Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 225: Một em Hàn Quốc có thể chọi mười em Nhật Bản



Hắc tiểu tử hoàn toàn choáng váng.

Tiểu đệ kia cũng hôn mê rồi. Gã tủi thân nhìn về phía thanh niên trai tráng. - Lão đại, tiểu đệ xông lên trước không đúng sao?

- Đúng vậy, cần chính là nhân tài như vậy. Thường Nhạc vui vẻ cười, hài lòng nói: - Rất có sự bốc đồng năm đó của Huyết Hổ.

- Đại ca lớn!

Tên tiểu đệ này giật mình tỉnh dậy. Đám tiểu đệ bên cạnh kia cũng cùng lúc hô lên: - Đại ca lớn!
- Móa, ông thành điện thoại từ lúc nào vậy! Thường Nhạc một trận khó chịu. *Đại ca lớn ở TQ là tên một hãng điện thoại di động. Hắc tiểu tử kích động bắt chặt tay Thường Nhạc, nói: - Anh rể, anh chính là … chính là người sáng lập Điểm G, siêu nhân vĩ đại nhất, giỏi nhất- Nhạc công tử?

Thường Nhạc tà tà cười, nói: - Danh tiếng thiếu gia vẫn chưa lớn đến mức đấy. Đúng rồi, nói cho anh biết ai đã ức hiếp em?

Ức hiếp cậu em vợ của Thường Nhạc thiếu gia. Vậy thì rõ là điếc không sợ súng, chán sống rồi.
Trong đám người, mấy thằng côn đồ nhìn lẫn nhau, cùng lúc quỳ xuống đất: - Lão đại tha mạng. Chúng em có mắt không tròng. Anh coi như chúng em là cái rắm thả đi nhé!

- Tất cả đều do cậu ta định đoạt.

Thường Nhạc ôm lấy Mộng liền đi thẳng ra ngoài.

Hắc tiểu tử có biểu ngữ riêng của mình, chỉ có cậu ta đi ức hiếp người, lần sau sẽ không có người ức hiếp cậu ta nữa.

Vừa đi qua quán rượu.

Nhìn đám người bên ngoài đông nghìn nghịt, Thường Nhạc ngẩn người.
- Tham kiến lão đại, chúc cho lão đại thiên thu vạn tái, nhất thống hắc bạch đạo! Đám tiểu đệ cùng lúc hô lên.

Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Nhắm mắt lại cũng có thể đoán được. Khẩu hiệu không trình độ như vậy chắc chắn là đồng chí Huyết Hổ làm ra.

- Đứng lên đi!

Nhìn đám người đông nghìn nghịt, trong vài tên cầm đầu có bọn của Thanh Lang. Xem ra bọn chúng thực sự dung nạp vào trong Điểm G rồi.

Phong thần đắc ý đệ tử là người thông minh. Hắn cũng là vì bộ đồ hắc ám mà đến. Nhưng từ sau chuyện lần trước, thì không có tin tức về hắn. Nếu có thể lợi dụng triệt để hắn thì tin rằng hắn là tay chân rất giỏi để đối phó với Kỵ sĩ thần thánh.
Ở đây có hơn nghìn người, đều là thành viên Điểm G. Thường Nhạc nhắm mắt lại thì cảm giác được mạch đập của điểm G. Bộ phận trung tâm của Điểm G, mãi mãi là những sự tồn tại xuất sắc nhất.

Mà Thường Nhạc cũng hiểu được hoa hồng dù cho có đẹp thế nào đi chăng nữa cũng cần phải có lá xanh đi kèm. Như vậy mới có thể hiện ra chỗ cao quý của hoa hồng

Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Thường Nhạc, Mộng bị mê hoặc. Trước mắt người đàn ông như vương giả này là người lúc theo đuổi mình, là người đàn ông dâm đãng với khuôn mặt cười hì hì kia sao?

Thường Nhạc kỳ thực rất vui.

Khoảng cách giữa mình và đệ nhất mỹ nữ Mộng ngày càng gần lại. Lại thêm danh hiệu Hắc tiểu tử của cậu em vợ nữa. Đến cuối cùng, Mộng xinh đẹp nhất định sẽ ngoan ngoãn chui đầu vào lòng mình.

- Lựa chọn điểm G chính là mọi người đã lựa chọn tương lai. Tôi không cần mọi người cố thủ trận địa, không cần mọi người cẩn thận khiêm tốn. Tất cả đều phải đi theo bước chân kẻ mạnh, không ngừng tiến về phía trước, không ngừng sáng tạo ra kỳ tích mới. Mà mỗi phần kỳ tích của Điểm G chính là mỗi người mọi người cùng nhau nỗ lực sáng tạo ra.

Thường Nhạc với bước chân phóng khoáng, với nụ cười tà tà rời khỏi phố Aden.

- Thường thiếu gia, Koinu-kun của chúng tôi có lời mời!

Vừa vào sân trường, một tên che mông mọc ra, mặt đầy cung kính nói.
- Koinu!

Thường Nhạc nghiền ngẫm cười, mình đang lo tìm không thấy em gái nhỏ Noriko, thì Koinu đã tìm đến cửa rồi. Xem ra cái mũi chó của Koinu vẫn nhạy bén lắm.

- Mộng, đi về phải nhớ đến anh nhiều nhiều, lại anh hôn một cái!

Thường Nhạc trong lúc Mộng vẫn chưa có phản ứng thì đã hôn mạnh một cái vào trán cô, phóng khoáng rời đi.

Mộng lau lau nước miếng trên trán. Trên mặt bỗng lộ ra vẻ mặt đỏ bừng ngượng ngùng.

Địa điểm vẫn là phòng hội nghị.
Thường Nhạc cảm thấy có chút khó chịu, nhất thiết phải nghiêm chỉnh thế sao?

Cửa vẫn có bốn người đứng. Thường Nhạc trực tiếp đẩy cửa vào.

- Đểu thật!

Khi tiếp xúc với khuôn mặt quen thuộc kia của Kim Won, Thường Nhạc lập tức hiểu ra.

Koinu mặt tươi cười đi tới, kéo ghế nói: - Thường Nhạc-kun mời ngồi!

Thường Nhạc cũng không khách khí, trực tiếp ngồi lên vị trí trung tâm nhất.
Ánh mắt liếc nhìn Koinu nói: - Koinu, nói xem tìm bản thiếu gia có việc gì không?

Thần sắc Koinu hơi nặng nề. Thật ra mọi người đều là người thông minh. Một số chuyện thì coi không nói cũng đều có thể nhìn ra được. Gã mở miệng nói: - Thường Nhạc-kun, Kim Won là bạn của tôi. Thế nên tôi hy vọng anh có thể thả em gái anh ta ra, coi như là nể mặt tôi.

- Nể mặt?

Thường Nhạc nghiền ngẫm cười. - Ý cậu là bảo tôi thả người phụ nữ của mình ra.

Koinu vội xua tay nói:
- Không… Thường Nhạc-kun, anh hiểu nhầm ý tôi rồi. Chỉ cần Thường Nhạc-kun đồng ý, tôi dùng một người con gái cũng xinh đẹp như vậy đến đổi.

- Là con gái Nhật Bản sao?

Thường Nhạc híp nửa mắt, tà tà nói.

Koinu gật gật đầu, lập tức lại thêm một câu nữa: - Hơn nữa lại là trinh nữ!

Quả thật, nếu không nhắn nhủ đặc biệt thì không chừng sẽ không có ai cho rằng con gái Nhật Bản vẫn còn trinh nữ tồn tại.

Ánh mắt Thường Nhạc nhìn về phía Kim Won, rồi lại liếc sang Koinu, nói:
- Sắc đẹp mặc dù như nhau. Nhưng thân phận thì sao? Một người con gái Hàn Quốc tương tự, ít nhất có thể chọi với mười người con gái Nhật Bản. Điểm này Koinu-kun hẳn là hiểu chứ!

Koinu ngẩn người ra, lập tức khuôn mặt tươi cười nói: - Quả thật, tôi cũng rõ con gái đại đế quốc Nhật Bản chúng tôi rất thấp hèn. Nhưng người con gái này không vậy. Thân phận cô ấy nhất định sẽ khiến Thường Nhạc-kun vừa lòng.

- Hả?

Trên mặt Thường Nhạc lộ ra vẻ kinh ngạc. Ở Nhật Bản nhỏ bé vẫn còn người con gái như thế nào mà có địa vị thân phận nhỉ?
Thấy Thường Nhạc không tin, Koinu vội nói: - Tôi xin thề với danh nghĩa Thiên Hoàng…

Lời còn chưa nói hết, Thường Nhạc đã ngắt lời nói: - Trong tim tôi, Thiên Hoàng còn không bằng cậu! Koinu ngẩn ra. Thường Nhạc-kun không khỏi xem trọng mình quá rồi chứ. Kiểu tán dương này khiến Koinu nhất thời cảm kích Thường Nhạc vô cùng. Nếu tiêu diệt tổ Sơn Khẩu. Hắc Long sẽ thống nhất Nhật Bản. Vị trí của Thiên Hoàng…

Mà ý Thường Nhạc lại là Thiên Hoàng còn không bằng chó con (Koinu).

- Cảm ơn Thường Nhạc-kun đã quá khen. Thần sắc Koinu kích động nhìn Thường Nhạc. Tiếp đến nghiêm túc nói: - Chính là con gái của Thiên Hoàng Nhật Bản- Anh Hoa công chúa.
Nghe thấy lời này, Thường Nhạc và Kim Won đồng thời chấn động.

Đường đường con gái của Thiên Hoàng Nhật Bản. Công chúa của Nhật Bản nhỏ bé lại có thể tùy ý đem tặng? Đây quả là việc không thể tin nổi.

- Koinu à, không phải là Thường Nhạc tôi không tin. Con gái Thiên Hoàng này dù gì cũng là một công chúa, có phải là loại người muốn được là được đâu? Thường Nhạc híp nửa mắt, cười hì hì nói.

- Được, chắc chắn được. Chỉ cần Thường Nhạc-kun đồng ý giúp hội Hắc Long chúng tôi thống nhất Nhật Bản, một người con gái của Thiên Hoàng căn bản không tính gì. Thần sắc Koinu cực kì nghiêm túc nói.

- Con chó Nhật này, không ngờ lại muốn tay không bắt giặc!
Thường Nhạc nho nhỏ khinh bỉ Koinu, nói: - Không được, Kim Hye bây giờ đang ở bên cạnh tôi. Bất kỳ lúc nào cũng có thể giải quyết nhu cầu sinh lý của tôi. Còn con gái của Thiên Hoàng Nhật Bản lại xa quá, nước xa không cứu được lửa gần mà.

Koinu ngẩn ra ở đó. Nắm đấm Kim Won nắm lại.

- Không, chỉ cần Thường Nhạc quân có nhu cầu. Tôi có thể lập tức đem Anh Hoa công chúa đến cho anh. Mắt nhìn tình thế có chút không đúng, Koinu vội vàng mở miệng nói.

Thường Nhạc kinh ngạc. Thiên Hoàng của Nhật Bản dù gì cũng là đối tượng sùng bái của những tên tiểu cẩu Nhật này. Chẳng lẽ con gái Thiên Hoàng lại thấp hèn thế sao?
Muốn làm thì làm luôn.

Thấy Thường Nhạc hồ nghi nhìn mình. Koinu vỗ vỗ ngực, nghiêm túc nói: - Tất cả những điều này đều là sự thực.

Tiếp theo, Koinu nói lại tỉ mỉ cho Thường Nhạc và Kim Nguyên. Hóa ra Thiên Hoàng của Nhật Bản thích người con gái xinh đẹp nhất của mình- Anh Hoa công chúa, muốn chơi con gái của mình. Kết quả Anh Hoa công chúa biết trước được tin đó liền chạy trốn.

Cả Nhật Bản có bốn bộ phận thế lực.

Trong đó đội Tự Úy nằm trong tay Thiên Hoàng. Tổ Anh Hoa Dị Năng nằm trong tay Thủ tướng. Tổ Sơn Khẩu ở sau lưng Thiên Hoàng. Như vậy vào phe công chúa chỉ có duy nhất hội Hắc Long. Thế nên cô ấy đã nhảy sang hội Hắc Long.
Đối với hội Hắc Long mà nói, công chúa chẳng khác nào một củ khoai nóng bỏng tay.

Không bảo vệ thì chẳng khác nào tự làm suy yếu danh tiếng chính mình. Bảo vệ thì phải chấp nhận cơn thịnh nộ có thể bùng phát ra bất kỳ lúc nào của Thiên Hoàng.

Dựa vào phương pháp của Koinu, chơi công chúa xinh đẹp này một lần, sau đó tặng người.

Bây giờ người vẫn chưa chơi. Vì mở rộng thực lực đồng minh, gã không thể không nhịn đau đem công chúa xinh đẹp kia hiến dâng đi.

Lời nói đến phần này, Thường Nhạc tự nhiên tin rồi.

Ở Nhật Bản, cha làm con gái là chuyện rất lưu hành. Cho nên căn bản không phải hoài nghi. Điều duy nhất khiến Thường Nhạc vẫn có chút nghi ngờ chính là công chúa rốt cục có còn là trinh nữ không?

Lần trước làm Noriko, không ngờ là một trinh nữ. Vậy rõ ràng chẳng khác nào sao hỏa đụng vào trái đất, hiếm thấy!

Bây giờ lại mọc ra một công chúa trinh nữ.

Cặp mắt cẩu này của Koinu rốt cuộc có để ý dùng được hay không? Nhỡ đâu nhìn nhầm, tự mình làm cái loạn thế về, một đời anh minh của mình sẽ phải bị hủy diệt á!

Càng nghĩ lại càng thấy không phải chuyện gì hay.

- Koinu-kun, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề nghiêm trọng.
Thần sắc Thường Nhạc vẫn nghiêm túc nói.

Tinh thần Koinu và Kim Won đồng thời thắt lại. Lời của Thường Nhạc rất có khả năng liên quan đến lợi ích riêng của bọn họ.

- Koinu, làm sao cậu biết được công chúa là trinh nữ? Thường Nhạc nghiêm túc nói.

Koinu nghe thấy câu này, đến kích động mức tâm tự sát cũng đều có rồi. Nhưng gã hiểu tác dụng của Thường Nhạc, hít một hơi thật sâu, Koinu nỗ lực lấy lại tâm trạng bình tĩnh nói: - Đó là chính miệng công chúa nói ra.

Thường Nhạc nhìn Koinu một cái rất khinh bỉ. Đồ chó này, đúng là động vật không có óc.

Người ta nói là trinh nữ mày liền tin, tên ngu ngốc. Con gái Thiên Hoàng là trinh nữ. Khả năng này rõ ràng là gần bằng con số 0.

Kim Won cảm thấy rốt cuộc cứ xoay quanh vấn đề này là vô nghĩa. Điều anh ta quan tâm nhất vẫn là em gái mình. Vì thế không kiên nhẫn nói: - Có phải là trinh nữ hay không, trực tiếp để Thường Nhạc thử một lần. Như thế chẳng phải là được sao?

Mắt Koinu chợt lóe. Mình sao lại không nghĩ đến điểm này nhỉ? Thật là ngu!

Thường Nhạc trở nên tự tính toán nhỏ nhặt. Bất luận phải không phải trinh nữ, sau khi giao lưu, tự mình nói không phải trinh nữ. Tin rằng tập trung đàn ông trên thế giới lại chơi người gọi là công chúa kia. Cũng không còn cách nào chứng minh cô ta là trinh nữ nữa!

Nghĩ đến đây, Thường Nhạc nở nụ cười tà ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.