Thiếu Gia Lột Xác

Chương 35: 35: Nghèo Rớt Mồng Tơi Còn Sĩ Diện Hão




Nói xong, Nguỵ Thanh Quân nhìn Trương Hàm với ánh mắt chan chứa tình cảm, dáng vẻ rất thắm thiết.

Trương Hàm thầm cười trộm, diễn xuất của Nguỵ Thanh Quân cũng không tệ nhỉ.

Anh đứng ra: “Ông nội, chúc ông phúc như Đông Hải thọ tỉ Nam Sơn, sống lâu trăm tuổi!”
Lúc này trong đầu Trương Hàm chỉ có thể nghĩ ra những từ như vậy thôi, cho nên nói ra một hơi luôn.

Xem ra tâm trạng cụ ông không tệ, phất tay ra hiệu cho hai người ngồi xuống.

“Cháu có thể đem lại hạnh phúc cho Thanh Quân, ông đã rất hài lòng rồi”.

Trương Hàm vỗ ngực đảm bảo: “Chắc chắn rồi ạ!”
Trương Hàm vừa dứt lời đã có một người tò mò hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Trương, nhà cháu làm gì vậy?”
“Hoàn cảnh gia đình tôi cháu cũng thấy rồi đấy, một gia tộc lớn như vậy, kinh doanh một xưởng dệt may, cháu cũng nói hoàn cảnh gia đình của mình đi”.

Người nói chuyện là bác cả Nguỵ Nguyên Sơn của Nguỵ Thanh Quân.

Nguỵ Thanh Quân biết hoàn cảnh gia đình Trương Hàm không được tốt lắm, gần đây cũng chỉ mua vé số gặp may, cuộc sống mới tốt hơn được một chút thôi.

Cho nên nghe thấy thân thích của mình hỏi thế bèn vội nói: “Bác cả, anh ấy chỉ mới đến lần đầu tiên, tạm thời đừng nói tới những chuyện này, nào, ăn gì đó trước đi”.

Nói xong, Nguỵ Thanh Quân cầm đũa gắp hai miếng thịt cho vào bát Trương Hàm.

Nguỵ Nguyên Sơn đập đũa: “Sao lại không nói nữa? Muốn cưới con gái nhà họ Nguỵ bác thì phải có năng lực mới được!”
Nguỵ Đình Đình hùa theo: “Chị thấy đúng đó, Thanh Quân à, em còn trẻ, tuyệt đối đừng để tình yêu làm mê muội, nếu người đàn ông này không có tiền, em gả đi cũng chỉ theo chịu tội thôi!”
“Đúng vậy, nói hoàn cảnh đi để chúng tôi xem xét”.

“Chẳng lẽ là một thằng nhóc nghèo? Thanh Quân, nếu như vậy, bác nói với cháu đôi điều…”
“Cái này có gì mà phải ngại, người nhà chúng ta đều ở bàn này, cậu ta có thể tìm hiểu từng người một, sao chúng ta muốn hỏi lại một chút thì không được? Chẳng lẽ nhà họ Nguỵ chúng ta không có tư cách này sao?”
Giọng điệu của mấy người ngồi trên bàn đều không tốt.

Lúc này cụ ông cũng gật đầu.


“Đúng lúc ông thấy mọi người đều rất tò mò, cháu cứ nói đi.

Trương Hàm hết cách, chỉ có thể bất chấp tất cả nói.

“Bố mẹ cháu làm ăn nhỏ ở nước ngoài, cụ thể làm gì cháu cũng không biết, đã nhiều năm rồi cháu không được gặp bọn họ”.

Thật ra Trương Hàm nói vậy cũng không phải nói dối.

Anh thật sự không biết cụ thể bố mẹ ruột làm về cái gì.

Vì sản nghiệp trong nhà anh rất rộng.

Chẳng lẽ nói ngành nào cũng có tham gia vào à? Như vậy quá giả, không ai tin được hết.

“Cháu cũng không biết?”
Nguỵ Nguyên Sơn cười châm chọc, rõ ràng cảm thấy lời nói dối vụng về của Trương Hàm quá vớ vẩn.

Trương Hàm gật đầu.

Nguỵ Đình Đình rũ mắt, khinh thường bĩu môi, không khách sáo chút nào.

“Lại là một tên nghèo rớt mồng tơi còn sĩ diện hão”.

Mấy thân thích của nhà họ Nguỵ cũng đều lắc đầu, cảm thấy tiếc cho Thanh Quân.

Ngay cả cụ Nguỵ cũng thất vọng lắc đầu, không bình luận gì thêm.

Sắc mặt Trương Hàm cứng đờ, cũng không phản bác.

Nguỵ Thanh Quân nhìn anh, trong mắt lộ vẻ áy náy.

Nếu Trương Hàm đã nói như thế, mọi người cũng chẳng còn gì để hỏi thêm nữa.


Nguỵ Đình Đình quyết tâm sau khi ăn xong phải khuyên nhủ em họ của mình.

Nếu nhà Trương Hàm không giàu thì mau chia tay cho rồi.

Bàn bên cạnh là con cháu của anh em cụ Nguỵ, ăn được nửa bữa cơm.

Một nam một nữ trẻ tuổi cùng nhau bưng quà tặng tới.

“Ông hai, đây là bạn trai cháu, tên Lý Thanh, anh ấy có chút quà muốn tặng ông ạ”.

Đây là cháu gái của anh cả cụ Nguỵ, tên là Nguỵ Như Vân.

Còn người nam là bạn trai cô ta mới giới thiệu, Lý Thanh.

Lý Thanh tuấn tú lịch sự, có đồng hồ xe sang, khi nãy mấy thân thích này đều nhìn thấy.

Hơn nữa còn lễ phép, biết ăn nói, quan trọng nhất là gia tộc đứng đầu trong ngành công thương nghiệp của thành phố Thanh Sơn, của cải mấy trăm triệu.

Cụ Nguỵ cười tươi rói.

“Thật có lòng quá”.

“Bố, mở ra xem thử đi ạ”.

Nguỵ Nguyên Sơn tò mò nói.

“Đúng, ông nội, chúng cháu cũng muốn xem thử người có tiền thì tặng quà gì”.

Nguỵ Đình Đình thò đầu qua muốn xem thử.

Cụ Nguỵ mở quà, lấy đồ bên trong ra.


“Ồ…”
Mọi người đều cất tiếng tán thưởng.

Thì ra bên trong là tượng Phật Di Lặc điêu khắc tỉ mỉ, có ý nghĩa thọ tỉ Nam Sơn.

Quan trọng nhất là bức tượng này trông như đều làm từ ngọc, bên ngoài sáng lấp lánh, nhìn một cái đã biết không phải hàng tầm thường.

“Cái này… Cái này phải có giá bao nhiêu đây chứ…”
Có người tán thưởng một tiếng.

Loại ngọc có phẩm chất thế này, dù chưa mài cũng có thể bán ra với giá bảy mươi tám mươi nghìn.

Lý Thanh cười nhẹ nhàng: “Không đắt tiền lắm đâu ạ, khoảng hơn hai trăm nghìn thôi”.

“Xuýt…”
Có người hít sâu một hơi.

Cũng có người khiếp sợ nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào miếng ngọc kia.

Phải biết rằng, cộng hết lại tất cả quà tặng của bọn họ trong buổi tiệc hôm nay cũng chưa đến con số này nữa.

“Như Vân à, cháu tìm được một nhà chồng tốt rồi”.

Nguỵ Nguyên Sơn nói với vẻ mặt phức tạp.

“Nào có, chú khen quá rồi”.

Tuy nói thế, nhưng Nguỵ Như Vân lại không giấu đi được nụ cười trên mặt.

Lý Thanh thầm thấy sảng khoái, nghĩ rằng xem như không phí phạm số tiền này.

Đảo mắt nhìn qua, lúc này mới nhìn thấy Nguỵ Thanh Quân đang ngồi ở một bên.

Anh ta híp mắt, sao cô gái này lại xuất chúng quá vậy!
Thật ra Nguỵ Như Vân cũng xem như là một người đẹp, nhưng so sánh với Nguỵ Thanh Quân, chênh lệch thật sự quá rõ ràng.

Khí chất dung mạo vóc dáng, cái nào cũng không bằng!
Không ngờ phụ nữ nhà họ Nguỵ người này còn đẹp hơn người kia.


“Đây là…”, Lý Thanh tò mò hỏi.

“Đây là Nguỵ Thanh Quân, cháu gái của bác, vẫn đang học đại học”, Nguỵ Nguyên Sơn cất tiếng giới thiệu.

“Ồ, vậy chắc hẳn người bên cạnh là bạn trai của cô Nguỵ đúng không”.

Lý Thanh quan sát Trương Hàm, quần áo tạm được, khuôn mặt cũng dễ nhìn, nhưng khí chất hoàn toàn không xứng với Nguỵ Thanh Quân.

Có lẽ cũng còn là sinh viên giống Nguỵ Thanh Quân.

“Ha ha, xem ra cháu và người anh em này đều là lần đầu đến chơi, không biết hôm nay người anh em cậu tặng quà gì cho cụ Nguỵ thế, lấy ra cho chúng tôi mở rộng tầm mắt đi”.

Tim Trương Hàm đập thịch một tiếng, khi nãy trên đường đi đã cảm thấy quên chuyện gì đó, thì ra là chuyện này, anh chưa mua quà!
Xấu hổ quá…
“À ừ… Tôi không mua”.

Nghe thấy lời này, có người tức giận, có người giận quá hoá cười, có người vui sướng khi thấy hoạ đến.

“Nhà họ Nguỵ chúng tôi không xem là nhà giàu có gì, nhưng lần đầu tiên con cháu như cậu đến thăm lại không biết phép tắc thế này”.

Nguỵ Nguyên Sơn đập bàn, cực kỳ không vui.

“Thanh Quân, xem cháu tìm được tên bạn trai gì kia kìa, thật là mất hết mặt mũi của nhà họ Nguỵ chúng ta! Có khi lời khi nãy cũng chỉ là nói cho có thôi”.

Lý Thanh còn làm lố nói một tiếng xin lỗi: “Thật ngại quá, tôi cũng không biết cậu không mang theo gì cả”.

Trong mắt anh ta hiện lên ý cười, vốn muốn Trương Hàm lấy quà ra làm nền cho mình, ai ngờ tên này thậm chí còn không mua.

Đúng là buồn cười, người đàn ông như vậy sao có thể xứng với Nguỵ Thanh Quân được?
Nguỵ Như Vân thầm vui sướng, nhìn Nguỵ Thanh Quân điều kiện tốt hơn mình biết bao nhiêu lại đi tìm một tên bạn trai nghèo rớt mồng tơi.

Vào lúc mọi người đang khinh bỉ, một giọng nói vang lên.

“Trương Hàm, sao lại là cậu, cậu cũng đến đây à?”
Một người trẻ tuổi mỉm cười đi tới, Trương Hàm hơi đỡ trán, một người còn chưa xong lại một người nữa đến.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.