Thiếu Gia Lột Xác

Chương 47: 47: Thật Ra Tôi Là Cậu Chủ Nhà Giàu




Trương Hàm cười hiểu ý, người con gái này ngốc nghếch đến đáng yêu.

Chỉ có điều hơi dữ một tí, anh vẫn còn nhớ đến bộ dạng cô ta cầm dao rượt mình hồi đó.

Trường dạy lái xe bắt đầu học như bình thường.

Trương Hàm rảnh rỗi không có gì làm, anh chuẩn bị đến biệt thự Giải Trí chơi một chuyến.

Nơi đó cũng được xem như là chỗ cũ rồi, Trương Hàm quen đường quen cái chạy băng băng đến đấy.

“Chào cậu, xin hỏi cậu có hẹn trước hay không?”
Giọng nói quen thuộc vang lên, khiến cho Trương Hàm không khỏi giật mình.

Anh quay đầu lại, nhìn người mặc đồ nhân viên phục vụ ấy với ánh mắt kỳ quặc.

Quả nhiên nhân viên phục vụ ấy chính là Trần Linh.

Bốn mắt nhìn nhau, Trần Linh cũng trố mắt.

Sau cơn kinh ngạc ngắn ngủi, Trần Linh biến sắc, Trương Hàm đến đây để mỉa mai mình à?
Trước kia cô ta đi vay trên mạng nên nợ không ít tiền, lần trước đám Mã Phi Dương ứng tiền trước cho cô ta, nhưng dù sao vẫn phải trả lại số tiền ấy, hết cách rồi, Trần Linh chỉ đành đến đây làm nhân viên phục vụ, nghe nói lương ở đây rất cao, phúc lợi và đãi ngộ cũng không tệ, nhưng có vài vị khách thích động tay động chân.

Nhưng đối với cô ta ở thời điểm hiện tại, tất cả đều có thể nhịn xuống.

Nhưng khách là Trương Hàm, Trần Linh không thể thân thiện với anh được.

“Anh đến đây làm gì? Đây là nơi mà anh có thể đến sao? Mau cút ra ngoài cho tôi!”

Mặc dù trước kia Trương Hàm đã từng giúp cô ta một lần, nhưng lòng tự tôn của mình tác oai tác quái, cô ta không muốn để cho Trương Hàm biết bây giờ mình thê thảm đến mức nào.

“Trần Linh, cô quen với anh ta sao?”, vào lúc này vài cô phục vụ làm thêm bước đến hỏi thăm.

“Đương nhiên là quen rồi, anh ta ấy à, đó chính là bạn trai cũ nghèo rách mồng tơi mà tôi từng kể cho mấy cô nghe đấy”.

Giọng nói của Trần Linh đong đầy vẻ khinh thường, dường như rất chán ghét quá khứ của mình vậy.

“Biết ngay mà, mặt mày xấu xí, dòm lại quê mùa, sao anh ta lại có mặt mũi đến nơi này kia chứ.

Trần Linh, đây là bạn trai cũ trúng vé số rồi đá cô à, đúng là đồ không có lương tâm”.

“Tên đàn ông cặn bã này buồn nôn thật, có mới nới cũ”.

“Trúng vé số một lần mà đã kiêu ngạo rồi, nếu như sau này xài hết sạch tiền trúng thưởng thì không biết loại người này sẽ làm như thế nào nữa, hừ, một đời người có bao nhiêu cơ hội trúng vé số đây? Đồ vô dụng mãi mãi là đồ vô dụng”.

Xem ra Trần Linh đã nói xấu Trương Hàm trước mặt bọn họ không ít lần, bởi thế ba cô gái này mới tỏ vẻ căm ghét anh tận xương tủy như thế, dường như Trương Hàm chính là đại biểu của hạng đàn ông cặn bã vậy.

Mặc dù thân phận của bọn họ chỉ là nhân viên phục vụ mà thôi, thế nhưng trong biệt thự Giải Trí lại đầy ắp cơ hội.

Trong những vị khách đến đây, không có ai không phải là ông chủ, cậu ấm nhà giàu cả, biết đâu chừng bọn họ sẽ bắt được cơ hội bay lên cành cao làm phượng hoàng.

Sau khi nghe kể về chuyện của anh, bọn họ hết sức khinh thường hành vi đầu cơ trục lợi kiếm tiền của Trương Hàm.

Trương Hàm cũng chỉ biết bất lực lắc lắc đầu, không ngờ mình từng giúp Trần Linh một lần, cô ta không những không cảm kích mà còn ác ý làm tổn thương mình nữa.

“Trương Hàm, đừng tưởng anh trúng vé số, hưởng được chút tiền thì có thể chà đạp lên tôn nghiêm của tôi, tôi nói cho anh biết, trước kia tôi quen anh là vì bản thân tôi chưa trải đời”.

“Những lời tôi nói với anh hồi ấy cũng chỉ là nói chơi mà thôi, quá lắm thì tôi cảm động trước tinh thần kiên nhẫn của anh.

Trước giờ tôi chưa từng thật lòng với anh, trong lòng tôi, anh chỉ là cái đồ nhà giàu xổi không có não!”
“Trước kia tôi cũng ngây thơ, nhưng sau khi đến biệt thự Giải Trí làm việc, tôi đã được nhìn thấy bầu trời rộng rãi hơn, đừng nói là trúng 2 triệu, cho dù anh có trúng 50 triệu thì anh cũng chỉ là một cái đồ chưa trải sự đời mà thôi, bởi thế đừng có khoe khoang trước mặt tôi”.

Trần Linh trút hết sự bất mãn trong lòng mình ra.

“Cho dù anh có mua quần áo tốt nhất, lái xe sang nhất thì vĩnh viễn cũng không thể thay đổi khí chất nhà quê của anh đâu”.

Mấy cô gái giữ chân Trương Hàm lại, trong lúc luôn miệng mỉa mai, đột nhiên bọn họ nhìn thấy một chiếc Maybach đậu trước cửa.

Một thanh niên mặc vest đen, kiểu tóc trông có vẻ rất thời thượng bước xuống xe.

“Là cậu Hàn Phong…”
“Đẹp trai quá, giống hệt như bạch mã hoàng tử vậy”.

“Nghe nói bố của anh ấy là quản lý cao cấp trong tập đoàn Tinh Thần đấy”.

“Nếu như có thể làm bạn gái của anh ấy, cho dù anh ấy chỉ muốn chơi đùa thôi thì tôi cũng chịu nữa”.

Mấy cô phục vụ khó lòng che giấu nổi nụ cười xán lạn nở trên môi, bọn họ nhảy nhót ngay tại chỗ.


Còn Trần Linh, cô ta cũng điều chỉnh lại cảm xúc, đứng thẳng lưng, làm ra dáng vẻ đoan trang hiền hậu.

Thực ra cô ta còn có một mục đích khác nữa khi đến đây, đó là đi tìm kim chủ.

Nếu là thế thì bản thân mình sẽ không cần phải vất vả đi sớm về trễ nữa.

Trần Linh vội vàng đi đến đón tiếp.

“Anh Hàn, anh đến rồi ạ”.

Hàn Phong gật đầu tự nhiên, anh ta tiện tay ôm eo Trần Linh, nhẹ nhàng sờ mó.

“Sướng tay phết, lát nữa vào phòng riêng của anh, chúng ta cùng nhau nói chuyện”.

Anh ta cũng không có tình cảm gì với Trần Linh, quá lắm thì trao đổi xác thịt mà thôi, người con gái này thích tiền hơn thích mình, chẳng qua chỉ là ai cần gì lấy nấy thôi.

“Ha ha, dù gì các em làm việc ở tầng một cũng rảnh rỗi mà”, Hàn Phong bật cười.

“Chẳng phải em muốn lên tầng hai làm phục vụ sao? Còn phải trông đợi hết vào anh”.

Trần Linh nghe nói lương của nhân viên phục vụ trên tầng hai trong biệt thự Giải Trí cao gấp mấy lần tầng một, bởi thế cô ta vẫn luôn muốn được lên đó, tiếc là không có quen biết với ai cả, trình độ của bản thân cũng không đủ nên không thể lên được.

Nếu như được Hàn Phong yêu thích, chắc hẳn lên tầng hai không phải là vấn đề.

Hàn Phong cũng biết cô ta đang nghĩ gì trong lòng, lần trước anh ta đã lặng lẽ từ chối rồi, không ngờ lần này vẫn còn nhắc đến nữa.

Trong lòng anh ta cảm thấy hơi khó chịu.

Nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ ôm Trần Linh đi vào trong đại sảnh.

“Anh Hàn đến rồi, hoan nghênh anh”.

“Ba người các cô vây lại đây làm gì? Cũng không đi làm việc đi”.


Một cô cái chỉ vào người Trương Hàm: “Cái đồ vô dụng này bày trò quấy rối ở đây, chúng tôi đang cản anh ta lại, tránh cho anh ta trà trộn vào trong, làm giảm giá trị của biệt thự của chúng ta”.

Bây giờ Trương Hàm quay lưng lại với Hàn Phong, bởi thế trong lúc nhất thời, Hàn Phong cũng không nhìn rõ mặt của Trương Hàm.

“Các em làm rất tốt, đừng có để cho người không phận sự vào biệt thự giải trí một cách tùy tiện, nơi này của chúng ta là chỗ vui chơi sang trọng, giá cả đắt đỏ”.

Hàn Phong khen ngợi mấy cô ấy.

Rồi sau đó chỉ vào bóng lưng của Trương Hàm, nghiêm giọng quát lớn.

“Cái thằng kia, còn không mau cút đi, đây không phải là nơi mà cậu có thể vào, cút!”
Trương Hàm vừa nghe thấy tiếng nói ấy đã nhớ ra người ấy là ai ngay.

Anh cười lắc lắc đầu, quay người lại.

Hàn Phong lập tức quên mất cả việc lên tiếng, anh ta đứng lặng thinh tại chỗ như bị sét đánh.

Sự khiêm tốn từ trước đến giờ chỉ khiến cho người khác càng lúc càng không tôn trọng anh.

Bởi thế, Trương Hàm chuẩn bị thú thật với các cô gái.

Trương Hàm nhìn Trần Linh.

“Trước giờ có một việc tôi chưa từng nói cho cô biết, tiền mà tôi có không phải từ trúng số, thật ra tôi là cậu chủ nhà giàu, gia đình tôi nhiều tiền lắm”.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.