Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 267: Phi lễ, cứu mạng!



, cứu mạng!

- Cứu mạng!

Bỗng nhiên, đồng chí Tiểu Bảo của chúng ta kêu la thất thanh.

Hóa ra Hắc Long vung tay lên, ôm Tiểu Bảo vào ngực.

Có thể tưởng tượng một chút, mọt người là Tiểu Bảo cực kỳ mê người, già trẻ đều ăn sạch, một kẻ là quái vật đến một miếng thịt cũng không có, khô héo như cương thi, hai người ở cùng nhau, đừng nói là Tiểu Bảo, cho dù là Thường Nhạc cũng nhìn không được.

Nhưng Thường Nhạc bọn họ cũng không lên cứu Tiểu Bảo đáng yêu của chúng ta.

Như lời Thường Nhạc nói, loại cao thủ biến thái siêu cấp như Hắc Long này, mình ít động vào vẫn tốt hơn, mà bọn Hải Văn sau khi nghe Thường Nhạc lý giải, bọn họ chỉ nói thêm hai từ: - Đồng tình!

- Tiểu Bảo, để cha nuôi hôn một cái nào!

Đầu Hắc Long dần tiến gần hơn.

- A!

Tiểu Bảo kêu lên một tiếng sợ hãi, cái đầu nhỏ nghiêng đi, bị dọa tới ngất đi.

Đầu Hắc Long vẫn sát lại gần, cũng không vì Tiểu Bảo ngất đi mà dừng lại.
Tiểu Bảo bỗng nhiên mở mắt: - Hu hu! 1 tiếng khóc lên: - Mẹ ơi, cứu mạng, có người phi lễ với Tiểu Bảo rồi!

Thường Nhạc ở bên cạnh không nhịn được cười, phi lễ? Con nhóc này cũng biết phi lễ à? Đáng tiếc, là Hắc Long phi lễ nên không dám ai dám cản cả!

Rốt cục, cái miệng khô héo đó cũng đặt một nụ hôn thân thiết lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo vẫn đang khóc, vẫn chỉ vẻn vẹn có kêu gào, kêu la, giãy dụa.

Miệng Hắc Long vừa rời khỏi, Tiểu Bảo lập tức nhổ nước miếng vào mặt:
- Phì, phì Tiểu Bảo sau này không xuất giá được rồi! Miệng Tiểu Bảo vẫn kêu như cũ.

Hắc Long thấy Tiểu Bảo như vậy, bỗng cười vui vẻ, thần sắc có vài phần ngạo nghễ, nói: - Trong thiên hạ, chỉ cần là người đàn ông mà Tiểu Bảo thích, cho dù đó là thần, cha nuôi cũng sẽ bắt hắn ngoan ngoãn cưới Tiểu Bảo.

Nghe thấy thế, ánh mắt Thường Nhạc liền phát ra tứ phía, đúng rồi, tìm thấy khuyết điểm của cao thủ biến thái rồi.

Tiểu Bảo nghe thấy thế, mắt sáng lên, hưng phấn nói: - Thật à?
Hắc Long mỉm cười, nhìn bộ dạng Tiểu Bảo thật là đáng yêu.

Thấy ánh mắt Tiểu Bảo nhìn mình, tâm trạng Thường Nhạc căng thẳng, con nhóc tham tiền này không phải muốn gả cho mình chứ? Nếu thật là như vậy, sợ là tài sản mình sau này sẽ toi mất!

Thật không ngờ sau khi hai mắt Tiểu Bảo đảo qua liền quay đầu lại, thần thái gian xảo nhìn về phía Hắc Long: - Cha nuôi Hắc Long, Tiểu Bảo muốn tiền, càng nhiều tiền càng tốt!

- Tiền?

Giả sử như nói giết một người, Hắc Long căn bản sẽ không do dự, nhưng mà tiền, thứ này… đối với cao thủ siêu cấp như bọn họ mà nói nó chẳng khác gì mớ giấy lộn cả.
Nhưng thân là cha nuôi của Tiểu Bảo nên Hắc Long căn bản sẽ không từ chối.

- Tôi có tiền, tôi có tiền, cô muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, chỉ cần bỏ qua cho tôi là được!

Thiên Hoàng bên cạnh nghe thấy thế, ánh mắt sang lên, vội vàng lớn tiếng kêu la.

Hắc Long khẽ vung tay lên, thân hình Thiên Hoàng như gió vội bay tới.

Hắc Long lạnh lùng nói: - Tất cả tiền đều là của tôi, mạng của ông, tôi không có hứng thú.

- Vâng, vâng! Thiên Hoàng vội vàng gật đầu, ánh mắt nhìn sang Tiểu Bảo nói:
- Tiểu Bảo xinh đẹp, chỉ cần cô đồng ý làm…

- Bốp!

Lời nói Thiên Hoàng còn chưa dứt liền cảm thấy toàn thân đau đớn, cả người bị Hắc Long đạp ra ngoài, trong mắt Hắc Long không có bất kỳ cảm xúc nào, nói: - Đùng có mà dụ dỗ nó, nếu không đừng trách tử thần điểm tên ông bất cứ lúc nào đấy!

Thân hình Thiên Hoàng run lên bần bật.

- Ai dám bắt nạt Tiểu Bảo của chúng ta nào!

Giọng nói trong trẻo sôi nổi từ xa vọng lại.
- Mạnh thật!

Người còn chưa tới trước mặt, Thường Nhạc đã cảm thấy cỗ áp lực cực mạnh, áp lực đó thực không thua kém gì Hắc Long.

Thường Nhạc thầm kinh hãi, cao thủ biến thái như Hắc Long có thể xuất hiện trên thế gian này đã là mặt trời mọc hướng tây rồi, bây giờ lại có thêm một cao thủ biến thái nữa, thế giới dường như…

Mà khi Hắc Long nghe được giọng nói này, thân hình khô héo run lên, giọng nói mang theo chút trạng thái phức tạp, nói: - Bảo Bảo!

- Mẹ mau tới cứu con, tên Hắc Long này bắt nạt con!
Thân hình kia giống như ảo ảnh xuất hiện trước mặt Hắc Long, Tiểu Bảo vẫn ở yên trong lòng Hắc Long kia lập tức giãy dụa, lớn tiếng kêu la.

Ngay cả Thường Nhạc nghe thấy thế cũng phải đỏ mạt, nhân phẩm Tiểu Bảo đúng thật là có vấn đề.

Trước mặt là thiếu phụ vô cùng xinh đẹp này, hơn nữa lại còn đáng yêu nữa, nhìn thấy bà ta, Thường Nhạc có thể hình dung được hình dáng của Tiểu Bảo khi lớn lên, hai mẹ con quả thực như từ một khuôn đúc ra vậy.

Thiếu phụ nhìn thấy Tiểu Bảo không sao, lập tức yên tâm, nhưng khi nghe thấy Hắc Long gọi mình là Bảo Bảo, thân hình uyển chuyển của bà ta lập tức run mạnh lên, vẻ mặt kinh hãi nói: - Ông… ông là Chiến!
Hắc Long khẽ gật đầu 1 cái.

Tiểu Bảo nhân lúc Hắc Long thất thần, nhanh chóng nhảy khỏi ngực hắn, chạy lại bên thiếu phụ, như hồ rình mồi, nói: - Mẹ, vừa rồi ông ta ức hiếp con, mẹ mau đuổi ông ta đi đi, hủy hết xương cốt ông ta đi!

- Bốp!

Tiểu Bảo vừa dứt lời, lập tức bị thiếu phụ gõ một cái vào đầu.

Tiểu Bảo oan ức nước mắt dâng trào, im lặng giận dỗi.

Hắc Long khẽ gật đầu 1 cái, thần sắc mơi mênh mang, nói:
- Tôi là Hắc Long, cuộc chiến năm đó đã chết rồi, Bảo Bảo, bao nhiêu năm như vậy, em sống có tốt không?

Thiếu phụ hơi gật rồi lại lắc đầu, khổ sở nói: - Tốt, mà cũng không tốt!

Hắc Long hơi sửng sốt, lập tức giận dữ nói: - Ai bắt nạt em, tôi sẽ đi giết kẻ đó!

Trên mặt thiếu phụ lộ ra nụ cười xinh đẹp, nói: - Ông xảy ra chuyện, tôi có thể sống vui vẻ hay sao?

Tiểu Bảo cuối cùng cũng hiểu ra.
Thần sắc Tiểu Bảo cổ quái, nói: - Mẹ, hóa ra lão già này có quen biết với mẹ à? Nhưng mà bộ dạng trông khó coi quá.

- Tiểu Bảo, ông ấy chính là cha ruột của con đấy!

Thiếu phụ vỗ đầu Tiểu Bảo, nghiêm túc nói.

- Cái gì?

Tiểu Bảo và Hắc Long gần như đồng thời bị dọa cho nhảy dựng lên.

Tiểu Bảo quan sát Hắc Long, vẻ mặt không tin nói: - Con xinh đẹp như vậy, người đó chẳng giống con một chút nào cả, con không tin.
Hắc Long cũng không thèm để ý đến lời Tiểu Bảo, ánh mắt phức tạp của hắn nhìn về phía thiếu phụ, từ từ nói: - Bảo Bảo, đây không phải là nói giỡn đâu, lúc tôi bỏ đi em không có…

Khuôn mặt hoài niệm của thiếu phụ làm cảm động lòng người: - Kỳ thực trước lúc ông đi, tôi đã có thai Tiểu Bảo rồi, nhưng sợ khi ông đối phó với những người kia sẽ phân tâm cho nên mới không nói cho ông biết, sau khi ông mất tích thì tôi sinh đứa nhỏ Tiểu Bảo này ra.

Vẻ mặt cổ quái Tiểu Bảo nhìn thiếu phụ, lại nhìn sang Hắc Long: - Hu hu! Một tiếng khóc vang lên.

- Tiểu Bảo đừng khóc, con có cha rồi, không vui hay sao?
Thiếu phụ đau lòng nói.

Tiểu Bảo chỉ vào Hắc Long, co giật nói: - Ông ta không có tiền, con không cần!

Thường Nhạc nghe thấy thế, hoàn toàn không biết nói gì hơn.

Thần sắc thiếu phụ lúng túng nhìn sang Hắc Long, không được tự nhiên nói: - Cái đó… Tiểu Bảo lớn lên có nhiều thói hư tật xấu, sau này sẽ sửa, chỉ cần ông còn sống là tốt rồi.

Hắc Long mỉm cười, ông ta không ngờ rằng, sau khi mình còn sống còn có thể gặp người mình yêu thương, càng không thể ngờ được rằng, người mà mình yêu thương lại sinh cho mình một đứa con, ông ta cảm thấy thế giới này không hề vứt bỏ mình.

Tất cả những gì mình làm đều đáng cả.

Tiểu Bảo xoay đầu, trang nghiêm nói: - Ông làm cha tôi cũng được, nhưng nhất định phải có tiền, đầu tiên là là chi phí bù đắp lại tuổi thanh xuân của mẹ tôi, phí nuôi dưỡng tôi, tiền sữa, tiền điện nước, tiền tổn thất tinh thần, tiền học…

Thường Nhạc ở bên cạnh rên rỉ kêu khổ.

Kiểu trường hợp vốn thuộc về tình cảm cha con trong mắt Tiểu Bảo lại biến thành quan hệ tiền bạc trần trụi thế này.
Thần sắc Hắc Long kinh ngạc nhìn thiếu phụ, nói: - Bảo Bảo, em vẫn chưa lập gia đình à?

Cục cưng gật đầu, đôi mắt xúc động nhìn Hắc Long nói: - Cho dù ông chết, cả đời này tôi cũng vẫn giữ thủ tiết cho ông!

Người phụ nữ chí tình như vậy trên đời này quả thực hiếm càng thêm hiếm.

Hắc Long bị thiếu phụ làm cho cảm động đến rối mù.

Gã nhìn thật sâu vào mắt thiếu phụ, cảm kích nói: - Cảm ơn! Lập tức lại như mất mát cái gì, nói: - Hình dáng tôi bây giờ như vậy, còn xứng với Bảo Bảo hay sao?
- Bất kể ông biến thành hình dạng gì, tôi cũng vẫn yêu ông! Thần sắc thiếu phụ kiên định nói.

- Chỉ cần ông có tiền thì ông chính là cha của tôi!

Câu sau của Tiểu Bảo phá tan hết không khí trước đó.

Tâm trạng Thường Nhạc xúc động, nói: - Mặt ông bị thương, tôi có thể thử một chút!

- Cậu có thể à?

Vẻ mặt mong chờ của Hắc Long nhìn về phía Thường Nhạc.
- Đsung!

Trên mặt Thường Nhạc liền lộ ra nụ cười nhợt nhạt, cao thủ à, miễn là có cao thủ biến thái như vậy hộ tống, mình quả thực chết cũng thoải mái.

Tiểu Bảo lập tức chặn trước mặt Hắc Long, cảnh giác nhìn sang Thường Nhạc, như hổ rình mồi, nói: - Nói trước, tiền thuốc của cha em không được trừ vào tiền của em, nếu không em sẽ đình công!

- Trời ơi!

Thường Nhạc đau khổ vỗ đầu một cái, con nhóc tham tiền này quả thực rất keo kiệt, hắn trực tiếp kéo Tiểu Bảo ra sau, quả thực mắt không thấy, tâm không phiền.
Hắc Long đến trước mặt Thường Nhạc, Thường Nhạc bắt đầu niệm: - Thần ánh sáng vĩ đại, xin ban cho tôi sức mạnh thánh khiết nhất, khôi phục tất cả!

Hắc Long nghe thấy những lời Thường Nhạc nói, trên mặt gã lộ ra nét cười chua xót.

Thường Nhạc chỉ cảm thấy hoa mắt, vất vả gọi sức mạnh ánh sáng hiện ra, tất cả rơi vào khoảng không, vẻ mặt hắn kinh ngạc nói: - Chẳng nhẽ ông không tin tôi?

Hắc Long lắc đầu, nói: - Tôi tin đây chắc chắn có thể làm tôi khôi phục lại hình dáng bên ngoài, nhưng tôi không muốn mượn sức mạnh này để khôi phục!

Thường Nhạc choáng váng, trên trời có người ngốc như vậy sao, đến thần ánh sáng cũng ghen tỵ, quả thực là bất trị!

- Chiến, chúng ta đi thôi!

Trong lòng thiếu phụ còn có nhiều điều muốn nói, căn bản không có tâm trạng ở lại chỗ này.

Chiến gật đầu theo bản năng, hướng đầu về phía Tiểu Bảo, nói: - Tiểu Bảo, chúng ta cùng về nhà thôi!

Tiểu Bảo lập tức lắc đầu, nghiêm trang nói: - Con đã lớn rồi, muốn kiếm chút tiền, con muốn phát tài!

Hắc Long và thiếu phụ nhìn nhau cười, thân hình như tia chớp bay về phía xa xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.