Thiếu Gia Lột Xác

Chương 57: 57: Cần Tôi Ngủ Cùng Không




Y tá trưởng cảm thấy như bị nhấn chìm trong nỗi tuyệt vọng.

Ninh Viễn Khánh còn phải thốt ra những lời này thì thân phận của Trương Hàm phải đến mức nào cơ chứ?
Mọi chuyện đã đến nước này rồi, bà ta không còn cách nào khác, bèn kéo cô y tá sang.
"Vị...!Trương...”, y tá trưởng ngập ngừng, không biết nên xưng hô thế nào.
"Gọi tôi Trương Hàm là được”, anh nhàn nhạt lên tiếng.
"Vâng, cậu Trương...!Chúng tôi không nên...!không nên nghi ngờ xuất xứ của số tiền trong tay cậu.

Chúng tôi có mắt như mù, không biết thân phận cao quý của cậu.

Lần này là sai lầm của bệnh viện, chúng tôi sẽ báo cáo lên cấp trên, miễn phí tiền thuốc men cho cậu! Ngoài ra...!Tiểu Lâm, còn không mau xin lỗi!"
Cô y tá rơm rớm nhìn Trương Hàm.
"Mong cậu Trương tha thứ, đừng trách bệnh viện, tất cả là tại tôi nghe lời đồn bậy nên đã gây phiền toái cho cậu!"
Thật ra Trương Hàm cũng không để bụng chuyện này lắm, chỉ gật đầu chấp nhận lời xin lỗi của họ: “Hai người ra ngoài đi”.
Y tá trưởng và mấy người còn lại vội vã dọn dẹp lại phòng bệnh rồi nối đuôi nhau ra ngoài.

Đúng lúc ấy, một người phụ nữ khoác trang phục đỏ, tô son đỏ thẫm lại bước vào.
"Sếp Lục đến rồi”, Lưu Tô lên tiếng.

"Lục Yên Vân...”, Ninh Viễn Khánh kinh ngạc, nhìn sang Trương Hàm rồi lặng lẽ đoán xem quan hệ giữa hai người này là gì.
Y tá trưởng chỉ cảm thấy sắc đẹp của người phụ nữ này không thua gì minh tinh trên truyền hình, có lẽ là đến thăm cậu Trương.
Nghĩ vậy, bà ta vội vã cúi gằm mặt, hối thúc bảo vệ ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, y tá trưởng vừa thở phào một hơi thì thấy mấy tay bảo vệ mặt xanh mét như tàu lá chuối, mồ hôi lạnh túa ra như suối.
"Mấy anh sao vậy?", bà ta vừa lau gương mặt lem luốc vừa hỏi.
Không phải đã giải quyết mọi chuyện êm xuôi rồi à?
"Y tá trưởng, cái cô hồi nãy tên là Lục Yên Vân phải không?", một tay bảo vệ dè dặt hỏi.
"Hình như thế, có gì không?"
Mấy tay bảo vệ nhìn nhau với vẻ u ám.
"Tôi nghe nói nữ chủ tịch Hội thương mại Thanh Sơn tên là Lục Yên Vân...”
Im lặng như một nấm mồ.
Bọn họ chỉ cảm thấy nhiệt độ không khí bỗng nhiên tụt giảm.
Hội thương mại Thanh Sơn tuy mang danh là tập đoàn kinh doanh chính quy nhưng mấy năm gần đây lại tiếng xấu lan xa, các loại tai tiếng từ thu phí bảo kê đến hành hung người đều có.
Hơn nữa nghe nói những người đứng đầu hội này đều là những kẻ tàn nhẫn, không chút nương tay với kẻ thù, có thể ra tay tuyệt đối sẽ không chần chừ.
Hạng bình dân như bọn họ thấy lỡ gặp thì phải né xa, đừng dại mà trêu chọc.
"Cậu ta...!Cậu ta sẽ không gọi Hội thương mại Thanh Sơn đến trả thù chúng ta chứ?"
Không biết câu này do ai thốt lên nhưng đều khiến mọi người rối bời.
"Đi mua mấy món ngon gửi đến phòng bệnh đi”, y tá trưởng quyết định sau một hơi hít sâu.
Mấy người kia rốt rít gật đầu rồi giải tán.
Trong phòng bệnh, sự im lặng bao trùm.
Ninh Viễn Khánh mở miệng: “Việc cậu Trương bị thương...!có liên quan đến cô Lục?"
Vẻ áy náy hiếm khi xuất hiện thoáng qua trên gương mặt Lục Yên Vân: “Do tôi suy nghĩ không chu toàn, không ngờ Lý Di Sơn sẽ chọn cách tạo tại nạn xe cộ”.
"Hắn ta biết thân phận của cậu Trương?"
"Hắn muốn tìm hiểu cũng không phải chuyện khó gì, tôi còn đoán được thì huống chi hắn.

Hắn trước giờ vẫn luôn tỉ mỉ cẩn thận nên tôi mới nghĩ rằng cho dù có biết được thân phận Trương Hàm cũng sẽ không manh động, không ngờ...”
Trương Hàm lắc đầu: “Không phải lỗi của chị.

Chuyện đã đến nước này, hai người có thể thương lượng hợp tác với nhau...!Tôi hơi mệt rồi, hai người ra ngoài đi”.
Anh không muốn nhúng tay vào chuyện này, để Ninh Viễn Khánh và Lục Yên Vân bàn bạc giải quyết là được.
Đợi hai người kia đi rồi, Lưu Tô nhẹ tay đắp chăn cho anh.
Cứ như vậy, hai thế lực khổng lồ tại Thanh Sơn lặng lẽ hợp tác với nhau.

Khi người thúc đẩy mọi chuyện, Trương Hàm, xuất viện vào một tuần sau, anh được nhóm người y tá trưởng cung kính đưa tiễn không khác gì tiễn ông bà.
Về đến trường học, anh bắt gặp ba người bọn Mã Phi Dương cũng tập tễnh chống gậy.
"Ba đứa mày bị gì thế?"
Bị gì à? Mã Phi Dương còn đang muốn tóm Trương Hàm lại hỏi đây này.

Mẹ, mỗi lần nhớ lại ngày đó là hắn lại khóc không ra nước mắt.
Đang yên đang lành bị đánh gãy chân thì ai mà vui cho được.

Cũng may nhà hắn có tiền nên chữa trị kịp thời, không để lại hậu quả đáng ngại.
"Liên quan gì mày? Mày khá hơn tụi tao được chỗ nào?"
Trương Hàm không nói nên lời, chuyện này mà cũng so bì được thì đúng là thần kinh.
Sực nhớ đến việc muốn dọn ra ngoài, Trương Hàm trở về ký túc xá, thông báo cho Trần Gia Vũ và bạn bè.
"Bây giờ tớ không tiện lắm nên nhờ người thân sang chăm sóc, phải dọn ra ngoài ở một thời gian”.
Bọn họ cũng hiểu ý mà gật đầu, còn chủ động giúp anh dọn đồ.
Ngôi nhà mới đã được Lưu Tô tìm từ trước, gồm hai phòng ngủ một phòng khách, hoàn cảnh xung quanh rất tốt.
Các bạn của Trương Hàm bước vào mà há hốc mồm.
"Tiền thuê nhà này một tháng ít nhất cũng ba nghìn, Chuột nhỉ?"
"Đúng đấy! Nhà mới từ trong ra ngoài luôn!"
Trương Hàm nhún vai: “Tài xế gây tai nạn bồi thường một chút, cũng đủ dùng qua ngày, dù sao cũng hết cách”.
Sau đó anh mời họ đi ăn một bữa cơm giản dị, khi về nhà thì thấy Lưu Tô đang lúi húi trải chăn đệm.
Trương Hàm tựa vào cửa phòng, nhìn bóng lưng hấp dẫn ấy mà thấy thỏa mãn trong lòng.
"Cô mà cũng làm việc nhà ư?"
"Lúc bé nhà tôi nghèo, bằng không đã chẳng làm nghề này”.

Trương Hàm gật đầu thấu hiểu, nhớ lại cuộc sống không mấy suôn sẻ của mình trước kia, hảo cảm dành cho cô vệ sĩ này lại tăng thêm mấy phần.
Con người luôn tìm kiếm sự đồng cảm và quen thuộc trong nhau mà.
Trương Hàm cũng vậy, cho dù bây giờ đã nắm trong tay gia tài bạc tỷ nhưng nội tâm vẫn là tầng lớp trung lưu.
Nghiệp vụ của Lưu Tô sau đó càng khiến anh kinh ngạc hơn.
Tài nấu nướng không thua gì đầu bếp trong nhà hàng, mát xa cũng chuyên nghiệp không kém, khiến anh không thể không nghĩ xem Lục Yên Vân đã đào cô vệ sĩ toàn năng này từ đâu ra.
Vào đêm, Trương Hàm đang xem phim Gấu Boonie với vẻ chán chường thì Lưu Tô bưng một thau nước ấm đi đến.
"Cô làm gì vậy?"
"Rửa chân cho cậu”.
"Cái này cũng cần hả?", Trương Hàm toan rụt chân lên thì đã bị Lưu Tô tóm lại cứng ngắc.
Sức lực của cô ấy nằm ở tầm vũ trụ rồi!
"Tôi chưa chê, cậu sợ cái gì?", Lưu Tô nhíu mày, ra chiều mất hứng vì Trương Hàm không chịu phối hợp.
"Tôi sợ cô thật mà”.
Trương Hàm đỏ mặt lúng búng.
Nhiệt độ của nước được canh vừa vặn, lực ấn của Lưu Tô cũng dễ chịu, Trương Hàm không kiềm được mấy tiếng rên.
Tiết mục rửa chân chỉ kết thúc sau khi anh ra mồ hôi như tắm, Lưu Tô cũng thở phào.
"Tôi ngủ trước đây...”, Trương Hàm lèm bèm nói.
"Cần tôi ngủ cùng không?", Lưu Tô lại cau mày hỏi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.