Cơn mưa nặng hạt đã từ từ nhỏ lại.Cuối cùng đã tạnh hẳn...Bầu trời trở nên âm u và ẩm ướt.
Mọi người thì đua nhau theo cặp trở lại khu trọ của họ...Vô cùng tấp nập
Còn hắn và nó thì sao?Hai người chỉ chậm rãi và lặng lẽ một cách âm thầm.Trái ngược hoàn toàn với cái làn người nhộn nhịp kia.
Lúc này
Hắn bơ vơ nâng người nó dậy.....Ôm chặt vào lòng mình mà bế nó đi...
Cứ đi....đi thẳng về phía trước con đường.Không điểm xác định....
Không rõ mình sẽ đi đâu.Chỉ đơn giản là đi như thế thôi.
Mái tóc hắn bị mưa làm cho vón lại thành những lọn to mà phá nếp lòa xòa ra trước mặt.Rồi ẩn ẩn hiện hiện đằng sau mái tóc đó là đôi mắt xanh lạnh
lẽo và âm u.Nhưng lúc này đôi mắt ấy đã không còn tươi sáng nữa rồi.Mà
là ẩn chứa một nỗi đau bất tận và không tên......Nhưng hẳn là nó rất
đau...đau cả con tim và ăn mòn đến lý trí.
Thân hình hắn do dính
nước nên ướt sũng mà dính vào thân thể cường tráng vạm vỡ.Nhưng lại đáng thương và tuyệt vọng một cách kỳ lạ.
Còn.....người con gái đang nằm trong lòng hắn kia thì mới gọi là kỳ lạ hơn......
*********
Có lẽ do được hắn ôm chặt lâu quá.Nên thân mình nó vẫn còn nóng
ấm.....Khuôn mặt trắng bệch kia đã có vẻ hồng hơn...Không còn đáng sợ
như trước nữa.Nếu không phải do nó không tỉnh lại.
Thì sẽ chẳng ai nghĩ..............
Mà chỉ nghĩ nó là đang thiếp đi thôi.......
'----
Con đường phía trước kia.......đối với anh sao nó xa xôi thế?
Em và anh.....gần cạnh nhau tưởng chừng chỉ trong gang tấc....ngờ đâu lại biệt ly đến ngàn dặm....
Anh chưa từng nghĩ sẽ yêu em đến đau đớn như thế này........lại càng không nghĩ sẽ có ngày em bước ra đi.
Rời xa nhân thế.........
Cái gọi là sự thật đến với anh quá nhanh.Anh không thể nào tiếp nhận và tin vào được.....
Có lẽ em sẽ không tin anh yêu em.......nhưng cả anh cũng vậy!Ngỡ đó là ảo giác hoặc chỉ là rung động nhất thời mà thôi!
Anh sẽ tự dối mình rằng:........Là Anh không yêu em!
Nhưng xin em đừng im lặng mãi thế.Tỉnh dậy.....để anh cứ tiếp tục lừa dối bản thân mình......Không yêu em.......
----------------
Những ý nghĩ đau đớn hiện ra trong tâm trí hắn.Lời thỉnh cầu tuyệt vọng........
Lời cầu xin của một người đàn ông thiết tha đến người con gái anh đang ôm trong lòng.
Nhưng người con gái vô tâm kia không có dấu hiệu muốn cử động chứ nói gì đến trả lời.Cô thật sự quá vô tâm và độc ác
Bỗng.....
Đôi tay ôm nó ngày càng siết chặt..........siết rất chặt.Tưởng như muốn đem cái thân hình mảnh khảnh này nghiền vụn nát ra....
Hắn-
Đến lúc phải tin là nó thật đã ra đi.....thật sự rồi...Muốn chỉ là giấc
mơ....hay giả tạo cũng không được.Hoặc là tự lừa dối mình thôi.Nhưng
cũng không thay đổi được kết quả....
Chỉ còn một con đường là phải tin vào thôi!!!
***
Hắn lúc này trở nên kích động vô cùng.......gắng hết sức chèn ép nó......để khiến nó đau đớn.Cho dù ra đi thì cũng phải chịu những cái đau này của
hắn.......
Phải biết hắn đã từng đau như thế nào.......
Bỗng lúc này......
-Khụ.....khụ.....khụ....-đôi môi từ nãy giờ chưa từng mấp máy của nó giờ lại ra sức cử động.....Một tràng ho liên hồi phát ra.
Mi tâm của nó nhíu chặt lại....chỉ là đôi mắt kia chưa có dấu hiệu mở ra thôi.
-----Hắn đang kích động vô cùng.......lại bất ngờ bị tràng tiếng ho của nó đánh trúng huyệt mà đơ ngay tại chỗ.....
Trợn mắt kinh ngạc nhìn xuống thân thể đang co rúc trong lòng mình mà ho
liên hồi kia............hắn thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên rồi........
Nó--nó đã không chết!Nó vẫn còn sống......còn sống thật rồi...
Hắn kích động lắc mạnh tay ra sức lung lay thân hình nó đến nỗi gần như hét lên
-Yến Vy!Yến Vy..Em tỉnh lại rồi à?Mau mở mắt ra....Mở mắt ra nhìn anh nàn.Em thật sự không chết..Đã không chết.....haha-hắn tựa như vừa được người
ta vớt lên từ chảo dầu mà hạnh phúc đến khùng luôn.
Mặc hành động +lời nói điên khùng của hắn nó lại không có ý định trả lời cũng như làm theo.Tiếp tục ho dữ dội...
Nhưng lần từ chối này của nó lại không khiến hắn tuyệt vọng.
Ngược lại vui mừng kích động ôm nó chặt trong tay phóng như bay về phía phòng y tế phía trước.......