Quang Minh, Huyết Hổ, Cao Tiếu, tiểu Phong Tử tứ đại chiến binh điên cuồng đến gần, khiến ý cười trên mặt Bá Vương càng nhiều hơn. Thiếu gia dù sao vẫn là thiếu gia.
Chính mình đã dày công giấu diếm như vậy, hắn vẫn cảm thấy được hoàn cảnh khốn khó của mình. Hiện tại lại nhiều hơn bốn nắm tay sắc bén nữa. Cho dù đánh tới chỗ nào đều làm chỗ người ta cảm thấy đau đớn.
Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt tầm thường của Bá Vương lộ ra nụ cười quỷ dị.
- Bá Vương, mày đừng cười dâm đãng như vậy, cứ nói thẳng đi. Chúng ta nên làm thế nào đây? Quang Minh rất không thoải mái dơ nắm đấm lên. Từ lúc đến Khải Đinh, hắn đã cảm giác được mùi vị máu tanh, mùi này khiến cho toàn bộ huyết mạch của hắn sôi trào lên, thật…. quá sảng khoái!
Bá Vương sớm đã nhận thức được sự táo bạo của Quang Minh, hắn cười nhàn nhạt nói - Lần này chúng ta đến thẳng đảo Hoàng Long.
- Được, đâm vào lỗ đít hắn!
Ánh mắt Cao Tiếu sáng lên, hứng phấn đứng lên hô hoán.
Bá Vương rất ngạc nhiên, lão đại chính là lão đại, tùy tiện phái đến vài tên tiểu đệ, đều xuất sắc như vậy ư! Vân không ngờ rằng nắm đấm của Bá Vương nhằm thẳng vào chính mình. Nhưng sau khi gã có được sự hỗ trợ của Tây Đốn, dường như trong thời gian ngắn nhất đã chiếm lĩnh 1/6 địa bàn khu vực Nam Phi.
Mà lực lượng này của bọn chúng cũng được giới xã hội đen Nam Phi e sợ, đặt tên là ___ Cơn lốc đen. Quả thật rất giống một cơn lốc, đi qua nơi nào, nhất định sẽ dấy lên mùi máu tươi.
Mới đầu Bộ tộc Arthur chỉ là một bộ tộc độc lập tách ra, sau khi trải qua một phen tập kích bất ngờ cũng chiếm lĩnh được một số địa bàn. Hơn nữa dần dần cùng với thế lực của Vân pha trộn vào với nhau.
Mối quan hệ giữa Tư Đồ Lôi Minh và Arthur ai cũng đều biết rõ, cái gọi là người một nhà không nói hai lời, chuyện này tự nhiên như nước chảy thành sông vậy. Sau khi trải qua lần nói chuyện với Koinu tầng sâu, tâm tình Thường Nhạc đã tốt hơn nhiều. Nhưng sau khi gặp Tiểu Bảo, tâm tình của hắn lập tức xuống dốc.
Tiểu mê tiền đáng chết này, dường như qua một quãng thời gian liền sưng mặt lên với hắn đòi tiền thuốc men. Cái gọi là tiền thuốc men của cô ta cho dù mở mười cái bệnh viện cũng đủ.
- Em lại bị chân của chị đạp trúng!
Lý do của cô ta cũng rất đơn giản.
Thường Nhạc vốn cũng không muốn cho tiền, nhưng mỗi lần nhìn thấy bộ dạng đầy thương tích trên thân thể của cô ta, lòng lại mềm nhũn, liền móc tiền ra. Càng về sau, Thường Nhạc cảm thấy không phù hợp với tính cách của chính hắn. Cho nên lại quyết định không cho, mà Tiểu Bảo càng đặc biệt hơn, Thường Nhạc không cho tiền thuốc men, cô ta sẽ không đi chữa trị. Cả ngay đều trưng cái bộ mặt sưng vù đi qua đi lại trước mặt Thường Nhạc.
Quả thực so với giết Thường Nhạc còn khó chịu hơn.
Cuối cùng, Thường Nhạc vẫn là dùng tiền đập vào mặt cô ta cho xong.
Lần này cũng như thường ngày, nhận được tiền thuốc men rồi lại ra ngoài ràng buộc chị gái. Thường Nhạc đương nhiên không tin chuyện ma quỷ của cô ta, kiên quyết đi xem sao. Cô ta rốt cuộc đang làm cái gì?
Vì thế, Tiểu Bảo vừa ra ngoài, Thường Nhạc tức tốc bám theo. - Bà mẹ nó!
Khi thấy bóng dáng không ngừng biến ảo của Tiểu Bảo, thời điểm dịch chuyển quả thực liên tục cho đến khi Thường Nhạc hết cả hơi, tốc độ này quả thực quá biến thái đi!
Chỉ trong nháy mắt, Tiểu Bảo đã cách xa hàng cây số.
Thường Nhạc xuất ra năng lực bú sữa, ba chân bốn cẳng đuổi theo.
Những cơn gió khẽ phất qua mặt, Thường Nhạc và Tiểu Bảo dưới ánh mặt trời, lại dường như mịt mờ không nhìn thấy bóng, tốc độ càng lúc càng nhanh. Người đi trên đường chỉ cảm thấy một luồng gió, nhưng cũng chỉ là cảm giác trong chớp mắt mà thôi.
- Biển! Gần nửa tiếng, Thường Nhạc kinh ngạc phát hiện Tiểu Bảo vậy mà lại dừng lại ở bờ biển.
Phía trước mắt vốn không có tòa nhà nào, mà Tiểu Bảo đứng bên bờ biện uốn éo vặn vẹo mông, tiếp theo nhảy bùm vào trong nước biển.
- ??
Trên đầu Thường Nhạc xuất hiện một dấu châm hỏi lơn. Tiểu nha đầu này lễ nào xuống biển để bơi?
Thường Nhạc vọt tới trước bờ biển, trước mặt là những đám bọt biển. Hắn hít một hơi khí lạnh, tự mình nhảy xuống sao? Nơi này và sông nhỏ, hồ nước không giống nhau, là biển lớn nha, sóng biển cuồn cuộn làm cho người ta phát run à! Tục ngữ nói không sai, đi chân đất không sợ kẻ mang giầy. Thường Nhạc cắn răng một cái, một nha đầu như Tiểu Bảo cũng có thể nhảy xuống, hắn sao có thể rơi lại phía sau!
Thân hình vặn vẹo thành một đường cong quỷ dị, đầu lao vào trong nước biển!
Nước biển lạnh như băng khiến thân thể Thường Nhạc run rẩy, cố gắng mở to mắt. Trước mắt là một mảnh mờ mịt, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Bảo.
Biển rộng như vậy, hắn đi tìm con cá bướng bỉnh Tiểu Bảo không khác gì mò kim đáy biển, Thường Nhạc có chút buồn bực vì sự lỗ mãng của mình.
Tiểu Bảo mỗi lần trở về đều bị thương, lẽ nào có liên quan đến biển? Cô bé sẽ không xuống dưới để bắt cá mập chứ? Ngay khi Thường Nhạc chuẩn bị đi lên, nước biển bỗng dao động mạnh.
Tâm trạng Thường Nhạc căng thẳng, lẽ nào Tiểu Bảo lại xảy ra chuyện rồi? Thân thể hắn cố gắng bơi về phía xảy ra dao động. Nước biển vẫn kịch liệt dao động làm cho người ta sinh ra một cảm giác váng đầu hoa mắt.
Thường Nhạc cảm thấy ngực như có tảng đá lớn đè lên, cảm giác này làm cho người ta chán ghét. Hắn như muốn hét lên, nhưng đang ở trong nước, căn bản không thể hét thành tiếng.
Bản thân mình trên bờ là một cường nhân, ở trong nước lại biến thành một phế nhân bị trói buộc chân tay, điều này làm cho người ta thật buồn phiền.
- Phanh! Bơi chưa được bao xa, thì nghe thấy tiếng va đạp lớn từ xa truyền lại. Thần kinh Thường Nhạc rung lên, rõ ràng Tiểu Bảo cách đó không xa. - Tiểu nha đầu nhất định đừng xảy ra chuyện a!
Thường Nhạc đấy nhanh tốc độ di chuyển.
Nước biển càng xuống đến chỗ sâu, hô hấp càng khó khăn. Áp suất lơn làm cho Thường Nhạc cảm thấy xương cốt toàn thân như bị ép lại vào nhau. Thường Nhạc hít sâu một hơi, lại tiếp tục tăng tốc.
- Phanh!
Lần va chạm này không phải bên phía Tiểu Bảo mà là chính Thường Nhạc. Hóa ra, trước mặt vậy mà một tấm rào chắn màu trắng, dường như ngăn cách chính mình và phía bên kia. Mà Thường Nhạc đang lúc lo lắng lại không để ý đến những thứ này.
Thường Nhạc nhíu mày, nắm tay vung lên.
- Phanh!
Nắm tay đánh vào rào chắn phía trước, rào chắn không chút động tĩnh, mà Thường Nhạc cảm thấy tay mình vô cùng đau đớn.
- Chết tiệt!
Thường Nhạc buồn bực, vừa rồi năng lượng của hắn ít cũng nghìn cân, cho dù là ở trong nước biển cũng làm dấy lên tầng sóng biển. Hiện tại thật có cảm giác hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Đương nhiên, Thường Nhạc cũng không dễ dàng như vậy, tay hắn lại dơ lên, thân thể mãnh liệt run lên. Sau lưng từ từ giương lên đôi cánh màu đen.
Nếu như lão cẩu Yamamoto 56 nhìn thấy, nhất định sẽ kinh hô lên. - Khôi giáp Hắc Ám!
Chính xác, lúc này đây Thường Nhạc đang bày ra chính là áo giáp hắc ám. Sau khi đem áo giáp hắc ám và thân thể dung hợp lại, năng lượng sẽ tăng lên gấp đôi.
Sau khi thân thể Thường Nhạc dung hợp với áp giáp hắc ám, cả người thoạt nhìn không khác gì so với vua bóng đem.Toàn thân toát ra hơi thở chèn ép. Nếu như đem áo giáp hắc ám kéo tới tay, phối hợp lại, vậy lại đơn giản quá.
Thường Nhạc hít sâu một hơi, nắm tay mạnh mẽ đánh tới.
- Phanh!
Rào chắn lay động kịch liệt, trong nháy mắt lại khôi phụng trạng thái yên lặng.
- Bà mẹ nó!
Thường Nhạc không bội phục không được. Năng lượng của chính hắn hoành tráng là thế, vậy mà vẫn không thể phá bỏ được rào chắn. Nếu như ai dùng tấm rào chắn này để che chắn mà nói… thật đúng là đao thương bất nhập. Tiểu Bảo đang cùng chị chiến đấu dữ dội, bị lay động kịch liệt, đến nỗi ngã phịch mông xuống đất. Đệ Nhị Mộng thừa cơ xông phí cước, trên mặt Tiểu Bảo lập tức xuất hiện dấu chân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn sưng phồng lên.
Tiểu Bảo không những không đau đớn mà còn nở nụ cười. Ha ha, bị thương rồi, mình lại có thể lừa tiền thuốc men rồi. Cánh tay nhỏ của cô vung lên, nói. - Chị, gả cho anh Thường Nhạc có gì không tốt chứ, có thể được ngưỡng mộ, hét ra lửa.
Đệ Nhị Mộng bị những lời nói của em gái làm cho bó tay. Tiểu nha đầu đáng chết này, quả thực chính là một tên thổ phỉ, sau khi trở về nhà, chỉ biết tìm những đồ quý giá hơn nữa lại còn muốn đem chính mình bắt đi. Ở bên ngoài, bản thân cô đã dùng đồ vật này nọ để đem em gái bắt về nhà, nhưng khi về đến nhà rồi, chính mình lại không thể trói chặt được em gái sao?
Lại nhìn tới vẻ mặt tham tiền của em gái, chẳng có điểm nào giống công chúa cả? Thật sự mất mặt quá.
- Tiểu Bảo, lần này em đừng hòng muốn ra ngoài nữa!