Thiếu Gia Lột Xác

Chương 12: 12: Tôi Cần Một Ít Người




“Ồ…”
Những người xung quanh đều cảm thấy buồn nôn.

“Thế khi nào anh mới mua túi xách hàng hiệu cho em, em không muốn cái kém hơn chiếc túi anh mua cho Khương Phàm Thư”.

Quả nhiên là thế, Trương Hàm cười lạnh.

Mình nói mà, sao cô ta lại đổi tính.

Nhưng ngoài bề mặt, Trương Hàm vẫn làm ra vẻ khó xử.

“Linh Linh à, tiền trúng số của anh đã dùng hết rồi… Bây giờ không mua nổi quà đắt tiền như thế cho em đâu”.

Trần Linh sững sờ, hóa ra số tiền anh có là trúng số.

Mà bây giờ, anh đã dùng hết tiền của mình để mua quà cho Khương Phàm Thư rồi.

Thế chẳng phải sẽ nghèo túng như trước kia hay sao?
“Thế thì anh đòi quà của Khương Phàm Thư lại đi, được không? Dù gì Khương Phàm Thư cũng không thèm”.

Trần Linh ôm ấp tia hy vọng cuối cùng, cô ta cất tiếng hỏi.

Bây giờ chiếc túi xách ấy vẫn còn mới, cho dù giảm giá rồi mang đi bán lại thì chắc hẳn cũng được tầm mấy mươi nghìn tệ!
Mua thêm chiếc túi kém hơn một chút thì cô ta cũng đồng ý.

“Đồ vừa mới mang đi tặng làm sao có thể đòi lại được? Anh không làm được đâu”.

Trương Hàm từ chối một cách quyết đoán.

Gương mặt Trần Linh cứng đờ, cảm giác oán hận tràn đầy trong lòng.


“Cái đồ nghèo rớt mồng tơi, có tiền cũng không biết đường ăn xài tiết kiệm, ít nhiều gì tôi cũng theo anh lâu như thế, cũng không biết bày tỏ thành ý chút nào!”
“May mắn trúng vé số, nhận được một khoản lớn thì nghĩ rằng bản thân mình thật sự giàu có sao? Anh và Diệp Thiên Tường cách nhau mười mấy nghìn cây số, cũng đừng có trách vì sao tôi lại đá đồ vô dụng như anh đi!”
“Bị bọn Mã Phi Dương bắt nạt cũng đáng đời lắm, có thế nào thì loại người như anh cũng chẳng có chút tương lai, cả đời này cũng chỉ có thể sống ở dưới tầng đáy của xã hội mà thôi!”
Hy vọng của Trần Linh vụt tắt, cô ta cũng không màng đến ánh mắt bọn người nữa mà gào lên chửi mắng.

Nghe thấy lời lẽ của cô ta, cảm giác thất vọng lan tràn trong lòng Trương Hàm.

Vốn dĩ cứ nghĩ rằng những hành động trước kia của Trần Linh đã đủ để khiến cho anh thất vọng lắm rồi.

Nhìn bộ dạng chanh chua chửi mắng của Trần Linh, anh còn cảm thấy hơi biết ơn Diệp Thiên Tường vì đã thu nhận loại người như cô ta.

Trương Hàm cũng không nói gì nữa mà xoay lưng bỏ đi khỏi sân trường.

“Ha ha, lại có tin tức mới rồi, đợi lát nữa tao sẽ đăng lên diễn đàn!”
“Tao lại thấy hơi thương hại người anh em này rồi, dính phải loại phụ nữ như cô ta”.

Vào buổi chiều, trên diễn đàn trường, chuyện giữa Trương Hàm và Trần Linh lại được đính lên đầu trang, đến học sinh trường khác cũng sang hóng hớt, muốn xem xem cuộc sống thường nhật của Phan Kim Liên* thời hiện đại.

*Ý chỉ những cô gái lẳng lơ, không tốt.

Mã Phi Dương đọc được topic ấy khi ở trong phòng ký túc xá, hắn cười đến đau cả bụng.

Cái tên Trương Hàm ngu ngốc này, trúng vé số cũng không biết đường cải thiện đời sống mà cứ đua đòi sĩ diện hão đi mua túi xách kinh điển gì đó.

Lần này thì hay rồi, tiền hết sạch, còn bị Trần Linh mắng cho một trận nữa.

Xem ra hôm qua Trương Hàm bị mình kích thích, chứ bằng không cậu ta cũng chẳng làm ra vẻ giàu có, lấy tiền đi mua quà cho Khuơng Phàm Thư.

Người nghèo chính là người nghèo, vì chút thể diện mà không màng đến việc táng gia bại sản.

Mã Phi Dương đắc ý, hắn trèo xuống giường, dạng chân sải bước đến trước phòng của Trương Hàm rồi đá tung cửa ra.


“Trương Hàm, tao muốn rửa chân, đi lấy chậu nước lại đây!”
Trương Hàm hờ hững liếc nhìn hắn, anh chẳng nói gì.

“Ồ, cứng rắn lên rồi à?”
Mã Phi Dương nở nụ cười châm biếm, hắn vỗ vỗ đầu.

“Phải rồi, sao tao lại quên mất nhỉ, chưa đưa tiền!”
Sau khi nói dứt lời, Mã Phi Dương mò trái mò phải rồi rút hai đồng xu sau túi quần ra.

“Đây, tao cho mày này!”
“Mã Phi Dương, đừng làm khó Trương Hàm nữa, bây giờ cậu ấy đang buồn mà”.

Trần Gia Vũ nói giúp anh một câu.

Nào ngờ Trương Hàm lại lắc đầu: “Anh Vũ, cậu đừng bận tâm đến chuyện này”.

Trương Hàm nhìn Mã Phi Dương với vẻ khinh miệt: “Có phải mày cảm thấy chỉ cần đưa tiền thì kêu tao làm gì cũng được không?”
Thấy Trương Hàm trở nên mạnh mẽ, Mã Phi Dương cười lạnh.

“Lẽ nào không phải hay sao? Tiện nữa lát nữa giặt vớ cho tao luôn, tao mà vui thì sẽ thưởng thêm hai đồng cho mày”.

Trương Hàm nhếch môi nở nụ cười đượm vẻ đùa bỡn, nếu như Mã Phi Dương biết Lương Đông bị mình đuổi ra khỏi thành phố Thanh Sơn thì chắc hẳn sẽ quỳ xuống đất xin tha nhỉ.

“Bây giờ tao có tiền, không cần phải làm giúp mày mấy chuyện này, mày cút về phòng của mình đi”.

“Ha ha ha… Má, mày còn giả vờ giả vịt nữa sao? Lên diễn đàn trường mà xem, làm bộ chi nữa, bây giờ ai mà không biết mày đã tiêu sạch tiền rồi? Nhưng loại người nghèo túng như mày chỉ có thể trông chờ ông trời thương xót, thế mới có thể mua quà tặng cho Khương Phàm Thư được”.

Mã Phi Dương nhếch môi giễu cợt, làm ra vẻ khinh thường Trương Hàm.


Trương Hàm cũng không quan tâm đến hắn, Mã Phi Dương lớn giọng quát mắng thêm vài câu nữa, thấy anh không ừ hử gì cũng cụt hứng.

“Bây giờ mày ngon rồi chứ gì, được lắm! Tối nay ký túc xác của chúng ta tổ chức buổi họp mặt ở quán bar, mày cũng đến đi, để cho bọn mày xem đẳng cấp của chúng ta khác biệt đến mức nào! Sao hả! Dám không?”
“Cậu ấy không đi đâu!”, Trần Gia Vũ ra mặt từ chối giùm Trương Hàm, chắc chắn Mã Phi Dương muốn nhân cơ hội này làm khó là dễ Trương Hàm.

Ai ngờ Trương Hàm lại lắc lắc đầu.

“Được thôi, tao đi nhìn thử xem sao, hy vọng mày đừng làm tao thất vọng”.

Mã Phi Dương cũng không ngờ Trương Hàm lại đồng ý nhanh như thế, trong lúc nhất thời hắn cực kỳ phấn khởi.

“Được, bảy giờ tối, quán bar Đêm Rực Rỡ, bọn tao đợi mày!”
Mã Phi Dương nói chắc như đinh đóng cột rồi đi thẳng về phòng.

“Hàm này, rõ ràng đây chính là Hồng Môn Yến*, không đi được đâu”.

*Hàm ý bữa tiệc gài bẫy.

Trần Gia Vũ hơi lo lắng.

“Không sao, nếu như tớ không đi, nhất định Mã Phi Dương không chịu ngưng đâu”.

Trương Hàm đã tính toán xong rồi, mượn sức mạnh của Ninh Viễn Khánh là đã đủ để xử lý mấy chuyện như thế này.

Trần Gia Vũ thấy anh cố chấp cũng không khuyên nhủ gì thêm nữa.

Trương Hàm chẳng mấy do dự, anh lấy điện thoại gọi điện cho Ninh Viễn Khánh.

“Cậu chủ, cậu lại có gì muốn dặn dò vậy…”
Ninh Viễn Khánh giậm chân một phát thôi cũng có thể khiến cho cả giới giải trí rung chuyển, nhưng ở đầu dây bên kia, gương mặt ông ta lại toát ra vẻ cung kính.

“Tôi cần một ít người, địa điểm là quán bar Đêm Rực Rỡ… Ông sắp xếp ổn thỏa cho tôi, tất thảy đợi tôi thông báo”.

Sắp đến buổi tối, Trương Hàm đi đến quán bar Đêm Rực Rỡ một mình.


Bây giờ quán bar quá đông đúc đâm ra thành rắc rối, rất nhiều cô gái đi bar mặc váy ngắn nóng bỏng qua qua lại lại, Trương Hàm đi giữa biển người, khó tránh khỏi việc tiếp xúc cơ thể với bọn họ.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Trương Hàm đến nơi này, anh phấn khởi nhìn ngó bốn phía một lúc mới tìm thấy chỗ ngồi của Mã Phi Dương.

Lúc trông thấy Diệp Thiên Tường và Trần Linh quấn quýt bên nhau, Trương Hàm sững sờ, anh lập tức cảm thấy hơi buồn cười.

Trần Linh muốn ăn cả hai à!
“Ồ, cậu Trương đến rồi, mau vào ngồi đi”.

Một người bạn cùng phòng của Mã Phi Dương đứng lên.

Người ấy tên Hầu Nguyên, cùng nhóm với Mã Phi Dương, trước kia cũng bắt nạt Trương Hàm không ít lần, thường xuyên tùy tiện sai khiến anh.

“Ha ha, còn kêu là cậu Trương nữa à? Bây giờ nó không có tiền đâu, kêu Chuột còn xuôi tai hơn!”
Mọi người nghe thấy thế đều phá ra cười.

Trương Hàm thoải mái ngồi xuống, anh cũng không bực mình.

“Chắc hẳn đầu óc của cái thằng này hỏng rồi, bỏ nhiều tiền như thế để đi lấy lòng Khương Phàm Thư, tiếc là cóc ghẻ muôn đời cũng không ăn nổi thịt thiên nga!”
Trần Linh châm chọc, cuối cùng cô ta còn cố tình kéo tay Diệp Thiên Tường đến vuốt ve đùi mình.

“Thế nghĩa là cô là cóc cái ấy hả? Dù gì chúng ta cũng yêu nhau một khoảng thời gian đấy”.

“Trương Hàm, đồ bất tài! Hồi ấy bà đây chỉ cho anh sờ tay một tí thôi thì anh đã thỏa mãn lắm rồi, bây giờ nhớ lại bộ dạng vô dụng của anh là tôi buồn nôn ngay! Nói cho anh biết, anh cũng không với cao đến tôi nổi đâu!”
Trần Linh làm ra vẻ đắc ý, sự báo thù này khiến cho cô thầm cảm thấy sung sướng.

“Chị dâu, đừng giận dữ như thế”, Mã Phi Dương khoát tay, cản không cho Trần Linh tiếp tục mỉa mai trào phúng: “Nào, Trương Hàm, uống ly rượu cái đã”.

Mã Phi Dương đưa ly rượu cho anh.

Trương Hàm nhíu mày, cảm thấy quai quái thế nào, nhưng anh vẫn chìa tay nhận lấy.

Ai mà biết Mã Phi Dương lại run tay làm đổ ly rượu, chất lỏng màu đỏ văng trúng áo thun trắng trên người Trương Hàm.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.