Thiếu Gia Lột Xác

Chương 69: 69: Ông Giải Thích Đàng Hoàng Đi




“Ừm, tôi cảm thấy thương lượng chuyện này với Chủ nhiệm Bạch thì sẽ có kết quả tốt hơn”.

Bạch Văn Lâm tỏ vẻ khó hiểu, sau đó thấy Trương Hàm đưa điện thoại đến.

Khi nãy nghe thấy Trương Hàm nhắc đến mình còn hơi khó hiểu, nhìn số điện thoại, cũng không phải số ông biết.

“Xin chào, tôi là Bạch Văn Lâm của phòng đào tạo trường Đại học Thanh Sơn…”
Người ở bên kia không giới thiệu chức vị công ty của mình, chỉ nói một câu đơn giản: “Tôi là Ninh Viễn Khánh”.

Bạch Văn Lâm suýt chút không cầm chắc được điện thoại.

Ninh Viễn Khánh?
Đó không phải ông chủ lớn của tập đoàn Tinh Thần sao?
Trước đây, ông từng đi đấu thầu với hiệu trưởng, mục đích là xây dựng trung tâm nghệ thuật số một số hai cả nước ở trường Đại học Thanh Sơn, lúc đó người hợp tác bọn họ quyết định cuối cùng chính là Tập đoàn Tinh Thần, Bạch Văn Lâm cũng từng gặp ông chủ Ninh Viễn Khánh một lần.

Nhưng vì sao một trong những người giàu có nhất thành phố Thanh Sơn lại gọi điện thoại cho Trương Hàm.

Bạch Văn Lâm nhớ lại giọng điệu nói chuyện điện thoại của Trương Hàm khi nãy, trong lòng không khỏi trở nên thấp thỏm.

“À… Ông chủ Ninh, ông có quan hệ gì với trò Trương vậy?”
“Trò Trương? Ý ông là cậu Trương à, cậu ấy là con trai của lãnh đạo cấp trên của tôi”, Ninh Viễn Khánh không hề giấu diếm, nếu Trương Hàm đã kêu Bạch Văn Lâm nghe điện thoại thì anh cũng không có ý muốn che giấu thân phận của mình.

Lãnh đạo cấp trên?

Con trai?
Bạch Văn Lâm ngạc nhiên nhìn chàng trai trẻ ở đối diện, cảm thấy sự từng trải mấy chục năm đời người của mình đột nhiên hơi không đủ dùng.

Trương Hàm không phải một học sinh nghèo ư?
Ninh Viễn Khánh là một người thông minh, nghe thấy phản ứng như thế từ Bạch Văn Lâm cũng nhanh chóng hiểu ra, e rằng lúc này Bạch Văn Lâm và cậu Trương đang có mâu thuẫn.

Ông ta bèn nói ngay: “Đương nhiên, Chủ nhiệm Bạch, nếu cậu Trương không vui, Tập đoàn Tinh Thần chúng tôi cũng không còn cách nào tiếp tục hợp tác với trường các ông nữa, mong ông nghĩ cho kỹ”.

Những lời này khiến Bạch Văn Lâm hoảng sợ.

Nếu để hiệu trưởng biết kế hoạch vất vả đi đấu thầu, trù tính rất nhiều năm đều mất hết vì sai lầm của mình, có lẽ vị trí chủ nhiệm này của ông cũng mất luôn.

Nghĩ thế, Bạch Văn Lâm nhanh chóng đưa ra quyết định.

“Đương nhiên rồi Tổng giám đốc Ninh, tôi hiểu ý của ông, chuyện của trò… trò Trương, tôi nhất định sẽ xử lý một cách công bằng, đảm bảo sẽ có một kết quả mọi người đều hài lòng”.

Mấy người Lưu Cường không phải kẻ ngốc, đương nhiên cũng hiểu Trương Hàm tìm được người giúp đỡ rồi.

Nhìn vẻ mặt của Bạch Văn Lâm là biết lai lịch của người giúp đỡ này không hề nhỏ!
Bạch Văn Lâm cúp máy, nhìn chằm chằm Trương Hàm một lúc.

“Khụ khụ…”
Bạch Văn Lâm hắng giọng.


“Chuyện của trò Trương này, tôi cảm thấy còn phải điều tra kỹ càng, lát nữa tôi sẽ cho người đi xem camera ở căn tin, rốt cuộc là lỗi của ai, tôi sẽ quyết không nhân nhượng”.

“Chủ nhiệm Bạch, thầy còn nhận…”, Lưu Cường vừa định nói một câu, Bạch Văn Lâm đã lớn tiếng ngắt lời.

“Lưu Cường, bình thường trò liên tục gây chuyện thị phi, tôi đã tha thứ cho trò rất nhiều lần rồi, bây giờ còn ngu ngốc như thế, nếu còn có lần sau, tôi nhất định sẽ đuổi học trò!”
“Cả trò nữa Tăng Vân, đừng tưởng tôi không biết chuyện trò chia bè kết phái ở trường ức hiếp bạn học, nếu còn lần sau nữa thì đừng trách tôi không niệm tình!”
“Được rồi, hai trò đi đi, nhớ kỹ, sau này bớt gây chuyện lại cho tôi”.

Lưu Cường và Tăng Vân bị Bạch Văn Lâm răn dạy một trận thì đều ngơ ngác, nhưng hai người cũng không dám cãi lại, dù sao những gì ông nói cũng đều là thật.

Đợi hai người đi rồi.

Lúc này, sắc mặt Bạch Văn Lâm chợt trở nên xán lạn.

“À… Trò Trương, chuyện này vẫn chưa điều tra rõ ràng, các trò về trước đi, sau này lại nói”.

Nói thì nói thế, nhưng Bạch Văn Lâm nào dám đem lại phiền phức cho Trương Hàm nữa.

“Không phải nói là muốn đuổi học hả?”, Trương Hàm mỉm cười lấy đơn thôi học qua, chậm rãi điền vào: “Tôi đồng ý thôi học, dù sao tôi cũng chỉ là một kẻ cặn bã đúng không? Chủ nhiệm Bạch”.

“À ừm…”, mặt mày Bạch Văn Lâm nhăn nhó, một lúc sau mới nói: “Cậu… Cậu Trương…”
“Tôi cũng không phải là cậu Trương gì, Chủ nhiệm Bạch gọi như thế tôi sẽ tổn thọ đấy!”
Lưu Tô vốn mang vẻ mặt nghiêm túc, nghe thấy lời của Trương Hàm thì không nhịn được cười khẽ, trợn mắt một cái.


Lúc này Bạch Văn Lâm đâm lao phải theo lao, không thể xử lý ổn thỏa được đôi bên, nhưng đấu thầu lần này quá quan trọng, nếu không bây giờ ông cũng sẽ không khó xử như thế.

“Hiểu lầm, đều chỉ là hiểu lầm thôi”.

Bạch Văn Lâm nghẹn ngào nói.

“Hiểu lầm chỗ nào, tôi kêu người đánh Lưu Cường là hiểu lầm ư?”
Trương Hàm nói xong lại viết viết vẽ vẽ lên đơn thôi học.

Bạch Văn Lâm vội vàng duỗi bàn tay già nua nắm lấy tay anh, la lên một tiếng: “Cậu Trương! Đừng mà…”
Trương Hàm cũng không được nước lấn tới nữa, chậm rãi ngồi lại xuống ghế.

“Chủ nhiệm Bạch, vậy ông giải thích đàng hoàng đi”.

Bạch Văn Lâm khổ não hít sâu một hơi: “Xin lỗi cậu Trương, chuyện này là lỗi của tôi, tôi không nên nhận lợi ích từ Lưu Cường, chuyện này tôi không điều tra rõ ràng đã đưa ra kết luận”.

Thừa nhận ngay trước mặt như vậy khiến Bạch Văn Lâm không khỏi đỏ mặt, hơi xấu hổ cúi đầu.

Chuyện thế này không cần não cũng đoán ra được, Trương Hàm bĩu môi, không hài lòng với câu trả lời của Bạch Văn Lâm cho lắm.

“Chỉ thế thôi á?”, Trương Hàm giễu cợt, khi nãy thầy nói hai người này từng làm gì, thầy thân là người của phòng đào tạo, quản lý trật tự trong trường, vì sao bọn họ thoải mái ngang ngược lâu như vậy cũng không đi xử lý?”
“Trưa nay, tôi và bạn đang xếp hàng đàng hoàng, là đám người Tăng Vân chen ngang mới dẫn đến mâu thuẫn, nếu thầy có thể cứng rắn hôm một chút, sớm nghiêm túc xử lý hành vi này, bọn họ có thể làm thế sao?”
Trương Hàm càng nói càng tức, dáng vẻ vỗ bàn trừng mắt cực kỳ giống điệu bộ dạy dỗ sinh viên của Bạch Văn Lâm lúc trước.

Bạch Văn Lâm chỉ có thể liên tục đồng ý.

“Tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý, cho trò một câu trả lời thuyết phục”.


“Chủ nhiệm Bạch, tôi không ép ông”.

“Không có không có, tất cả đều vì mọi người được hưởng thụ môi trường học tập tốt hơn, tôi không thể thoái thác được, sẽ lập tức kêu người điều tra rõ ràng về Lưu Cường và người của cậu lạc bộ thể thao, tuyệt đối sẽ không nương tay!”
“Vậy cảm ơn nhé Chủ nhiệm Bạch”.

“Ngồi ở vị trí nào thì phải làm nhiệm vụ đó, chuyện nên làm thôi, nên làm thôi…”
Trương Hàm gật đầu, đứng dậy rời đi.

Lưu Tô không nói gì đi theo sau lưng.

Bạch Văn Lâm nhìn ra ngoài từ cửa sổ, biết hai người đã rời khỏi tòa hành chính mới thở phào nhẹ nhõm.

Cùng lúc đó, trong phòng học.

“Trương Hàm cầm hết sách đi, xem ra là bị đuổi thật rồi, ở trường bị coi thường lâu như thế vẫn không lấy được bằng tốt nghiệp, chậc chậc, đúng là đáng thương…”, Diệp Thiên Tường cười hả hê nói.

“Cũng là đáng đời thôi, ai bảo nó muốn đi trêu chọc Lưu Cường chứ, đó là người của câu lạc bộ thể thao, nghe nói quan hệ rất rộng ở trường, Trương Hàm chọc phải kẻ khó chơi rồi.

Chỉ tiếc là bạn học Lưu Tô mới đến có một tháng đã bị tên não tàn Trương Hàm này làm ảnh hưởng”, Mã Phi Dương thở dài.

“Ha ha, đồ không biết tự lượng sức mình, đúng là tự chuốc họa vào thân”, Viên Hiểu Lệ nói, cô ta vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện lần trước Trương Hàm xem live stream mình sủa tiếng chó, bây giờ Trương Hàm xui xẻo, đương nhiên phải đạp thêm hai phát rồi.

Ai ngờ, đúng lúc này, của phòng học đột nhiên bị mở ra.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.