Ở đây đơn phương tàn phá, không thể giết đối phương, cũng thể làm đối phương bị thương được, còn phải ngăn chặn đối phương tự sát, đây không chỉ cần phải kiên nhẫn, mà còn phải cần cả một nghệ thuật.
Nắm giữ nhịp điệu của tàn phá.
Nhìn thấy từng thành viên tổ Sakura bị hôn mê, Tiểu Bảo lập tức ân cần đến xem tình hình, khi phát hiện ra thương tích, thì chửi bọn thuộc hạ một trận.
Nếu không có khuyết điểm nào, cô ta sẽ vỗ vai bộ hạ nói: - Làm tốt lắm, lát nữa thưởng cho anh một trăm ngàn. Thường Nhạc cảm thấy đây là một kiểu hưởng thụ, một kiểu hưởng thụ tinh thần và thị giác, kiểu hưởng thụ này khiến cho khuôn mặt hắn luôn lộ ra vẻ tươi cười sảng khoái.
Bất cứ người nào có thuộc hạ như vậy đều cảm thấy hưng phấn.
Thường Nhạc thậm chí cảm thấy nghi ngờ, mình rơi vào trận phòng thủ kiểu người xương thịt như bọn họ, muốn trốn ra sợ là cũng khó.
Sắc mặt Thiên Hoàng trở nên rất khó coi.
Những tinh anh tổ Sakura này, thực sự rất khó coi.
Bóng đen vẫn đang di chuyển, mỗi một bước đi đều có một tên cao thủ hội Hắc Long ngã xuống mặt đất. Sau khi Koinu biến mất, bọn cao thủ Hắc Long đều rụt rè, chỉ cần bọn họ dũng cảm là đều tự tìm đến cái chết, bọn họ đều hiểu mệnh lệnh của Koinu quan trọng như thế nào, kể cả là chết cũng phải tiếp tục ngăn lại.
Trong lòng bọn họ đang run sợ nhưng bước chân bọn họ vẫn tiến lên phía trước.
Cách thức giết người của bóng đen đó khiến cho chân mày Thường Nhạc cau lại.
Nghĩ đến cảnh ở cung điện Thiên Hoàng đó, nếu không phải Cổ Tư Văn có năng lực đặc biệt, bọn họ muốn trốn sợ là cực kỳ khó.
Nhưng bây giờ không như thế rồi, mình có được Khôi giáp Hắc Ám, sức mạnh cũng đã đạt tới đỉnh cao chưa từng có, muốn bắt lấy bóng đen đó để luyện tay một chút. Thế nhưng Thường Nhạc càng mong đợi nhìn thấy sự xuất hiện của Koinu, chắc là cũng sắp tới rồi.
Vừa nghĩ đến đây, Thường Nhạc lại khẽ nhíu mày.
- Sát khí nồng nặc quá!
Cỗ sát khí bao tỏa khắp trời đất đó đang tràn lại hướng này.
Nhóm phòng ngự đã hoàn thành nhiệm vụ vinh quang, bọn họ và Tiểu Bảo đã lui sang một bên tính toán tình hình tổn thất.
Bóng đen đó cảm nhận được sát khí, liền dừng động tác điên cuồng lúc trước lại. Những cao thủ còn sót lại của hội Hắc Long, bọn họ đều lui qua một bên, trên nét mặt bọn họ lộ ra tin tin tức, chắc chắn là cao thủ đỉnh cao nhất của hội Hắc Long sẽ xuất hiện.
Loại sát khí kinh người này khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái, thậm chí còn có một loại kích động muốn giết người.
- Kính cẩn tiếp đón Long đại nhân!
Khi một bóng đen xuất hiện, tất cả thành viên hội Hắc Long đều quỳ xuống mặt đất.
Đồng tử Thường Nhạc co lại, tiếp xúc với bóng đen trước mặt khiến hắn không tự chủ được nghĩ tới Kỵ sỹ Thần Thánh từ dưới đất chui ra kia.
Bọn chúng có một điểm giống nhau, đó là toàn thân đều là xương cốt, có cảm giác sợ hãi không nói ra được.
Tuy nhiên trên người Kỵ sỹ Thần Thánh đó tản mác ánh sang mờ mờ, mà quái vật trước mặt này lại tản mát một loại sát khí nồng nặc hơn.
Do Kỵ sỹ Thần Thánh mới từ dưới đất chui lên, sức mạnh còn hạn chế nhưng cũng đã rất mạnh, nhưng con quái vật trước mắt toàn thân toàn mùi máu tanh.
- Tên tiểu bò sát kia, lại đây đi!
Giọng nói Hắc Long hướng về phía bóng đen, âm thanh khàn khàn, nói.
- Hắc Long, người khác sợ mày, nhưng tao không sợ, nắm đấm ai mạnh người đấy mới là vua! Bóng đen càng lúc càng mờ, nhưng Thường Nhạc vẫn cảm thấy được vẻ khinh thường trên mặt đối phương.
Hắc Long mỉm cười: - Đã bao nhiêu năm rồi tao không xuất hiện, dường như cao thủ trên thế giới này hình như quên mất sự tồn tại của Hắc Long này, hôm nay tao phải nói cho mày biết, Hắc Long là vô địch.
Nghe thấy hai chữ vô địch, Thường Nhạc lại nhíu mày lại, chẳng lẽ Hắc Long không thấy được bên cạnh còn có một vị cao thủ tuyệt thế hay sao?
- Quả là nói mà không biết ngượng!
- Vô địch? Bóng đen lạnh lùng mỉm cười: - Thế thì hôm nay tao đến đây xem, cái gì gọi là vô địch?
Vừa dứt lời, bóng đen bắt đầu triển khai.
Lần này hoàn toàn không giống như mấy lần trước, tốc độ bóng đen di chuyển rất chậm, nhưng mật độ màu đen lại rất lơn, Thường Nhạc mơ hồ nhìn thấy bóng dáng lờ mờ đó đã dần thành hình người.
Hắc Long vẫn như đang cười, nụ cười hơi khó coi, tiếng cười hơi chói tai.
Cánh tay khô héo của gã giơ lên, một đạo khí tập hợp trong cánh tay gã, khi bóng đen đó sắp đến trước mặt Hắc Long, hai tay Hắc Long vung lên, dòng hắc khí điên cuồng xông lên. - Ầm!
Một lực khí lớn bị nhấc lên khiến cho người ta có cảm giác khó thở.
Trên mặt Thường Mạc vẫn mỉm cười, nói: - Thật là mạnh!
Thân hình khô quắt của Thiên Hoàng bùm một tiếng bị té nhào trên mặt đất, lão ta hưng phấn hét lớn: - Bóng đen, giết, giết sạch bọn chúng đi!
Tiểu Bảo như Columbus phát hiện ra châu lục mới, ánh mắt hưng phấn nhìn về phía Thường Nhạc, nó: - Thiên Hoàng, Thiên Hoàng của Nhật Bản bao nhiêu tiền? - Em cho anh một triệu, ta liền nhận Thiên Hoàng!
Nụ cười thản nhiên hiện lên trên nét mặt Thường Nhạc
Tiểu Bảo lập tức im miệng, tiểu Nhật Bản Thiên Hoàng không bằng đống phân!
Sau khi hai sức mạnh lớn va chạm, thân hình Hắc Long chỉ nhoáng lên một cái, mà bóng hình đen đó đã lảo đảo lui sau mấy bước.
- Tao không tin!
Bóng đen căn bản không dừng lại, thân hình như lốc xoáy bao vây lấy Hắc Long. Gió điên cuồng xoáy tròn, thân hình khô héo của Hắc Long thì như chiếc thuyền lá nhỏ.
Nhưng vẫn không hề bị lật đổ.
Thường Nhạc thầm kinh hãi, tên Hắc Long này rốt cục ẩn chứa bao nhiêu năng lực?
Hắc Long bỗng nhíu mày lại.
Giọng nói khàn khàn, lạnh lùng nói: - Đừng lòng vòng, lòng vòng nữa tao không phiền đâu!
Vừa dứt lời, tay hắn bẻ cong quỷ dị. - Chết rồi!
Ánh mắt Thường Nhạc hơi sang, chỉ thấy Hắc Long đứng hiên ngang trong trận cuồng phòng, hơn nữa bóng đen đó bị cánh tay khô héo của gã tóm lại.
Một bóng hình không có hình dạng bị bắt lại, đây đúng là một chuyện không thể tin nổi.
Bóng hình đó không ngừng giãy dụa, rồi bắt đầu trở nên rõ ràng hơn.
Hắc Long căn bản không có thương cảm gì, gã lạnh lùng nhìn khuôn mặt thống khổ trước mặt.
Trên mặt hiện lên nụ cười tàn ác, nói: - Tên tiểu bò sát, thực lực đã rõ, thực lực của mày còn chưa đủ đâu!
Xuất hiện trước mặt Hắc Long là một người trung niên có dung mạo cực kỳ bình thường, dòng khí màu đen hoàn toàn tan hết, trên mặt đầy vẻ đau khổ.
- Thả người đó ra!
Đúng lúc Hắc Long định bẻ gãy cổ đối phương, giọng nói thản nhiên của Thường Nhạc từ sau lưng gã truyền tới.
Hắc Long xoay người, lạnh lùng nhìn Thường Nhạc, nói: - Dựa vào cái gì?
- Thực lực, thực lực đã rõ! Nét mặt Thường Nhạc mang nụ cười lười biếng.
Mà bọn người Tiểu Bảo cũng chạy qua bên đấy.
- Cao thủ Hải Dương!
Tiếp xúc với những người thân hình cao lớn này, Hắc Long hơi biến sắc.
- Thế nào, bằng này thực lực chưa đủ sao? Tiểu Bảo cáo mượn oai hùm nhìn Hắc Long.
Thần sắc Hắc Long bỗng trở nên phức tạp, ánh mắt gay gắt nhìn Thường Nhạc, nói: - Cậu, sao cậu mời những cao thủ này tới đây? Cũng không đợi Thường Nhạc trả lời, ánh mắt lại chuyển qua nhìn đám người Tiểu Bảo, nói: - Ngươi có phải công chúa Long Cung dưới đáy biển hay không?
Thường Nhạc kinh ngạc, chẳng nhẽ quái vật này có liên quan với thế giới dưới đáy biển hay sao?
Chỉ nhìn vẻ kích động trên mặt gã, hiển nhiên là không có thù hận với thế giới dưới đáy biển kia.
Tiểu Bảo kiêu ngạo ngẩng đầu lên, hùng dũng oai vệ nói: - Đúng thế, tôi đây chính là tiểu công chúa xinh đẹp nhất, nhiều tiền nhất, thông minh nhất, hoạt bát nhất, khiến cho người ta yêu thích nhất dưới đáy long cung công chúa – Tiểu Bảo đây! Nếu ăn cơm rồi, nghe những lời này sẽ phọt cả cơm ra, ngoại trừ nhiều tiền nhất ra, những thứ khác phải trừ bớt đi. Con nhóc chỉ biết tiền này, cao thủ dưới đáy biển đều bị tiền của cô ta làm cho mờ mắt, thật bi thảm!
- Tiểu Bảo, Tiểu Bảo!
Hắc Long nhìn chằm chằm vào Tiểu Bảo, thần sắc mang cho người khác một cảm xúc không thể hiểu dược, chậm rãi mở miệng nói: - Chị gái cô có phải tên Nhị Mộng, cũng gọi là Đại Bảo không?
- Ôi mẹ ơi, sao anh biết được? Không phải anh định bao chị tôi chứ? Nói cho ngươi biết, tôi đã bán chị đi rồi! Sắc mặt Tiểu Bảo cảnh giác nhìn Hắc Long, giơ nắm tay nhỏ lên. Hắc Long nghe thấy lời nói thô tục của Tiểu Bảo nhưng không tức giận, mà lại lộ ra vẻ tươi cười: - Giống thật, quả thực rất giống, lớn lên cùng cô ấy, đến nói chuyện cũng giống, nhiều năm rồi không gặp, em có khỏe không?
Tiểu Bảo thấy Hắc Long đang bước qua chỗ mình, sắc mặt cảnh giác: - Anh định làm gì? Nói cho anh biết, bản công chúa đây không dễ chọc đâu, đừng có tới gần tôi, không thì tôi đánh đấy… Anh có tiền không?
Tiểu Bảo vừa nói vừa nhìn về phía Thường Nhạc.
Thường Nhạc hình như không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Tiểu Bảo, hắn hưng phấn nhìn Hắc Long, tên cao thủ biến thái siêu cấp này, dựa vào một loại trực giác, quan hệ giữa Hắc Long và Tiểu Bảo, tuyệt đối không làm hại Tiểu Bảo, mà Tiểu Bảo là thuộc hạ quan trọng của mình, ka ka, nếu có thể bắt được tên cao thủ Hắc Long trước mắt này trong tay, thế thì phát tài rồi!
Nghĩ đến đây, nét mặt của Thường Nhạc hiện lên 1 nụ cười quỷ dị.
Nhóm phòng ngự nhìn thấy tiểu công chúa bị uy hiếp, bản năng bọn họ muốn tiến lên, nhưng chân không có cách nào nhấc lên được, dường như bị một vật thể vô hình nào đó giữ lại.
Ánh mắt Tiểu Bảo chuyển động, bỗng nhiên lúc đó, Tiểu Bảo cười kỳ lạ, thân hình lập tức biến mất.
- Di chuyển tức thời! Hắc Long sững sờ một lát, lập tức mỉm cười, nụ cười tràn đầy vẻ dịu dàng, thầm nói: - Mộng, em vẫn như thế, kể cả kết hôn rồi, vẫn thích phương thức vô ích mà tinh nghịch trốn mất của em!
Thường Nhạc hít một hơi lạnh, di chuyển tức thời trong miệng của Hắc Long lại nói là chiêu thức vô ích, chúa ơi, đây quả thực là đang giễu cợt anh hùng thiên hạ à!
Điều quan trọng hơn là Thường đại thiếu gia của chúng ta cũng muốn học được dịch chuyển tức thời!
Nhưng ý nghĩ này của Thường Nhạc cũng không biến mất, hắn há to miệng kinh hãi.
Những giọt nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt của Hắc Long, Cao thủ biến thái siêu cấp – Hắc Long, không ngờ gã khóc rồi, đây quả thực càng làm cho người ta giật mình hơn so với thế giới kỹ nữ muốn tăng tiền lương!
Tiểu Bảo cũng ngây ra ở đó, tên khủng bố này không bắt được mình nên khóc sao?
Bóng đen đã khôi phục trạng thái bình thường, vẻ mặt càng cổ quái hơn, mới vừa từ cõi chết trở về, gã có thể chấp nhận cái chết, nhưng không thể chấp nhận được môỵ tên cao thủ siêu cấp như Hắc Long biết khóc.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Bảo nhếch lên, bất mãn nói: - Anh đừng khóc có được không, khóc là quyền lợi của Tiểu Bảo, người lớn rồi còn khóc trông xấu trai lắm!