Thiếu Gia Lột Xác

Chương 33: 33: Đợi Mệnh Lệnh




Người đàn ông cao to khinh thường nhìn xung quanh, đột nhiên xông người đến, như sói chen vào bầy cừu, trong nháy mắt đã đánh ngã năm sáu bảo vệ.

Cùng lúc đó, bên ngoài đều giải tán, lúc này Trương Hàm và Khương Phàm Thư mới ra khỏi phòng bao.

Nhìn thấy người đàn ông như chiến thần này, sắc mặt Trương Hàm hơi quái lạ.

Mẹ kiếp, không ngờ lại là Trần Hổ.

Trần Hổ cũng lập tức nhìn thấy Trương Hàm, ánh mắt sửng sốt, hơi ngạc nhiên.

Sau đó hắn ta thầm kêu than trong lòng.

Xong rồi, đánh bạn của Thái tử rồi!
Bên kia, dượng của Lưu Thanh Vân cũng chạy đến, nhìn thấy cháu mình bị đánh thành như thế thì tức giận nói: “Là ai dám ra oai ở đây vậy hả?”
Tên “ác bá” Tưởng Sở Sinh này nuôi một đám bảo vệ ở Vân Dương, bình thường tác oai tác quái không ít.

“Dượng!”, lúc này, một người hai mươi mấy tuổi là Lưu Thanh Vân lại ấm ức như một đứa trẻ, chỉ vào Trần Hổ nói: “Đánh gãy tay người kia đi, cháu muốn phế hắn!”
Tưởng Sở Sinh cũng không nôn nóng, mà vỗ tay cậu ta an ủi: “Yên tâm, dượng sẽ khiến hắn trả giá đắt!”
Trần Hổ muốn khóc không được muốn cười cũng không xong, đứng tại chỗ gãi đầu: “Thật ra chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi”.

Nhìn thấy Trương Hàm, phản ứng đầu tiên của Trần Hổ là nhận lỗi, nếu người này thật sự là bạn tốt của cậu Trương, cánh tay này coi như bỏ cũng được.

Trần Hổ khi nãy còn nói không sợ giờ bỗng trở nên vô cùng ngoan ngoãn.

Cắn răng nói: “Người anh em này, thật ngại quá, đều là lỗi của tôi”.

Lưu Thanh Vân thấy dượng vừa đến người này đã sợ thì thầm hả dạ trong lòng: “Hừ! Khi nãy ông đây đã cảnh cáo mày rồi, ai kêu mày không nghe, dượng, cho người đánh gãy cánh tay hắn đi!”
“Lên!”, Tưởng Sở Sinh lớn tiếng nói.

Nhưng lúc này mấy bảo vệ lại dè dặt, dù có lệnh của Tưởng Sở Sinh cũng đều khúm núm, không dám tuỳ tiện tiến lên.

“Các người cứ đến là được, Trần Hổ tôi sẽ không ra tay!”
Nói xong, Trần Hổ ra vẻ muốn làm gì thì làm.

Trong lòng cũng hy vọng cậu Trương mau chóng bỏ qua, tha thứ cho mình!
Haiz, đều là mình gieo gió gặt bão!
Trần Hổ cũng coi như là một người đàn ông chính trực, muốn dùng việc này để chuộc lỗi với Trương Hàm.

Vào lúc mấy bảo vệ cầm gậy đến gần Trần Hổ, một giọng nói vang lên.


“Đợi đã!”
Trương Hàm cười khổ nói.

Mọi người đều đưa mắt nhìn sang.

“Mẹ kiếp, Chuột, cậu có bệnh à, đây là nơi cậu có thể lên tiếng sao?”
“Ông đây còn tưởng là ai nói, thì ra là đồ vô dụng này, đừng cắt ngang có được không vậy?”
Lưu Thanh Vân cũng nổi giận: “Trương Hàm, mày muốn chết thì lăn sang một bên mà chết đi, một lát nữa ông đây sẽ giết chết mày luôn!”
Trần Hổ nghe thấy lời này thì trợn mắt.

Trương Hàm cười bất đắc dĩ: “Anh cũng thấy đấy, bọn họ không liên quan đến tôi”.

Trần Hổ quay đầu lại, nhếch miệng cười tươi.

“Sao cậu không nói sớm!”
Mọi người ngạc nhiên, trông thái độ của người này như thế là có quen biết nhau à?
Thấy thế, Lưu Thanh Vân hận luôn cả Trương Hàm.

“Trương Hàm, con mẹ mày, mày đợi đó, xử lý tên này xong, ông đây sẽ đánh nát cái miệng chó của mày”.

Lưu Thanh Vân vô cùng mất mặt, nói chuyện cũng trở nên cộc cằn.

“Anh nghe thấy chưa?”, Trương Hàm hờ hững hỏi một câu.

“Hiểu rồi!”, Trần Hổ vặn cổ, một tiếng răng rắc vang lên, đó là tiếng ma sát của xương cốt.

Mấy bảo vệ thấy người này đột nhiên lại chuẩn bị tư thế đánh nhau thì hơi e dè.

“Đến đi, ngơ ngác làm cái gì?”, Trần Hổ nheo mắt lại, không cần quan tâm đến chuyện gì nữa, tiếp tục đánh ngã mấy người xui xẻo kia.

Tưởng Sở Sinh thoáng chốc ngơ ngác, vốn tưởng mình đến dẹp yên chuyện, không ngờ người này hoàn toàn không sợ.

“Cậu có biết tôi là ai không?”
“Ông đây quan tâm ông là ai làm cái mẹ gì? Chọc tới ông nội đây, đánh một trận là xong việc rồi!”
Trần Hổ túm lấy áo ông ta bằng một tay, một tay khác lập tức thưởng cho Tưởng Sở Sinh mấy cái tát.

Tuy Tưởng Sở Sinh đã lớn tuổi nhưng ông ta là dân làm ăn, da mỏng thịt mềm, sao có thể chịu được sự lực mạnh như thế được, chẳng bao lâu đã hôn mê bất tỉnh.


“Phì! Nhàm chán!”
Trần Hổ khinh thường bĩu môi, đảo mắt nhìn sang Lưu Thanh Vân.

Lúc này, phòng tuyến tâm lý của Lưu Thanh Vân đã hoàn toàn sụp đổ.

“Mày… Mày muốn làm gì… Mày đừng có đến đây…”
Trong miệng Trần Hổ phát ra tiếng cười khiến da đầu người ta tê dại.

Sau đó, hắn ta siết chặt bàn tay to, túm lấy tóc cậu ta.

“Ranh con, khi nãy mày nói muốn đánh vỡ mồm ai?”, Trần Hổ gằn giọng hỏi.

“Đừng đừng đừng mà đại ca, em không dám nữa đâu”, Lưu Thanh Vân lại sợ đến mức tè ra quần: “Tiền, em có thể cho anh rất nhiều tiền, chỉ cần anh tha cho em…”
Trần Hổ không quan tâm cậu ta cầu xin tha thứ như nào, vung tay còn lại tát lên miệng cậu ta mấy cái.

Thấy Lưu Thanh Vân sắp ngất xỉu, Trần Hổ vội vàng lắc người cậu ta, để cậu ta tỉnh táo lại, muốn hôn mê như vậy à, đâu có đơn giản thế.

Trần Hổ tiếp tục vả miệng, mãi đến khi cậu ta rớt hai cái răng.

Lúc này mới buông Lưu Thanh Vân giống như một con chó chết ra.

Mọi người đều sợ ngây người, hãi hùng nhìn người đàn ông cường tráng này.

Mẹ ơi, hắn ta thật tàn nhẫn quá!
Còn dám đánh Lưu Thanh Vân ở nơi này, chắc hẳn người này rất có thế lực!
Lúc này, những người sỉ nhục Trương Hàm khi nãy cũng thầm thấy căng thẳng.

Trương Hàm kêu người đàn ông kia đi đánh Lưu Thanh Vân, hắn ta lập tức làm theo, vậy bọn họ phải làm sao đây?
Nghĩ đến đây, có mấy người vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ.

“Anh Hàm, khi nãy có nhiều lời bất kính với cậu, mong cậu bỏ qua cho!”
“Anh Hàm, tớ sai rồi, tớ thật sự không nên mắng cậu”.

Lúc này, Trần Hổ cũng quay đầu qua nhìn những người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ này.

Hắn ta không nói gì nhiều, chỉ nhìn Trương Hàm.


Chờ đợi mệnh lệnh của anh.

Trương Hàm lắc đầu, thôi vậy.

Cũng không có ý tiếp tục xử lý những người này.

Anh rất thất vọng, không ngờ biết bao nhiêu năm trôi qua, những người này vẫn gió chiều nào theo chiều nấy như vậy.

Lúc này Khương Phàm Thư nắm lấy tay anh.

Trương Hàm cũng hiểu ý cô.

Không cần làm lớn chuyện đến mức khó xử.

“Mọi người, hôm nay tớ cũng không muốn biến mọi chuyện thành như thế.

Nhưng tất cả chuyện này đều là Lưu Thanh Vân tự chuốc hoạ vào thân, tớ cũng hết cách.

Nếu cậu ta không nói tình nghĩa với tớ, vậy tớ cũng không niệm tình gì nữa”.

Trương Hàm thở dài một hơi, rồi quay lưng rời đi.

Khương Phàm Thư hơi lắc đầu, cũng đi theo.

Trần Hổ cười châm chọc nhìn đám người này.

Chúng sợ đến mức lùi về sau mấy bước.

Người đàn ông này rất có sức uy hiếp.

“Ha ha ha ha!”
Trần Hổ nhìn thấy phản ứng của chúng thì không khỏi cười to.

Sau đó rời khỏi đây,
Khương Phàm Thư và Trương Hàm cùng đi trên đường lớn.

Đèn đường hơi lay động, mặt Trương Hàm một nửa khuất trong tối, một nửa ở ngoài sáng.

Khương Phàm Thư không nhìn rõ cảm xúc của anh, nhưng chắc hẳn anh sẽ rất khó chịu.

“Cậu nói xem hôm nay tớ làm thế có đúng không?”, Trương Hàm hỏi.

Khương Phàm Thư bước nhanh đến trước mặt anh, chặn anh lại, sau đó còn nghiêm túc nói.

“Thật ra tớ không hiểu cái đạo lý ‘điều gì bản thân không muốn thì chớ ép người khác làm’ cho lắm, nhưng nếu ai bắt nạt cậu, tớ cảm thấy người đó có kết quả thế nào cũng là trừng phạt đúng tội”.


Trương Hàm không khỏi cười khổ.

“Đúng rồi, cậu không hỏi chuyện của người đàn ông cao to kia sao?”
Khương Phàm Thư cười khẽ.

“Không phải cậu đang muốn nói với tớ à?”
“Ừm, trước kia tớ từng giúp anh ta, cho nên…”
“Tớ biết nhiêu đó là được rồi”.

Khương Phàm Thư nhìn ra sự khó xử của anh, không ép anh nói tiếp nữa.

Lúc này Trần Hổ vừa khéo chạy đến từ phía sau.

Khương Phàm Thư thấy thế thì chủ động tránh mặt: “Vậy tớ đi trước, hai người nói chuyện đi”.

Trương Hàm sờ mũi.

“Anh đến Vân Dương làm gì?”
Trần Hổ nói: “Lần này đến đây là vì mở rộng hội thương mại của tập đoàn Tinh Thần, nói chuyện với ông chủ của khách sạn khi nãy, định cho ông ta gia nhập hội thương mại của chúng ta.

Nhưng ông ta rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tôi cũng chẳng mất mát gì”.

Trương Hàm gật đầu, thì ra là thế.

Chuyện này đúng là trùng hợp, không ngờ lại vừa khéo gặp nhau.

Nếu không có Trần Hổ ở đây, Trương Hàm thật đúng là hết cách với Lưu Thanh Vân này.

Dù sao thì sản nghiệp của nhà họ Trương ở bên này quả thật cũng khá ít.

Trò chuyện một lát, Trần Hổ và Trương Hàm tạm biệt nhau.

Khương Phàm Thư đứng đợi anh dưới đèn đường ở chỗ xa xa.

“Xem ra hôm nay không về được rồi”.

“Ặc, vậy! chúng ta đến khách sạn đi?”
Trương Hàm bất chấp tất cả đề nghị.

Khương Phàm Thư đỏ mặt, nhưng cũng không từ chối, gật đầu.

Thấy phản ứng của cô, tim Trương Hàm đột nhiên đập thình thịch.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.