Thiếu Gia Lột Xác

Chương 10: 10: Là Hàng Thật Đấy




“Hả?”
Trần Gia Vũ không phản ứng kịp, chỉ vào mình.

“Cô chắc là ông chủ các người nói đến nó chứ, không phải nó chỉ là một người bình thường hay sao? Là ai mà có thể để ông chủ của tập đoàn Tinh Thần ra mặt chứ? Chắc chắn cô nhầm rồi!”
Mã Phi Dương phất tay, cảm thấy chuyện này quá vớ vẩn.

“Nếu là cậu Trần Gia Vũ thì không sai đâu”.

Nói xong, nhân viên phục vụ lạnh lùng liếc Mã Phi Dương một cái.

“Nếu cậu còn sỉ nhục khách quý của chúng tôi nữa, tôi chỉ có thể kêu bảo vệ đuổi cậu ra ngoài thôi!”
Mã Phi Dương nghe thấy câu này thì trực tiếp ngây người.

Bố mình quan hệ rộng như thế cũng không thể vào biệt thự Giải Trí, còn Trần Gia Vũ lại là khách “quý” của nơi này.

Sắc mặt hắn rất khó coi, giống như bị đả kích rất nghiêm trọng, tinh thần thoáng chốc trượt dốc, không thể phản bác được câu nào.

Mấy cô gái cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn Trần Gia Vũ với vẻ khó tin.

Vu Tiểu Ngư đảo mắt, sắc mặt phức tạp, trong lòng hơi hối hận vì đã quá lạnh nhạt với Trần Gia Vũ.

“Quan tâm nhiều thế làm gì, dù sao không phải mọi người đều muốn đi vào chơi một lát à, đi thôi, hôm nay đều nhờ trưởng phòng hết!”
Trương Hàm thấy Trần Gia Vũ còn đang do dự thì trực tiếp đẩy cậu ấy.

“Mọi người cũng đi theo đi”.

Mã Phi Dương và đàn em của hắn nhìn nhau, cuối cùng cũng đi theo.

“Anh Phi, nhà Trần Gia Vũ ghê gớm như thế à? Không phải nó nói mình chỉ ở trong một gia đình bình thường thôi sao?”

“Sao tao biết, chẳng lẽ thằng nhóc này giấu kỹ quá?”, Mã Phi Dương ngẫm nghĩ: “Trở về tao sẽ cho người đi điều tra thử!”
Đám người Mã Phi Dương cảm thấy mất mặt, sau khi đi vào cũng ngại tiếp tục đi theo sau lưng, bèn quay đầu đi tới một nơi khác.

Mấy bạn cùng phòng của Khương Phàm Thư như nhà quê mới lên thành phố vậy, nhìn tới nhìn lui khắp nơi, không nỡ chớp mắt một cái.

Vu Tiểu Ngư cố ý đến gần Trần Gia Vũ.

“Tớ thấy cậu không ngạc nhiên chút nào? Cậu biết bối cảnh của Trần Gia Vũ à?”
Khương Phàm Thư nghi ngờ nhìn Trương Hàm, phản ứng của mọi người khi nãy đều rất khoa trương, ngay cả Khương Phàm Thư và Trần Gia Vũ cũng thế.

Nhưng có một người ngoại lệ, chính là Trương Hàm.

“Làm gì có? Chắc cậu nhìn nhầm rồi…”, Trương Hàm ngượng ngùng nói: “Ai chẳng có thân thích thành công chứ, có lẽ là có chú bác nào của trưởng phòng giúp đỡ đấy”.

Khương Phàm Thư ngẫm nghĩ, cảm thấy khá có lý, cũng không dây dưa về chuyện này nữa.

Đám ngờ ở lại đây đến hơn nửa đêm mới mệt mỏi lên đường trở về.

“Hôm nay thật sự là quá đã, ăn uống no say, còn gặp được ngôi sao lớn Dương Chiêu Như nữa”.

“Ha ha… Coi cậu vui vẻ kìa, lần này không phải đều nhờ có anh Vũ sao”, một nữ sinh nghiêng đầu: “Nhưng tớ cảm thấy con người Trần Gia Vũ này thật sự rất tốt, cư xử thành thật chính trực, trong nhà còn có bối cảnh, nếu là bạn trai của tớ thì tốt rồi”.

“Ha ha… Đừng làm quá nữa, ánh mắt của người ta đã sắp mọc trên người Tiểu Ngư rồi”.

Vu Tiểu Ngư nghe xong lại không tức giận lắm, ngược lại còn hơi mừng thầm.

Nếu Trương Hàm biết chắc chắn sẽ rất vui mừng, cuối cùng chuyện mình làm vì trưởng phòng cũng không uổng phí.

Ngủ một giấc thức dậy đã là buổi trưa, Trương Hàm rửa mặt đơn giản một chút.

Nhìn thấy Mã Phi Dương mang theo rất nhiều đồ ăn vặt đến đây.

Nhìn thấy là Trương Hàm, Mã Phi Dương cũng không tỏ vẻ hoà nhã, lạnh lùng nói một câu: “Cút đi!”
Trương Hàm cũng không chấp nhặt, nghiêng người tránh ra.

Mã Phi Dương mang một đống đồ ăn để lên bàn của Trần Gia Vũ.

“Anh Vũ, trước kia đắc tội cậu quá nhiều, tôi đến đây là muốn xin lỗi cậu…”
Hôm nay Mã Phi Dương nghe ngóng được một tin tức quan trọng.

Đó chính là tối qua bố con Lương Đông bị người ta đuổi khỏi thành phố Thanh Sơn ngay trong đêm.

Thậm chí Lương Đông còn bị đánh gãy hai chân!
Thê thảm chẳng khác nào chó nhà có tang!
Ai có thể làm chuyện này?
Người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Trần Gia Vũ.

Tuỳ ý ra vào biệt thự Giải Trí, còn là khách quý của bọn họ.

Khá chắc chắn là thế.

Trần Gia Vũ hơi bất ngờ.


“Mã Phi Dương, cậu có ý gì?”
“Không có gì, tôi cảm thấy trước kia mình làm sai rất nhiều chuyện, cậu tuyệt đối đừng để trong lòng”.

Trên mặt Mã Phi Dương mang theo nụ cười lấy lòng.

Thấy cảnh này, trong mắt Trương Hàm hiện lên chút châm chọc.

Nếu biết chuyện đêm qua là do mình làm, không biết Mã Phi Dương sẽ có vẻ mặt thế nào nữa.

Cùng lúc đó, ký túc xá nữ sinh ở toà nhà bên cạnh.

“Này, Phàm Thư, lấy quà Trương Hàm mua tối qua ra cho chúng tớ xem thử đi, yên tâm, tớ đảm bảo sẽ không nói ra ngoài”.

“Đúng vậy, tớ cũng muốn xem thử”.

“Mở đi, mọi người đều biết Trương Hàm rất nghèo, sẽ không chê cười cậu ta đâu”.

Ngay cả Vu Tiểu Ngư luôn rụt rè cũng tỏ vẻ tò mò.

Khương Phàm Thư bất đắc dĩ trợn mắt.

“Được thôi”.

Nói xong, lấy một hộp quà từ trong túi ra.

“Ừm, đóng gói trông cũng được đấy”.

Đổng San San nói một câu.

“Ha ha, có khi chỉ được cái mã ngoài thôi”.

Khương Phàm Thư bĩu môi: “Tớ cảm thấy cũng tạm mà”.

“Cậu cứ bảo vệ cậu ta đi”.

Khương Phàm Thư cười cười, cũng không cãi lại, mở hộp ra.


Trong nháy mắt, mọi người đều trợn mắt, thở nhanh hơn.

Mọi người dụi mắt, khó tin nhìn túi xách trong hộp.

Hào phóng xa hoa, chỉ nhìn thoáng qua đã biết đây là hàng cao cấp.

“Mẹ ơi, đây là Chanel đúng không? Hình như tớ từng nhìn thấy ở cửa hàng chuyên doanh…”
“Trương Hàm giống người mua nổi thứ này sao? Đừng đùa nữa, có khi chỉ là hàng nhái cao cấp thôi…”
Lúc này Vu Tiểu Ngư cầm lấy túi xách nhìn kỹ, còn sờ sờ, cô ta cũng vô cùng ngạc nhiên.

“Là hàng thật đấy!”
“Tiểu Ngư, cậu chắc mình không nhìn nhầm chứ, đây là Trương Hàm mua đấy, là Trương Hàm hàng năm đều là sinh viên nghèo nhất, Trương Hàm ăn một bữa cơm cũng chỉ ăn mỗi rau đấy!”
“Chất lượng này tuyệt đối không sai được! Tớ từng thấy túi xách này rồi, cửa tiệm ở gần trường chúng ta này.

Cái túi này có giá 88888, cả Thanh Sơn cũng chỉ có mấy cái thôi!”
Mọi người trợn mắt há mồm, trong lòng thấy khó hiểu, Trương Hàm này lấy tiền ở đâu ra vậy?
Còn mua quà đắt tiền như thế cho Khương Phàm Thư nữa?
“Đừng nói là Trương Hàm trộm nhé?”
Mọi người đều cảm thấy chuyện Trương Hàm có thể mua nổi cái túi này quá khó tin.

“Nói cái gì vậy, ăn nói cho đàng hoàng!”
Khương Phàm Thư hiếm khi quát lớn một tiếng.

“Nếu không Trương Hàm lấy đâu ra? Bản thân các cậu cũng không tin cậu ta có thể mua nổi đúng không?”
Đổng San San hơi không phục, còn nói một câu.

Vu Tiểu Ngư cũng gật đầu, đồng ý với suy nghĩ của bạn cùng phòng.

“Tớ có một cách, túi này đắt tiền như thế, vậy cửa hàng chuyên doanh chắc chắn sẽ có ghi chép lại, chúng ta đem đến hỏi là được rồi mà?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.