt thôi......từ khóe mắt của hắn rồi chậm rãi theo làn mưa đó..........chạm vào môi nó.
Rất lặng lẽ và hòa hợp đến không ai có thể nhận ra.
Chắc chắn sẽ không ai biết và cả hắn nữa.Có lẽ hắn cũng sẽ không biết........
Nhưng....
Nó đang tĩnh lặng trong mơ hồ.......thì....
Lại cảm thấy một vị mặn....không....phải nói là rất mặn đọng lại trên môi mình.
Tại sao nó lại mặn chát như thế.Mặn đến nỗi nó còn cảm thấy tim mình đang quặn lên.
Là mưa sao?Nhưng mưa đâu có mặn như thế này.Không lẽ..............