Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 254: Mau giúp em đánh bại chị gái



- Này, tên háo sắc, cùng em đi tìm chị gái em không? Trong nháy mắt, liền thấy cô bé rắc rối nhất của Thường Nhạc bước vào.

- Tìm chị em? Thường Nhạc ngẩng đầu lên, theo lí mà nói, cô bé này xinh đẹp như vậy, chị cô ta hẳn cũng là một tuyệt sắc giai nhân mới đúng.

- Vâng, em có cảm giác chị đang ở đâu đó, hì hì, chị em đúng là một đại mỹ nữ. Cô bé cười hì hì nói.

- Đại mỹ nữ ư? Hai mắt Thường Nhạc sáng rực lên, ngày thường cô bé nhìn thấy Sakura đều nói là bình thường, vậy đại mỹ nhân trong miệng cô ta sẽ như thế nào đây.
Nghĩ đến đây, Thường Nhạc vung tay nói: - Đi thôi, anh đi cùng em tìm người đẹp!

- Tốt quá rồi! Cô bé vui vẻ đi ra ngoài.

Thường Nhạc cười nhạt, ngoài việc tham tài, những mặt khác hắn cũng đều rất giỏi.

- Không được!

Vừa bước ra cửa, hắn liền nhìn thấy chiếc ô tô màu đen lao nhanh vào cô bé.

Bởi vì khoảng cách tương đối gần, nên cô bé không né kịp, lập tức bị xe đụng, Thường Nhạc vội vàng lao tới, Thường Nhạc ôm cô bé trong tay chỉ trong nháy mắt, chiếc xe hơi đó vừa lúc tránh sang bên cạnh hắn.

Trong lúc đó, không có bất kì dấu hiệu gì, mọi thứ xung quanh biến mất trong mắt Thường Nhạc, chỉ còn lại một khoảng trời bao la, bề mắt nền đá cẩm thạch rắn chắc bật lên một chút, hai bàn chân hắn tiếp theo bị vùi lấp xuống, Thường Nhạc chợt giật mình nhận ra mình đang bị đánh úp, lúc này hắn muốn rút người ra, nhưng có một bàn tay dưới mặt đất nắm chặt đôi chân của hắn, làm hắn không thể cử động.

Thường Nhạc lập tức cúi người, ra quyền đấm xuống đất,

Luồng khí nguy hiểm toàn thân bùng phát. Tùy quyền mà ra, mặt đất nổ tung, đôi bàn tay dưới đất kia phải buông Thường Nhạc ra, nhưng mối nguy hiểm thực sự lúc này mới xuất hiện, chỉ thấy một ánh sáng màu xanh dao găm, như là không biết từ đâu lao nhanh tới đâm vào ngực Thường Nhạc, trên mũi dao hiện ra ánh sáng âm u xanh da trời, rõ ràng là có chất kịch độc Kiến huyết phong hầu.

Do trong lòng còn có cô bé, nên Thường Nhạc không trực tiếp bị công kích, hai chân hắn đạp xuống mặt đất, vội vàng thối lui, thân hình như tia chớp lao về phía sau, bàn tay từ từ nới lỏng ra.

Nhưng dao găm kia lại như bóng với hình đuổi theo, không để cho Thường Nhạc có thời gian thở, Thường Nhạc kinh hãi, vội vàng xoay người, vội vàng thối lui chuyển sang lập tức xông lên, dao găm đi sát thân hắn, dao găm xoa quần áo, hào phát chi gian, sinh tử phân biệt rõ ràng.

Nhưng dao găm lại đột nhiên uốn lượn bay vòng, đuổi phía sau Thường Nhạc, Thường Nhạc lại lần nữa chật vật chạy, nhưng tốc độ đối phương quá nhanh, căn bản cũng không cho gió không trông thấy không gian du động nào.
Sắc mặt Thường Nhạc hơi đổi, hắn đột nhiên dừng lại, hắn ném cô bé vào không trung, đồng thời chân đạp, cánh tay gấp khúc thành một hình kỳ quái, một luồng khí ghê rợn bắn từ ngón tay hắn ra, mà bàn tay còn lại đã đẩy ra sức mạnh cường đại.

Ba! một luồng khí tạo nên âm thanh trong không trung như bắn trúng một thực thể bị chặn, một tiếng rên rỉ thống khổ cũng vang lên sau đó, đột nhiên ánh sáng dao găm chợt tắt, bóng dáng cũng biến mất, Thường Nhạc thở hổn hển, nhưng không ngờ dao găm lại chợt hiện ra trong nháy mắt, từ xa tấn công hắn dưới sườn.

Dao găm lấy vị trí cực kì xảo quyệt, làm cho người ta khó lòng phòng bị, quỹ đạo mà dao găm rượt đuổi không theo thông thường mà thay đổi kỳ quái, thường nhằm vào những chỗ nguy hiểm của cơ thể, làm cho người ta khó mà lường trước được, cách thức tiếp cận của dao găm giống như vội vàng mà vẫn trì hoãn, thể hiện sự đáng sợ trong kỹ thuật ám sát kỳ dị mà lại kỹ càng.

Mặt đất lại lần nữa xảy ra dị biến, rõ ràng bàn tay cổ quái kia lại tiếp tục công kích lần nữa, Thường Nhạc xoay người trong chớp mắt theo vị trí kì dị, cả người bay vút lên không trung, một sức mạnh độc đoán thoát ra khỏi cơ thể, trực tiếp ngấm xuống mặt đất, lúc mà dao găm kia sắp tới trước mặt hắn, một luồng khí độc đoán trong tay Thường Nhạc đột nhiên xông đánh tới.

Binh!!

Tốc độ thật sự quá nhanh, nhanh đến mức làm cho người ta ngay cả đến phản ứng căn bản nhất cũng không có.

Thường Nhạc thật không ngờ, đối phương lại vứt bỏ điều có lợi nhất, vũ khí có tính sát thương cao nhất—dao găm.

Mà trực tiếp dùng nắm đấm đánh trả, kiểu thay đổi này thực sự quá nhanh, không thể tin nổi, sức mạnh lớn mạnh điên cuồng kia dũng mãnh lao vào trong cơ thể.

Nắm tay ra đòn không ngừng, dằng sau cũng xuất hiện một lực lượng hống hách kì dị mà lại nhu mì, thân hình Thường Nhạc vặn vẹo xoay mình hết cỡ tưởng như không thể quay được nữa, nắm tay tiếp tục tiếp chiêu.

Không khí xung quanh bắt đầu ngột ngạt, hơi thở của hai gã sát thủ ngày càng gấp, cơ thể tiến công trên không trung không hẹn mà gặp cùng tiếp đất một lúc, không ngờ hai cơ thể trong nháy mắt lại dung hòa với nhau, giống như một tia chớp lao tới.

Bịch!
Lần này Thường Nhạc không động đậy, chỉ thấy hoa mắt, hai gã sát thủ đã bị đánh bay ra ngoài, và té lăn ra đất.

- Thời không di chuyển tức thời!

Thường Nhạc kinh ngạc, hắn làm sao mà ngờ tới, chính mình lo lắng cho cô bé bị thương, không ngờ mình lại có được khả năng xuất sắc như thế, đồng thời, hắn nghĩ tới việc sáng nay, cô bé dưới tình huống không hề bị tổn hại ngủ thẳng trên giường mình, hiển nhiên cũng là dùng thời không di chuyển.

Hai gã sát thủ kinh hãi liếc nhìn cô bé, rồi bỏ chạy, gần như cùng lúc chạy về phía xa.

Thường Nhạc kinh ngạc, bọn chúng đều là nhất đẳng sát thủ, làm sao có thể bị việc này dọa bỏ chạy cơ chứ?
- Chị, chị tới rồi!

Bất thình lình cô bé vui mừng kêu lên.

Tâm thần Thường Nhạc có chút căng thẳng, phía sau xuất hiện một người, chính mình không ngờ không thể cảm nhận được, quả thực không thể tin nổi.

Xoay người nhìn sang.

Thường nhạc không kìm nổi, kinh ngạc nói: - Là cô!

Trước mặt là chị cô bé chứ không phải ai khác, chính là người con gái đẹp tuyệt trần mà lần trước Thường Nhạc gặp ở hồ nước, lúc đó cô ta bị mình dọa sợ chạy, mình luôn thấy hối tiếc.

Không ngờ lại có thể là chị cô bé.

Thiếu nữ tuyệt sắc vẻ mặt lạnh nhạt liếc nhìn Thường Nhạc, cô ta cảm thấy rất ngạc nhiên, nói: - Cảm ơn anh đã chăm sóc em gái tôi, nó có lẽ phải về cùng tôi!

- Không được, dù sao em cũng không cùng chị trở về. Ở trong nhà buồn bực, phiền chết đi được! Vừa nghe nói tới phải quay về, cả người cô bé giống như con báo cái, nhảy dựng kêu ầm lên.

Thiếu nữ xinh đẹp khẽ lắc đầu, nhăn mặt nói:
- Tiểu Bảo, nghe lời, bên ngoài người xấu rất nhiều, sớm muộn em cũng thiệt thòi đấy.

- Tiểu Bảo?

Thường Nhạc buồn cười, hèn chi cô bé nhất quyết không chịu nói tên mình, thì ra tên cô ta có cá tính như vậy à?

Nhưng thiếu nữ xinh đẹp nói ở bên ngoài có nhiều người xấu, vì sao ánh mắt lại nhìn về phía mình? Chẳng lẽ cô ta lại xem Thường thiếu gia mình là kẻ xấu ư?

- Người xấu quá nhiều ư?

Tiểu Bảo một phát tóm được áo của Thường Nhạc, cười hì hì nói:
- Chị, chị yên tâm đi, có tên xấu xa này chăm sóc em, những tên xấu khác không dám đến gần đâu!

Nghe thấy câu này, Thường Nhạc hoàn toàn không còn gì để nói.

Cô bé này ăn cơm của mình, tiêu tiền của mình, cuối cùng vẫn nói mình là kẻ xấu, người không biết xấu hổ như vậy, thiên hạ thật hiếm thấy quá!

Thiếu nữ xinh đẹp hé miệng cười, nhẹ nhàng nói: - Em chỉ cần không ăn hiếp người khác là đã cảm ơn trời đất lắm rồi.

Tiểu Bảo buồn bực nghiêng nghiêng cái đầu, nhìn chị, rồi lại nhìn sang chỗ Thường Nhạc, vẻ mặt lập dị nói: - Chị, chị cùng anh Thường Nhạc rất có duyên vợ chồng, anh ấy có tiền, hì hì, không bằng chị gả cho anh ấy đi!

Lần đầu tiên Thường Nhạc thấy Tiểu Bảo rất dễ chịu.

Thiếu nữ xinh đẹp tự nhiên đỏ mặt, hung dữ nhìn về phía Tiểu Bảo trừng mắt nói: - Tiểu Bảo, không được nói lung tung, lần này nhất định em phải cùng chị về nhà.

- Đại Bảo, em đã tuyên bố trước đó dứt khoát không về nhà. Tiểu Bảo nghiêng cái đầu nhỏ xinh của mình, thở hổn hển nói.

- Đại Bảo?

Thường Nhạc nghe được từ này, “xì” thoáng nở nụ cười, sự tình kì diệu của thế gian quả là không ít, nhưng nhìn thấy cô gái đẹp mê hồn thế này mà không ngờ dùng tên Đại Bảo quê mùa như vậy, thật sự có chút kỳ cục, không tự nhiên.

Thiếu nữ xinh đẹp không ngờ em gái lại kêu tên húy của mình ra, cô ta càng đỏ mặt hơn.

- Chị tên Đệ Nhị Mộng! Thiếu nữ xinh đẹp dường như đang giải thích với Thường Nhạc, đang lúc nói chuyện, bàn tay nhỏ nhắn nhanh chóng bắt lấy Tiểu Bảo, Thường Nhạc nhớ đến lần đầu gặp cô ta ở mặt hồ đã nói rồi, Đệ Nhị Mộng, lúc ấy chính hắn còn liên tưởng đến «Phong Vân», không ngờ, cô ta lại có tên lạ như vậy.

Tiểu Bảo tinh nghịch nháy mắt, thân hình nhỏ xinh lắc lư một chút, Đệ Nhị Mộng chỉ thấy hoa mắt, Tiểu Bảo đã biến mất.
- Lại là di chuyển tức thời!

Lần này Thường Nhạc rốt cục đã nhìn thấy rõ, khả năng đặc biệt như vậy xuất hiện trên người Tiểu Bảo, cô bé quả nhiên là một báu vật.

Đệ Nhị Mộng khẽ hừ, nói: - Chị không tin là không bắt được em!

Vừa dứt lời, chỉ thấy một tấm lưới màu trắng phủ lên người Tiểu Bảo, Tiểu Bảo vừa mới di chuyển trong nháy mắt, tấm lưới kia dường như đã có sinh mạng, chợt bắt đầu không ngừng trải rộng ra .

- Chị, chị chơi xấu, em phản đối!
Trong nháy mắt, liền thấy Tiểu Bảo bị tấm lưới kia phủ vào.

Tiểu Bảo mím môi, thở hổn hển.

Đệ Nhị Mộng cũng mặc kệ, bàn tay mềm mại cùa cô vung lên, thân hình cô bé lập tức thổi lơ lửng.

- Anh Thường Nhạc, mau cứu em.

Tiểu Bảo đáng thương nhìn sang phía Thường Nhạc.

Thường Nhạc không nghĩ ngợi, thân hình lao nhanh về phía Tiểu Bảo dời đi, đồng thời, hai tay khẽ dang rộng, chuẩn bị để tấm lưới trên người Tiểu Bảo giãn ra.
Đệ Nhị Mộng không ngờ Thường Nhạc sẽ động thủ, chỉ thấy tay cô ta gấp khúc một đường cong kỳ lạ, một tấm bình phong trắng xuất hiện trước mặt Thường Nhạc, bàn tay Thường Nhạc vừa mới chạm vào tấm bình phong, lại còn bị dính vào nhau.

- Sao lại thế này?

Thường Nhạc sửng sốt, sức mạnh của mình đã giảm xuống, nhưng bị một tấm bình phong tầm thường này bao vây, thật không thể tin nổi.

- Anh Nhạc, mau dùng lửa đi!

Tiểu Bảo nháy mắt, lớn tiếng nhắc nhở.

Tâm trí Thường Nhạc vừa động, một ngọn lửa rừng rực đã xuất hiện trong tay hắn, và nhanh chóng tiến tới chỗ tấm bình phong màu trắng.

Nhị Đệ Mộng hung tợn trừng mắt nhìn cô bé ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.

Một bàn tay nhỏ bé lại lần nữa khẽ động, một màn hình phản quang màu đen hiện ra trước mặt Thường Nhạc.

- Củ chuối thật!

Thường Nhạc thật sự phục cô ta, chẳng lẽ ngoài tấm bình phong ra, cô ta không còn chiêu công kích nào nữa sao?

Đương nhiên lần này Thường Nhạc cũng không dùng ngọn lửa, hắn hiểu rằng nếu cô ta mà đã dám dùng tấm bình phong màu đen, vậy nhất định sẽ không sợ ngọn lửa, vì vậy hắn trực tiếp tấn công bằng băng đá.

Hắc bạch tương phản, băng hỏa hoàn toàn tương phản, đạo lý tương sinh tương khắc, Thường Nhạc có lẽ hiểu được điều ấy.

Bờ môi Đệ Nhị Mộng hiện ra một nụ cười nhạt.

Thường Nhã khẽ kêu lên một tiếng không được, người ta còn chưa kịp phản ứng, tấm bình phong màu đen đã vậy chặt hắn.

Thấy Thường Nhạc bị vây, Tiểu Bảo buồn bực, cô ta bĩu môi nói: - Được rồi! Muốn chém muốn giết thì chị cứ tới đây đi. Dù sao em cũng không về nhà đâu.
Chân mày lá liễu Đệ Nhị Mộng dựng lên, rõ ràng ngay cả người bình tĩnh nhất như cô cũng bị cô bé làm cho cáu giận. Cô đem Tiểu Bảo trói lại, trực tiếp cõng chạy đi.

- Bịch!

Còn chưa đi được hai bước xa, chỉ thấy tấm bình phong màu đen chợt nổ tung ra.

- Tiểu Bảo không muốn trở về, cô không thể ép cô bé đi được.

Trên nặt Thường Nhạc anh tuấn, đẹp trai phong độ lộ ra một nụ cười uể oải.

Đệ Nhị Mộng sửng sốt, cô không ngờ Thường Nhạc lại thoát khỏi tấm bình phong nhanh như vậy.
Tiểu Bảo vui mừng kêu lên: - Anh Nhạc, mau giúp em đánh bại chị, em không muốn quay về!

Đệ Nhị Mộng vung tay lên. Lập tức cái miệng xinh đẹp của Tiêu Bảo bị chặn lại, chân mày lá liễu dựng lên, cô ta nói: - Đây là việc của nhà chúng tôi, người ngoài tốt nhấn là đừng nhúng tay vào.

Tuy là tức giận, nhưng bộ dạng đó quả thật rất đáng yêu, làm cho tâm thần Thường Nhạc nhộn nhạo, mỹ nữ dù sao cũng là mỹ nữ.

Đệ Nhị Mộng lại xoay người chuyển động.

Nhưng lần này Thường Nhạc không cho cô ta cơ hội. Chỉ thấy thân hình Thường Nhạc khẽ di chuyển, ngay sau đó, Thường Nhạc đã tới bên người cô ta,
- Cùng một chiêu thức, không nên dùng hai lần.

Đệ Nhị Mộng chỉ cảm thấy hai bên tai nóng lên. Tiếp đó vành tai trong suốt như ngọc bị đầu lưỡi ghê tởm của Thường Nhạc liếm một cái.

- Anh….

Thân hình mềm mại của Đệ Nhị Mộng run rẩy, sắc mặt lập tức tái nhợt, cô hung dữ trừng mắt nhìn Thường Nhạc, những giọt nước mắt trong suốt mờ ảo xuất hiện trong hốc mắt xinh đẹp.

- Không thể nào!

Thường Nhạc hoàn toàn im lặng.
Không đến mức như vậy chứ, đầu lưỡi của mình mới chỉ chạm vào có một chút thôi, nếu mình động tay, cô ta chẳng phải sẽ tìm mình liều mạng chứ? Hì hì, nhưng đổi lại, hương vị mềm mại như ngọc, đúng là thích quá!

Nhìn vẻ mặt không hề gì của Thường Nhạc, bàn chân nhỏ nhắn của Đệ Nhị Mộng đạp, nhìn sâu vào mắt Thường Nhạc, cô ta nói: - Thường Nhạc, tôi nhất định tìm anh tính sổ.

Nhìn bóng dáng kia đi xa dần, trên mặt Thường Nhạc xuất hiện nụ cười thản nhiên: - Hoan nghênh, lúc nào tôi cũng hoan nghênh Đại Bảo hạ cố đến chỉ giáo.

Nghe thấy cách xưng hô Đại Bảo thế này, từ xa xa bước chân của Đệ Nhị Mông lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất: - Đáng ghét!
- Quả thật đáng ghét!

Tiểu Bảo đứng ở chỗ Đệ Nhị Mộng vừa dời khỏi, chính cô bé tự mình gỡ tấm lưới ra, nhìn bóng lưng của chị, cô bĩu môi, cười hì hì.

Thường Nhạc vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo, nghiêm trang nói: - Tiểu Bảo, anh giúp em nhiều như vậy, em biết nên làm thế nào rồi chứ?

Tiểu Bảo hả cái đầu nhỏ ra một phát, tự nhiên nói: - Anh yên tâm, chờ em lớn, nhất định sẽ gả cho anh Thường Nhạc!

Thường Nhạc hoàn toàn không còn lời nào để nói, những lời này cô bé đều có thể nói ra, mình không phục cũng không được rồi!
Tiểu Bảo mở trừng hai mắt, hiếu kì nói: - Chẳng lẽ không đúng sao?

Thường Nhạc thành khẩn nói: - Em còn nhỏ, anh Thường Nhạc không chờ được.

- Móa, em hiểu rồi, anh say đắm chị của em, yên tâm, túi đang ở trên người em. Mắt Tiểu Bảo sáng lên, nhảy dựng lên vỗ vai Thường Nhạc một phát, tự tin nói.

Tục ngữ nói thật đúng, thành bảo có bền vững hơn nữa, một khi bên trong xảy ra vấn đề, chỉ sợ trong một thời gian ngắn sẽ bị tan rã.

Thường Nhạc liền hướng về phía Đệ Nhị Mộng với sự quan tâm của Tiểu Bảo, hắn nắm tay Tiểu Bảo.
Nghĩ đến khuôn mặt thánh thiện kia của Đại Bảo, lòng Thường Nhạc bất giác ngứa ngáy: - Tiểu Bảo, nói cho anh biết, nhà em làm gì?

Tiểu Bảo nghiêng đầu suy nghĩ: - Bí mật!

Thường Nhạc mỉm cười, bàn tay hắn căng ra.

Ánh mắt Tiểu Bảo sáng lên, cô bé nhanh chóng đi về hướng Thường Nhạc nắm tay.

Tiền trên tay Thường Nhạc biến mất, trên mặt hắn lộ ra nụ cười thản nhiên, nói: - Nói cho anh biết, tiền này sẽ thuộc về em!
Tiểu Bảo không hề nghĩ ngợi, nói thẳng: - Ngoại trừ chuyện này ra, chuyện khác đều có thể.

Thường Nhạc cẩn trọng quan sát Tiểu Bảo, thừa nhận tất cả lời của Tiểu Bảo đều là thật, hắn sửng sốt, gia tộc như thế nào mới có thể dùng mỹ nữ xuất sắc như thế này.

Phải biết đào tạo một mỹ nữ khí chất cao nhã, cũng không phải là một đời cố gắng mà làm được, mà phải cần mấy đời cố gắng, cần gia tộc giàu có lắng đọng lại.

- Lão Đại. Tin vui, tin vui!

Ngay lúc Thường Nhạc đang dự định dùng cách khác xem xét đắn đo, thì thanh âm hưng phấn của Quang Minh từ xa vọng tới.
Thương Nhạc không hề nghĩ ngợi, theo phản xạ bản năng trong đầu, hắn nói: - Sắp có chuyện xấu rồi!

Quả thực, nếu như hai chữ này được nói ra từ miệng Thần và Cổ Tư Văn , vậy thì đúng là việc tốt rồi, nhưng từ miệng Chiến thần bất tử - Quang Minh nói ra, vậy đơn giản là một chuyện làm cho người ta đau đầu.

- Nói đi, chuyện gì?

Quang Minh cười hì hì nói: - Thiên hoàng phái nhóm Sakura hạ thư khiêu chiến với chúng ta rồi.

- Hạ thư khiêu chiến ư?
Vẻ mặt Thường Nhạc kỳ dị, Thiên Hoàng này, có phải lão ta không có não không, chuyện này mà cũng làm được, chính mình không phục cũng không được.

- Khiêu chiến thế nào?

Thường Nhạc cười mỗi lúc một tươi, sau khi đoạt được Khôi giáp Hắc Ám, sức mạnh bản thân có thể coi như tăng nhanh, một ngày ngàn dặm, cho dù là thuộc hạ Thiên Hoàng quái vật hắc ám kia cũng không thể chiếm thế thượng phong, nhóc con Thiên Hoàng kia nếu không chịu được cô đơn, vậy cũng đừng trách mình ra tay vô tình.

- Quần đấu! Quang Minh phấn khích quơ quơ nắm đấm của mình.

- Quần đấu?
Thường Nhạc nhíu mắt lại.

- Ha ha, lão Đại, lần này tốt xấu gì cũng phải cho em đi thoải mái một phen, kể từ lúc vào Nhật Bản, em không thoải mái, quả thật là rất buồn bực! Quang Minh dựng nắm đấm lên.

Thường Nhạc liếc xéo Quang Minh nói: - Thằng nhóc này có phải là muốn tạo phản không? - Ai? Ai muốn tạo phản, Quang Minh tôi lột da kẻ đó đầu tiên. Vẻ mặt Quang Minh đầy phẫn nộ.

Ánh mắt Thường Nhạc nhìn về hướng xa xa, thần sắc làm người ta không thể nắm bắt được, hắn nói: - Thiên Hoàng Nhật Bản là cái đuôi của con thỏ, tồn tại không bao lâu nữa, nhưng nơi đó lại cần người có quyền thuật.

- Nơi nào?

Vừa nghe đến có thể phát triển quyền cước, tinh thần Quang Minh phấn chấn hẳn lên.

- Thành phố Khải Đinh!

- Thành phố Khải Đinh? Quang Minh ngẩn người, u sầu nói: - Lão Đại, thành phố Khải Đinh còn lại mấy tên nhãi tép, còn cần phải thủ hạ đệ nhất chiến tướng lãng phí đi hay sao?

Trên mặt Thường Nhạc lộ ra một nụ cười quỷ dị, hắn nói:
- Ngoài em ra, Huyết Hổ, Tiểu Phong Tử và Cao Tiếu cũng phải đi, anh tin có mọi người, tốc độ Bá Vương thống nhất Khải Đinh sẽ càng nhanh chóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.