Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 241: Tôi muốn đàn ông cường tráng



Fukada một lần nữa mơ màng tỉnh lại.

Lúc này đây, minh tinh hot nhất Nhật Bản liên tục hai kỳ gần đây vẫn đang không rõ chuyện gì xảy ra.

Cô chỉ cảm thấy đầu rất nặng, trước mắt là hình ảnh mơ hồ, màu trắng đấy, dường như là vách tường.

Fukada dụi mắt cô phát hiện mình đang ngồi dựa vào góc tường, cô định đứng dậy nhưng có cả giác có gì đó không ổn, cảm giác rất kỳ lạ.

Nóng hầm hầm, từ bụng dưới truyền đến từng đợt nóng khó chịu, rất nóng, rất ngứa.

Bàn tay Fukada theo bản năng đưa xuống dưới chỗ nóng đó, cô không mặc quần lót, nhưng dường như cô không ý thức được có gì không thoả đáng.

Cô thấy rất khó chịu.

Những cơn va chạm ngứa ngáy liên tục truyền đến tác động đến hệ thần kinh của cô, mỗi lúc một mãnh liệt, mỗi lúc một khó chịu. Trong đầu Fukada mơ mơ màng màng, cô chỉ theo phản xạ cố dùng sức ma sát thân dưới của mình, miệng phát ta tiếng rên rỉ quyến rũ.

- A, uhm, uhm…

Fukada cố gắng giẫy dụa thân mình, cặp đùi trắng tuyết quay cuồng như con cá trạch.

Thanh âm tuyệt với, thân thể tuyệt mỹ, trên mình Fukada phủ một tầng mồ hôi, cô liều mình kẹp chặt hai chân, cố sức dùng tay xoa bóp phía dưới của mình, tay kia của cô mạnh mẽ xoa bóp bầu ngực đầy đặn.

Nơi đó, hai bé nhũ hoa đáng yêu đã cứng ngắc.

- Chịu không nổi rồi. Fukada tiếp tục rên rỉ, rơi vào trạng thái mê loạn điên cuồng, tiếng kêu như lớn hơn. Tiếng kêu đó vẫn là thanh âm mê người.

- A, a…uhm..

Ánh mắt Fukada trống rỗng, cổ họng cô khát như lửa thiêu.

Trong lồng ngực của cô như có một cỗ thanh âm tràn ngập trái tim Đinh tai nhức óc: - Tôi muốn đàn ông cường tráng, tôi muốn đàn ông cường tráng.

Thượng Đế thương hại chúng sinh, giống như vô cùng thương xót con tiểu sơn dương lạc đường này đã lập tức thoả mãn yêu cầu của cô.

Đàn ông.

Một người đàn ông đi vào phòng, đang dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô gái trần như nhộng đang động xuân tình lăn lộn trên mặt đất.

Là người đàn ông.

Fukada nhanh chóng nhận ra điều này, trên người cô như tràn đầy năng lượng, cô dùng một động tác như thể chỉ nhìn thấy trong phim chưởng bay lên không trung nhào đến thứ đồ mà mình đang cần.

Cơ thể thật sexy!

Đây là phản ứng đầu tiên của Thường Nhạc

Bộ ngực đầy đặn mà kiên quyết, cặp mông mềm mại, còn có tiếng kêu kinh hồn bạt phách, mẹ, quá sướng. Thằng em của Thường Nhạc lập tức đứng dậy.

Nhưng không đợi hắn nhìn rõ khuôn mặt cô gái, cô nàng điên cuồng kia đã nhào tới đè hắn xuống sàn nhà.

- Một cô nàng thật dâm đãng, mình thích.

Thường Nhạc ngon lành thưởng thức, mặc kệ cô nàng tay chân luống cuống cởi quần áo của hắn.

- Tôi muốn, tôi muốn… Fukada không quản bảy ba hai mốt, lột sạch quần áo Thường Nhạc.

Cô nàng này đúng là sói cái, Thường Nhạc cảm thấy kỳ lạ.

Fukada ngẩng đầu, ánh mắt không biết phát tán phương nào, nhưng khi Thường Nhạc nhìn rõ gương mặt cô ánh mắt hắn sáng ngời.

- Thế hệ diễn viên mới sau này - Fukada, Koinu này đúng là sờ thấu lòng. Rất lâu trước đó, khi lần đầu tiên nhìn thấy Fukada trên ti vi hắn đã nảy sinh ý nghĩ kỳ quái, không ngờ tên Koinu này lại đưa cô tới.

- Oa, kẹp thật chặt!

Nếu là phụ nữ Koinu chi tiền cho mình chơi Thường Nhạc đương nhiên sẽ không khách khí. Hai tay tóm lấy cặp mông rắn chắc của cô ra sức xoa nắn.

Cuộc chiến long trời lở đất chính thức mở màn, Thường Nhạc cũng không biết đã làm bao lâu, chỉ biết Fukada như nổi điên liều mạng chỉ muốn làm đi làm lại.

Điều duy nhất khiến Thường Nhạc tiếc nuối chính là Fukada không phải trinh nữ, tuy nhiên suy nghĩ cẩn thận trinh nữ Nhật cơ bản đã tuyệt chủng, cũng coi như ngàn dặm mới tìm được một người.

Đương nhiên điều làm cho Thường Nhạc thấy vui vẻ nhất vẫn là Fukada chính là hàng nguyên đai nguyên kiện, hắn được một trận hưng phấn, vừa làm xong lại muốn làm tiếp.

Lão Hán đẩy xe, đốt đèn trước Phật, lão thụ bàn căn…tất cả những chiêu thức có thể đều đã được sử dụng nhưng vẫn hôn thiên ám địa.

Ngày vừa lộ ra một gợn mây trắng, Thường Nhạc cảm thấy cặp đùi trắng tuyết dưới chân mình khẽ động.

- Á, cưỡng hiếp, cứu…

- ???

Thường Nhạc ngẩn người, mình và cô gái này chính là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, chơi cũng chơi rồi còn ra vẻ thuần khiết, có phải hơi muộn rồi không?

- Mẹ kiếp, câm miệng!

Thường Nhạc khó chịu, phía dưới hung hăng chọc mạnh.

Fukada thần sắc kích động nói: - Anh, anh là người Trung Quốc, sao lại cưỡng gian tôi?

- Chẳng lẽ…

Thường Nhạc trong đầu loé lên một ý tưởng, lập tức hiểu ra, người anh em Koinu đúng là lợi hại, chỉ e rằng Fukada lúc không tỉnh táo đã bị bọn chúng đưa tới.

Thường Nhạc cười tà tà nói: - Buổi tối lúc chơi cô chẳng phải sướng lắm sao? Sao vừa nháy mắt đã không nhận rồi?

Cơ thể Fukada muốn chuyển động nhưng hai người kẹp chặt một chỗ cơ bản không thể nhúc nhích, cô nhìn gương mặt anh tuấn tà dị trước mặt mình, thần sắc kích động nói: - Đây là đâu? Anh là ai?

- Nơi này là tổng bộ hội Hắc Long, tôi chính là người đàn ông của cô. Thường Nhạc tiếp tục chuyển động.

Fukada như tỉnh ngộ, hội Hắc Long căn bản không phải là chỗ để một tiểu minh tinh như cô có thể đắc tội, cô mấp máy miệng chậm rãi nói: - Sau khi chơi đùa có thể thả tôi ra không?

- Vậy còn phải xem tâm tình của tôi có tốt hay không, thả cô căn bản không thành vấn đề, chỉ cần chơi đã. Còn nếu không… Câu tiếp theo tuy chưa cần nói ra nhưng ý tứ thì đã rõ ràng.

- Tôi bảo đảm sẽ làm anh thích.

Fukada vội vàng gật đầu.

Thường Nhạc nghiền ngẫm nhìn cô nàng xinh đẹp quyến rũ này, cô đến tột cùng dùng biện pháp gì mới làm cho mình thích đây.

- Ôi chà.

Thường Nhạc thấy thân hình Fukada chậm rãi đi xuống, cặp ngực cực đại kia kẹp chặt lấy điểm yếu nơi bộ vị mình, hắn hít một hơi lãnh khí. Mẹ, đúng là sướng quá.

Đương nhiên đây chỉ là khởi đầu, tiếp theo Fukada lại tiếp tục chiêu băng hoả ngũ trọng thiên cùng các loại chiêu thức đa dạng, khắp thân mình dường như đều để Thường Nhạc chơi hết.

Về cơ bản thì Thường Nhạc chỉ nằm đó, tiểu thư của chúng ta tự mình động thủ. Loại cảm giác này không đến lượt người ngoài phải nói.

Sau khi sung sướng Thường Nhạc không kìm nổi cảm thán nói: - Khó trách công nghiệp tình dục của Nhật phát triển đến vậy, đến cả cô diễn viên chưa từng đóng AV cũng dâm đãng như vậy thì còn đến mức nào nữa? Thật đáng mong đợi.

Lúc mở cửa đi ra Koinu đang đứng ngoài vẻ mặt lo lắng.

- Koinu, chào buổi sáng! Thường Nhạc không nhanh không chậm chào hỏi.

Koinu nhìn thấy Thường Nhạc, ánh mắt sáng lên vội vàng nói: - Thường Nhạc không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.

- Chẳng lẽ Thiên hoàng tự sát? Khoé miệng Thường Nhạc lộ ra một tia cười tà mị: - Không, là thuộc hạ của anh đã xaảy ra chuyện.

- Xử Nữ xảy ra chuyện?

Đồng tử Thường Nhạc co rút lạnh lùng nói: - Chẳng lẽ trên địa bàn của các người có người dám gây rối sao?

- Không, không phải như vậy, là bộ hạ của anh gây chuyện. Koinu cảm thấy cái đầu như to ra.

Nghe nói vậy Thường Nhạc chỉ mỉm cười nói: - Chỉ cần trời không sập đều không gọi là đại sự.

Koinu thần sắc khó coi chua xót nói: - Thường Nhạc, bộ hạ của anh dường như là chọc thủng trời rồi, đêm qua anh ta đã cưỡng hiếp con trai Bộ trưởng Tài chính của chúng tôi.

- Ngon, về nhất định phải thưởng mới được! Thường Nhạc trong lòng thầm tán thưởng, ngoài miệng lại nói: - Không ngờ anh ta lại làm ra chuyện như vậy, chết tiệt, nhất định ta sẽ giáo huấn anh ta.

- Hiện tại Miyamoto đang nằm trong bệnh viện, bộ hạ của anh cũng bị quân của Bộ trưởng Tài chính vây ở đó, Thường Nhạc, anh nói xem phải làm sao?

- Mẹ kiếp, dám bao vây bộ hạ của tôi ở đó, bọn họ chán sống rồi à, đi xem. Thường Nhạc chính là một tên bao che khuyết điểm tiêu biểu, tiểu đệ chiếm được tiện nghi rồi, hắn cổ vũ, nếu tiểu đệ bị thua thiệt hắn cho dù phải cướp cũng phải giành lại được chút lợi ích.

Koinu còn cuống quýt chưa kịp mở miệng Thường Nhạc đã nói: - Yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt, sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của Bộ tài chính với hội Hắc Long. Nhật Bản, Yamaguchi và Hắc Long tuy là đầu sỏ Mafia nhưng những tên bày ra trước mặt kia đều có những sức mạnh kinh người, về điểm này Thường Nhạc cũng không ngớ ngẩn mà động, cho rằng hội Hắc Long thống nhất xã hội đen Nhật Bản cũng coi như thống nhất toàn bộ Nhật Bản.

Đi đến trước sảnh nhìn thấy ba người Huyết Hổ, Quang Minh, Cao Tiếu tinh thần chấn hưng đứng ở đó còn những tên khác vẫn chưa rời khỏi giường, phỏng chừng đêm qua đã tiêu hao tinh lực quá độ.

Suy nghĩ cẩn thận đến thể lực của mình cũng có điểm tương đương với Fukada, càng không cần phải nói bọn họ một lúc chơi vài người, về sau phải giáo dục bọn chúng cẩn thận, chơi gái Nhật có thể, nhưng không nhất định phải dẫn theo tiểu đệ lên ngựa.

Nắm đấm à, chân à, còn có cả nhảy trứng, bao nhiêu công cụ, đúng là một đám bại não.

- Lão đại, chúng ta giết đến bệnh viện đi.

Quang Minh nhìn thấy Thường Nhạc ánh mắt toát lên vẻ hưng phấn.

- Ừ, tuy nhiên mọi người phải biết tiết chế, hôm qua làm mấy phát? Thường Nhạc vừa ý mỉm cười.

- Tôi một đêm bảy phát.

- Tôi tám phát.

- Lão đại, em vẫn đang thống kê. Quang Minh hùng dũng oai vệ nói.

- Sặc.

Thường Nhạc không thể không nhìn ba tên này với cặp mắt khác xưa.

Koinu cũng sợ Thường Nhạc và Bộ Trưởng Tài Chính làm to chuyện, nhìn thấy Thường Nhạc chỉ mang theo ba người, gã lúc này mới thấy nhẹ lòng, ít người rồi tự nhiên sẽ không phải đi gây rối, như vậy mới phải.

Nghĩ đến đây sắc mặt Koinu mới dần khôi phục lại: - Thường Nhạc, chúng ta lên đường đi.

Cổng bệnh viện.

Xử Nữ tự nhiên phóng khoáng đứng ở đó, vẻ mặt đẹp trai anh tuấn phong độ tươi cười dường như không để vạn vật thế gian trong mắt.

Thường Nhạc vừa xuống xe đã có một cảm giác quen thuộc, hoá ra tạo hình của Xử Nữ chính là động tác thói quen của mình.

- Ô, không tệ, vẫn còn thua thiếu gia ba phần phong phạm.

Ở trước mặt Xử Nữ tổng cộng có bốn mươi mấy người áo đen, nhìn qua hẳn đều là những cao thủ luyện võ vài năm, Thường Nhạc trực tiếp mở miệng nói: - Xử Nữ, anh lại đây.

Xử Nữ nghe được tiếng Thường Nhạc, ánh mắt hơi sáng ngời cười hì hì nói: - Lão đại, tôi đến rồi.

Vừa dứt lời, thân mình Xử Nữ cong thành một đường quỷ dị, cái này gọi là cao thủ còn không kịp phản ứng gã đã đột phá bốn phía vọt tới trước mặt Thường Nhạc.

- Đừng để bọn chúng chạy.

Một thanh âm già nua truyền tới từ đại sảnh bệnh viện, chỉ thấy một lão già mập mạp đi ra, sắc mặt âm trầm nói.

Những tên Nhật Bản kia nhanh chóng vây lại.

Mà Thường đại thiếu gia của chúng ta về căn bản không có khuynh hướng chạy trốn.

Ánh mắt của hắn tập trung đến một người, đối phương là một cô gái Nhật ăn mặc kiểu Tây, mà diện mạo cũng rất truyền thần, mái tóc vàng óng ả như thác nước chảy nghiêng xuống, sợ tóc ánh lên sắc sáng tối rõ ràng, lưu màu hoa mỹ.

Mỹ nữ có một gương mặt thế gian khó tìm kiếm, đôi mày thanh tú, đôi mắt to, hai gò má hơi ửng đỏ làm ngươi ta muốn đưa tay ra véo.

Đôi môi đỏ tươi sắc màu tinh tế với độ dày vừa phải càng giống như loài quả hấp dẫn nhất thế gian.

Bộ mặt mỹ nữ toát vẻ trẻ con thuần khiết, đoán chừng nhiều nhất cũng chỉ mười lăm tuổi, có thể nói sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một siêu cấp mỹ nữ.

Đầu tiên là Noriko, tiếp đến là công chúa Sakura, lại đến diễn viên Fukada, bây giờ lại tới một cô bé Nhật lai, Thường Nhạc vui vẻ bật cười.

Ichiro Miyamoto nhìn người trẻ tuổi trước mắt, lông mày không khỏi nhíu lại, toàn bộ đế quốc Nhật bản này dám vênh vang như vậy trước mặt mình chẳng có mấy người.

Mà Koinu bên cạnh Thường Nhạc cũng toát mồ hôi, tên tiểu tổ tông thích gây chuyện này sẽ không động cả tới Bộ trưởng tài chính đấy chứ?

Thường Nhạc chỉ thẳng về phía mỹ nữ kia tà tà nói: - Cô nàng kia, tôi muốn chắc rồi.

- Sặc.

Koinu căn bản không kịp che miệng Thường Nhạc, mà sắc mặt Ichiro Miyamoto lại hoàn toàn biến đổi.

Ánh mắt của hắn như rắn độc nhìn chằm chằm vào mặt Thường Nhạc: - Người trẻ tuổi, nói chuyện nên cẩn thận một chút, đừng chỉ đưa lưỡi.

- Lão già, chắc lão là Bộ trưởng tài chính à?

Thường Nhạc trên mặt hiện nụ cười quỷ dị nói:

- Yên tâm, bản thiếu gia dám nói ra liền có thể làm được.

Một trong số đám người vung mạnh tay bốn mươi mấy cao thủ lập tức bao vây lại.

Quang Minh ở bên cạnh đã sớm không kiên nhẫn được nữa, thấy tình cảnh này liền hưng phấn xông lên, rốt cuộc có thể giải khát rồi.

Những cao thủ này so với Quang Minh căn bản không phải cùng một cấp bậc, không đến gần một phút đồng hồ bốn mươi mấy người đã nằm lăn lộn đau khổ rên rỉ.

- Cậu là ai?

Ichiro Miyamoto lúc này mới tỉnh ngộ, đối phương đã có gan như vậy chắc chắn lai lịch không tầm thường. Thường Nhạc vung tay, Thần ở bên cạnh hai ba bước đã tới trước mặt Ichiro Miyamoto, hai vệ sỹ bên người ông ta theo bản năng muốn ngăn cản, nắm đấm của Thần hơi vung lên hai người đã bị đánh bay ra ngoài.

Tiếp theo Thần hai tay nắm chặt nhấc Ichiro Miyamoto lên.

Koinu thất kinh nói: - Thường Nhạc kun, giơ cao đánh khẽ.

- Yên tâm, tôi còn muốn đem lão về làm đồ nhắm. Nét mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.