Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco

Chương 82: Tống Dữ Tinh Bị Thương





Tống Mậu Học vất vả lắm mới cắt đuôi được những người theo dõi mình, không cần đoán cũng biết là người do Tống gia phái đến, đám người ngày đó xông vào nhà gã cũng không tránh khỏi có liên quan đến Tống gia.
Lần này gã tìm tới Tống Dữ Tinh là vì tiền.

Tống Mậu Học ở trong tù mười năm, tiền gì cũng không có, kiếm việc làm thì không thể, gã chỉ có thể đánh cuộc một phen.

Người của Tống gia không biết sẽ tìm đến lúc nào, gã phải nhanh chóng lấy được tiền rồi bỏ đi.
"Con trai ngoan, đã chuẩn bị xong tiền chưa, nhanh lên chút cho ba." Tống Mậu Học nói thẳng vào vấn đề.
Tống Dữ Tinh không nói gì, rút một tấm thẻ ngân hàng ra, quơ quơ trước mặt Tống Mậu Học.
Khuôn mặt bị đánh sưng vều của Tống Mậu Học lập tức ánh lên vẻ hớn hở, hai mắt híp lại thành một đường thẳng, gã đưa tay định cầm lấy tấm thẻ.
Tống Dữ Tinh nhanh nhẹn rụt tay lại, Tống Mậu Học bắt hụt, "Mày làm gì vậy, đưa đây cho tao!"
"Trong này có năm trăm nghìn." Tống Dữ Tinh nhìn vẻ mặt tham lam của đối phương, cười lạnh, "Muốn phải không?"
Tống Mậu Học gật đầu lia lịa, ánh mắt chăm chú nhìn tấm thẻ, "Muốn, muốn, con trai ngoan nhanh lên chút cho ba!"
Dứt lời, gã lại đưa tay lên cướp, đùi phải bị đánh nên hành động bất tiện, Tống Dữ Tinh linh hoạt tránh được.

Cậu lùi lại hai bước, đưa mắt nhìn Tống Mậu Học một cách lạnh lẽo, "Muốn thì tôi có thể cho ông, nhưng ông phải quỳ xuống dập đầu cầu xin tôi."
Tống Mậu Học ngừng lại một lát, như là vừa nghe được một câu chuyện cười.

"Đ!t, mày bảo tao quỳ xuống dập đầu với mày ư?"
"Sao nào? Không thì thôi vậy, tôi bẻ luôn cái thẻ này đi cho xong." Tống Dữ Tinh đưa hai tay lên cầm thẻ ngân hàng, ra vẻ như sắp bẻ gãy nó thành hai mảnh.
"Đừng đừng đừng!" Tống Mậu Học lập tức lên tiếng ngăn lại, gã cười lấy lòng, "Ba quỳ ba quỳ, ba quỳ là được chứ gì!"
Chỉ cần có thể lấy được tiền, tôn nghiêm gì đó không quan trọng đối với gã.
Tống Mậu Học thật sự quỳ xuống, dập đầu ba cái với Tống Dữ Tinh rồi khó nhọc đứng dậy.
"Bây giờ có thể cho ba rồi chứ?"
"Có thể." Trước ánh mắt hưng phấn của Tống Mậu Học, Tống Dữ Tinh thẳng tay bẻ gãy tấm thẻ ngân hàng không chút do dự rồi ném vào mặt gã.

Tống Mậu Học nhìn hai nửa tấm thẻ rơi bên chân mình, nụ cười trên mặt biến mất trong nháy mắt, gã hung tợn trừng mắt với Tống Dữ Tinh:
"Thằng khốn, mày lừa tao!"
Tống Dữ Tinh thờ ơ cười, "Quên không nói cho ông, trong thẻ không có nổi một đồng."
"Ngu quá, thật sự coi mình là ba của tôi à, dù tôi có ném tiền xuống biển thì cũng không bao giờ cho ông."
"Tống Mậu Học, ông ở trong tù lâu như vậy mà vẫn không học được cái gì."
Nghe vậy, Tống Mậu Học cuối cùng cũng biết mình bị đùa giỡn, gã hung hăng nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, âm trầm chửi thề một tiếng.
"Thằng ăn cháo đá bát, tao nuôi mày như vậy, mày lại lấy oán báo ân, đáng lẽ hồi đó tao nên đánh gãy cả hai chân của mày!"
Tống Dữ Tinh ôm bụng cười lớn, "Lấy oán báo ân? Ông lấy mặt mũi ở đâu để nói câu này vậy?"
"Thằng chó!" Tống Mậu Học hoàn toàn bị chọc tức, "Hôm nay mày không muốn cho tiền thì cũng phải cho, Tống tiểu thiếu gia trị giá không ít tiền nhỉ?"
Vừa dứt lời, gã liền nhanh chóng túm cổ áo Tống Dữ Tinh, vung nắm đấm lên mặt cậu.

Cậu nhanh nhẹn nghiêng đầu tránh được rồi nâng đầu gối nện vào bụng đối phương.

Tống Mậu Học bị đau, nhân cơ hội này, Tống Dữ Tinh thoát khỏi tay hắn, chạy ra ngoài.
"Đ!t, đừng để tao bắt được mày!"
Tống Mậu Học đuổi theo, gã đi đứng không tiện, hành động không tự nhiên như Tống Dữ Tinh, lần nào cũng bắt hụt.

Đến bước đường cùng, gã móc từ trong túi ra một con dao xếp, lưỡi dao sắc bén tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Động tác của Tống Dữ Tinh ngừng một lát, cậu nhìn chằm chằm con dao, ánh mắt thoáng qua vẻ khiếp sợ.

Sau đó cậu lùi lại từng bước một, hốt hoảng nói: "Ông muốn làm gì? Đừng tới đây!"
"Mẹ nó, bây giờ mày biết sợ chưa, thằng ăn cháo đá bát, thằng ăn cây táo rào cây sung, hôm nay tao sẽ giết mày!"
Tống Mậu Học vừa nói vừa đuổi tới, độc ác vung dao về phía Tống Dữ Tinh.


Con dao xếp sít sao sượt qua gò má cậu, cậu linh hoạt tránh né, chật vật chạy ra ngoài con hẻm, vừa chạy vừa gân giọng hô tô:
"Có ai không!"
"Sắp giết người rồi, cứu tôi với!"
"Mẹ mày, đứng lại cho tao!"
Bên kia, một chiếc Mercedes dừng lại ở trước con hẻm, một người đàn ông mặc âu phục đắt tiền bước xuống từ ghế lái rồi vội vàng chạy vào trong.

Lòng hắn căng lên, cơn khủng hoảng xông lên não như muốn vùi lấp hắn.
Thân thể phản ứng nhanh hơn bộ óc, Lục Tứ lập tức co cẳng chạy theo hướng phát ra tiếng nói.
Trong con hẻm mờ tối, Tống Dữ Tinh bất cẩn ngã xuống đất, cậu giùng giằng bò dậy, lảo đảo chạy tiếp.

Tống Mậu Học đã chờ cơ hội này từ lâu, gã dùng sức kéo cổ áo của thanh niên lại, hung dữ đè cậu lên mặt tường.
"Thằng chó, để xem bây giờ mày chạy đi đâu!"
"Đưa tiền cho tao, tao sẽ bỏ qua cho mày!"
Tống Dữ Tinh nhìn con dao kề ngay sát cổ, nhếch môi, "Tôi nói rồi mà, một đồng cũng không cho ông."
"Mẹ mày, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mày thật sự muốn chết!" Tống Mậu Học giật giật con dao, lưỡi dao sắc lạnh cứa vào cái cổ trắng nõn mảnh khảnh của thanh niên, máu tươi lập tức chảy ra.
Tống Dữ Tinh đau đến mức nhíu mày.
Vết thương cũng không nghiêm trọng, Tống Mậu Học chỉ muốn dọa cậu, "Sao? Biết sợ rồi chứ gì? Không muốn chết thì đưa tiền cho tao, nếu không thì không đơn giản như thế này đâu!"
Khuôn mặt của Tống Dữ Tinh trắng bệch, "Đừng giết tôi...!Tôi cho ông tiền, cho ông tiền."
"Nói sớm như vậy là xong rồi, mau ---" Lời còn chưa dứt, tiếng bước chân dồn dập truyền từ xa lại gần, ngay sau đó là một bóng dáng cao lớn xuất hiện từ ngã rẽ cách đó ba thước.
Một giây sau, Tống Mậu Học còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đá cho một cái ngã nhào, con dao trong tay cũng rơi xuống đất.
Lục Tứ?
Tống Dữ Tinh che vết thương trên cổ, đột nhiên không theo kịp tình huống.
"Em có sao không?" Lục Tứ vội vàng tiến lại, hốt hoảng nhìn cậu từ trên xuống dưới.
Tống Dữ Tinh kinh ngạc nhìn hắn, "Tôi không sao."
Ánh nhìn Lục Tứ ngừng lại ở vết máu trên cổ cậu, sắc mặt lập tức lạnh xuống.

Hắn xoay người nhìn Tống Mậu Học đang chuẩn bị bò dậy, ánh mắt sắc như dao găm.
Ánh mắt này rất quen, Tống Mậu Học nuốt nước miếng một cái theo bản năng, nhận ra đây chính là người đàn ông trẻ tuổi lần trước bất ngờ xông vào phòng trọ của hắn.
"Mẹ nó, thì ra là mày!"
Lục Tứ không nói nhiều với gã, tiến lên nắm chặt cổ áo gã, gân xanh hằn lên trên mu bàn tay, giơ nắm đấm đập lên mặt đối phương.

Tống Mậu Học kêu thảm thiết, đồng thời đưa tay lần sờ tìm con dao xếp, cầm nó trong tay, hung tợn đâm vào lưng của Lục Tứ.

Thấy vậy, con ngươi Tống Dữ Tinh rụt lại, thân thể lập tức chuyển động, cậu nhào tới, đưa tay nắm lấy con dao sắc nhọn.

Lòng bàn tay mềm mại lập tức bị đâm vào, máu tươi chảy ra như lũ, con dao dừng cách lưng Lục Tứ chỉ một xentimet.
Ánh mắt Lục Tứ lạnh căm, hắn nắm lấy cổ tay của Tống Mậu Học, lúc này Tống Dữ Tinh mới thở phào nhẹ nhõm rồi bỏ tay mình ra.

Lục Tứ nhìn lòng bàn tay chảy máu của thanh niên, sát khí nổi lên cuồn cuộn, hắn không lưu tình bẻ ngoặt bàn tay của Tống Mậu Học ra sau.
"A!"
Con dao xếp nhuốm máu tươi rơi khỏi tay gã, cùng lúc đó, tiếng bước chân xốc xếch vội vã truyền đến, cảnh sát mặc đồng phục màu xanh da trời vọt vào.
"Cấm cử động, cảnh sát đây!"
Cho đến khi cảnh sát đã còng tay Tống Mậu Học rồi, tim Tống Dữ Tinh vẫn đập thình thịch, người cậu mềm nhũn ngã xuống đất.
Nếu như vừa rồi cậu không xông tới kịp thì lưỡi dao kia đã cắm trên lưng Lục Tứ.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, lòng cậu vẫn run lên vì sợ.
"Sao rồi?" Lục Tứ đỡ Tống Dữ Tinh dậy, lôi cánh tay phải vẫn giấu sau lưng của cậu ra.

Ở nơi hắn có thể nhìn thấy, lòng bàn tay của thanh niên bị đâm không hề nhẹ, bàn tay vốn trắng nõn xinh đẹp nay có thêm sắc đỏ của máu khiến người ta giật mình.
Lục Tứ vừa thương vừa giận, thà rằng hắn là người bị thương.
Tống Dữ Tinh nhịn đau, "Tôi không sao, vết thương nhỏ thôi."
"Còn không sao? Em nhìn máu trên tay em đi, cả cổ nữa!"
Lục Tứ tức lắm, hắn nhíu chặt mày, sự đau lòng không hề vơi bớt nhưng sắc mặt hết sức âm trầm, "Cái này mà là không sao ư? Vậy thì đến mức độ nào mới là có chuyện? Tống Dữ Tinh, em cứ không quan tâm đến bản thân mình như vậy sao?"
Còn một mình chạy đi gặp Tống Mậu Học, không nghe điện thoại của hắn, rất giỏi.

Lúc hắn nhìn thấy Tống Mậu Học kề dao lên cổ Tống Dữ Tinh, sợ đến mức tim suýt nhảy ra khỏi họng, bây giờ nhớ đến hắn vẫn thấy kinh hoàng.
Tống Dữ Tinh tự biết mình đuối lý, cúi đầu không nói gì.
Nhân viên cảnh sát bên cạnh vỗ vai Lục Tứ, khuyên nhủ: "Anh đẹp trai đừng tức giận như thế, em trai vẫn đang bị thương, đưa cậu ấy đến bệnh viện để xử lý trước đã."
Lục Tứ gật đầu, tạm thời kiểm soát cơn giận, ngồi xổm xuống trước mặt thanh niên, "Lên đi, tôi cõng em.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.