Thường Nhạc đến trước mặt Tiểu Bảo, nghiêm túc vỗ bả vai cô bé, nói: - Cứ ngoan ngoãn lăn lộn theo anh, anh sẽ tăng lương cho em!
Nghe thấy được mấy chữ tăng lương này, mắt Tiểu Bảo sáng lên, nói: - Lão Đại anh yên tâm, súng anh bắn đến đâu, Tiểu Bảo đánh đến đấy.
- Năng lực tiềm ẩn à!
Thường Nhạc cười gian xảo, có Tiểu Bảo chẳng khác nào có được một đám cao thủ dưới lòng đất, đồng thời cũng có được cả hai cao thủ siêu cấp biến thái như Hắc Long, Bảo Bảo.
Ánh mắt quét sang Thiên Hoàng. Giờ phút này, uy phong của Thiên Hoàng hoàn toàn biến mất, tổ Thiết Huyết của mình – tổ Sakura đều bị cấp dưới của Thường Nhạc dễ dàng thu phục, bóng đen bảo vệ khi nãy vừa trải qua trận chiến với Hắc Long, bây giờ khí thế cũng hoàn toàn biến mất.
- Thường Nhạc, hy vọng cậu nể mặt công chúa Sakura con gái tôi mà tha cho tôi. Ánh mắt Thiên Hoàng chờ đợi nhìn về phía Thường Nhạc.
Thường Nhạc cười nhạt nói: - Hoàn toàn không vấn đề gì.
Thiên Hoàng không ngờ Thường Nhạc nói như vật, lão ta vui vẻ nói: - Cảm ơn Thường Nhạc!
Thường Nhạc phất tay, nói: - Không cần cảm ơn, tôi cũng có chuyện muốn nhờ ông!
Thiên Hoàng không phải là ngốc, cái gọi là giúp đỡ của Thường Ngạc sợ là không đơn giản như vậy, tinh thần hắn căng thẳng nói: - Thường Nhạc cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định tôi sẽ giúp cậu hoàn thành.
- Có thể làm được, chỉ cần ông động tay và miệng là làm được hết ấy mà! Thường Nhạc bộ dạng nghiêm trang cải chính.
Ánh mắt Thiên Hoàng sáng lên, lập tức yên tâm lại.
Miệng nói từ từ: - Thường Nhạc, rốt cục là chuyện gì? - À, ông cũng biết, Sakura là vợ tôi, mà ông chỉ có một đứa con gái là Sakura, cho nên tôi muốn ông thoái vị, để Sakura ngồi lên ngai vàng Hoàng đế Nhật Bản. Thường Nhạc thần sắc thoải mái tự tại nói.
Sắc mặt Thiên Hoàng thay đổi.
Nhật Bản có không ít Thiên Hoàng, nhưng nữ Hoàng đế từ trước đến giờ chưa từng có, mình thoái vị để Sakura kế ngôi, đơn giản như vậy còn tàn khốc hơn cả giết chết ông ta.
- Không được….
Thường Nhạc căn bản không đợi Thiên Hoàng nói xong, liền lẩm bẩm: - Nghe nói có một loại hình phạt, xuyên từ lỗ đít chọc ra ngoài cái gì đấy, tóm lại là mười đại cực hình. Thiên Hoàng à, chúng ta tốt xấu gì cũng là người một nhà, nếu ông thực sự cố chấp như vậy, chúng ta thân thích quy về thân thích, khoản này cũng nên tính từ từ.
Thiên Hoàng mặt trắng bệch như chết, lão ta có thể cảm nhận rõ ràng được ý tàn ác trong lời nói của Thường Nhạc, nếu như mình cự tuyệt, sau đó mình sợ là sẽ phải chịu đựng nỗi đau khổ đó.
Thần sắc Thiên Hoàng không ngừng thay đổi, rất lâu sau, mới chậm rãi nói: - Thường Nhạc kun có thể cho tôi chút thời gian để ta suy nghĩ cẩn thận được không!
Đồng tử Thường Nhạc co lại, khóe miệng lộ ra vẻ cười cân nhắc, nói: - Có thể suy nghĩ, nhưng đừng suy nghĩ lâu quá, ông cũng biết tôi không phải con người kiên nhẫn đâu đấy, cút đi!
Thiên Hoàng nghe thấy thế, cũng ổn định tinh thần lại, trong mắt lão ta lóe ra một tia độc ác.
- Đừng lại!
Thân hình Thiên Hoàng run lên một hồi, nhìn sang phía Thường Nhạc, đã thấy ánh mắt Thường Nhạc tập trung lên người bóng đen.
Bóng đen không ngờ mục tiêu của Thường Nhạc lại là mình, vừa rồi sau khi đấu với Hắc Long, sức mạnh của gã đã tiêu hao hơn nửa, căn bản không phải là đối thủ của Thường Nhạc. - Hai đường, một là làm thuộc hạ của tôi, hai là con đường chết, chọn đi! Thường Nhạc nói rất rõ ràng.
Bóng đen theo bản năng nhìn về phía Thiên Hoàng.
Thiên Hoàng quay đầu bỏ ra ngoài, nếu vì chuyện này mà đắc tội với Thường Nhạc…căn bản là không đáng
Thấy Thiên Hoàng không chút tình cảm rời đi, thần sắc bóng đen ảm đạm, quỳ xuống đất, nói: - Thuộc hạ nguyện đi theo Thường thiếu gia!
- Very Good! Thường Nhạc gian xảo mỉm cười. Tiểu đệ càng nhiều càng tốt, càng mạnh càng thích!
Mà sau khi Koinu rời đi, thần sắc có chút thất vọng!
- Anh Koinu, cao thủ như Hắc Long sao lại nghe theo anh? Trên mặt Thường Nhạc mang theo nụ cười thản nhiên.
Koinu vô cùng phấn khởi nói: - Cha tôi là ân nhân cứu mạng của Hắc Long, cho nên Hắc Long đồng ý giúp tôi ba chuyện, Hắc Long vẫn luôn ẩn mình dưỡng thương, hôm nay bất đắc dĩ mới tái xuất một lần, haiz, còn hai cơ hội nữa.
Thường Nhạc hâm mộ nói: - À, cao thủ giống như vậy, đừng nói là ba chuyện, cho dù là một thôi tôi cũng mãn nguyện rồi!
- Thường Nhạc kun nói có lý, làm người phải biết đủ mới được! Ánh mắt Koinu thể hiện sự vẻ vang.
- Ngốc thật, cao thủ như Hắc Long, cho dù là một trăm chuyện tôi còn chê ít ấy chứ. Trong lòng Thường Nhạc nói thầm, mà ngoài miệng lại nói: - Koinu, chúng ta chính thức bắt đầu kế hoạch B đi!
- Kế hoạch B?
Tiểu Khuyển sửng sốt, tiếp đó thần sắc nặng nề, nói: - Kế hoạch B mà tôi chuẩn bị chính là dùng Hắc Long đấy, bây giờ chỉ cần dựa vào Hắc Long thôi, cao thủ sợ là đều có lòng mà không có sức rồi!
- Đúng là!
Thường Nhạc sớm biết những lời này của Koinu, hắn thản nhiên mỉm cười nói: - Yên tâm đi, chúng ta vẫn còn một đội quân sung sức!
- Bọn chúng ư?
Nhìn thấy thành viên tổ Sakura tàn lụi trên đất, Koinu đúng là không lấy nổi tinh thần.
- Đúng thế, đúng là bọn chúng, cậu đừng có xem thường bọn họ, tuy rằng bọn họ không mạnh như Đội phòng ngự, nhưng sở hữu năng lực kỳ dị, thân thể vốn là cao thủ xuất sắc, nếu không Thiên Hoàng cũng không tốn bao nhiêu năm nuôi dưỡng bọn họ như vậy đâu, có thêm đội quân Sakura, tin chắc là tổ Sơn Khẩu sẽ đau đầu đây. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười xảo trá.
Koinu nghe thấy cũng có lý, dù nói thế nào, đội quân Sakura cũng coi như sự kết hợp của những cao thủ đặc biệt, một lần thất bại cũng không thể phủ nhận năng lực mạnh mẽ của bọn họ, nghĩ đến đây Koinu cười ha ha.
Còn về phần Koinu ép tổ Sakura trở thành thuộc hạ của mình thế nào, Thường Nhạc cũng không thèm quan tâm.
Dù sao, ép thế nào, đó là chuyện của Koinu.
Tiểu Bảo đến trước mặt Thường Nhạc, giơ bàn tay nhỏ bé ra, nói: - Bận rộn cả ngày, trả em tiền phí vất vả đi. Thường Nhạc cười cười, nói: - Đã đưa thẻ trước cho em rồi, chỉ có nhiều, không có ít đâu.
Tiền với trai đẹp đều giống nhau, đều rất đẹp mắt!
Nhìn thấy bộ dạng thỏa mãn của Tiểu Bảo, trong lòng Thường Nhạc khẽ động, cô bé vơ vét của cải này cuồng loạn rốt cuộc có bao nhiêu tiền? Nếu lấy toàn bộ tiền của cô bé, không biết cô bé sẽ phản ứng thế nào? Nghe nói trên người cô bé có thẻ vàng của ngân hàng Thụy Sỹ, tin rằng nhiệm vụ giao cho Đường Bạch Hổ nên cho mình một đáp án hài lòng.
- Tiểu Bảo, hôm nay em đứng bên ngoài, quét dọn vệ sinh, nấu cơm, anh tăng tiền lương gấp đôi cho em! Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi, bật thốt lên.
Tiểu Bảo lập tức phấn chấn, hưng phấn nói: - Cảm ơn lão đại, em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
- Vất vả cho em rồi!
Thấy bóng dáng biến mất trước mặt, trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười thản nhiên.
Sau khi Quang Minh và Arthur về Anh, Bá Vương không cản hành động của Vân, trái lại, tiết tấu còn nhanh hơn.
Hai tên Huyết Hổ, Cao Tiếu được phân vào một nhóm, mục tiêu lần này của bọn họ nhằm vào các cao thủ nội thành, miễn là họ đơn thân hoặc phân tán là có thể thừa cơ đánh chết bọn họ.
Đương nhiên, trước khi bị đánh chết, đều phải nhìn răng đối phương, theo lời nói của Huyết Hổ, đó chính là nể mặt Quang Minh.
Bộ hạ liên tiếp mất tích, Vân cũng đã phát hiện ra, đối thủ ra chiêu này hơi bất ngờ, nhưng Vân đã có biện pháp đối phó.
Huyết Hổ và Cao Tiếu nhận được tin, có một tên cao thủ thế lực thần bí đi lạc vào phố Lăng Vân.
Phố Lăng Vân cách thế lực thần bí còn rất xa. Đừng nói giết một gã cao thủ, cho dù là quy mô chém giết lơn tin rằng cũng không thể phát giác được.
Huyết Hổ và Cao Tiếu đứng lặng lẽ trước mặt người thanh niên.
- Cao Tiếu, mày có cảm thấy có gì không ổn không? Huyết Hổ không vội động thủ, quay lại nói với Cao Tiếu.
Cao Tiếu gật gật đầu, ánh mắt cẩn thận quét qua người thanh niên một lần, chậm rãi nói: - Tao luôn cảm thấy không phải chúng ta vây quanh nó mà là giống như nó đang bao vây chúng ta.
Tây Đốn cũng đang nhìn Huyết Hổ và Cao Tiếu. Tư liệu hai người Tây Đốn đã sớm biết, trong đó Cao Tiếu có thế gió, Huyết Hổ có sức mạnh, hai người kết hợp lực lượng quả thực là cặp đối thủ hiếm có.
- Mẹ nó, mặc kệ!
Huyết Hổ nắm chặt tay, không khí tứ phía bắt đầu ngưng lại, sức mạnh điên cuồng phóng tới trước mặt.
Mặt Tây Đốn nở một nụ cười thản nhiên, nói: - Có chút thú vị, nhưng lực chưa đủ mạnh, tốc độ ngưng tụ quá chậm. Huyết Hổ cười lạnh lùng: - Cho mày nếm thử mùi vị chút nào!
Vừa dứt lời, nắm tay Huyết Hổ bắt đầu động. Tây Đốn mỉm cười đứng trước mặt Huyết Hổ, cũng không có ý định né tránh.
- Chẳng nhẽ nó giống Quang Minh, đều là thân hình bất tử? Huyết Hổ tự nói thầm, tuy nhiên nắm tay càng mạnh hơn.
Mắt thấy nắm đấm đánh vào thân thể Tây Đốn, cũng trong nháy mắt này, Tây Đốn biến mất.
- ?
Trong đầu Huyết Hổ hiện ra một dấu chấm hỏi, rõ ràng đánh trúng đối phương rồi nhưng sao lại lệch sang một bên, hình như… hình như khi nắm đấm đánh tới liền bị cản chậm lại. - Bố mày không tin!
Huyết Hổ nắm chặt tay, lại tấn công lần nữa, lúc này đồng thời, Cao Tiếu cũng bắt đầu chuyển động, thân như hòa quyện với gió lao tới.
Mội người mạnh mẽ vững vàng, một người quỷ dị vô thường.
Phối hợp với nhau quả thực đạt tới cảnh giới hoàn mỹ.
Những động tác khi tới trước mặt đối phương càng dần càng chậm.
Lần này, Huyết Hổ rõ ràng cảm giác được tốc độ chậm dần của nấm đấm, mà thời gian đối phương giơ nắm đấm ra chậm hơn nhưng đốc độ nhanh hơn rất nhiều. - Bùm!
Cả người Huyết Hổ bay ra ngoài.
Trong nháy mắt Huyết Hổ bị đánh bay, trong lòng Cao Tiếu liền thốt lên một tiếng không ổn, bởi vì thân hình biến ảnh khôn lường của gã đã dừng trên không trung, tiếp đó, tay đối phương khẽ vung lên, thân hình đồng thời cũng bị ném mạnh xuống đất.
Tây Đốn mỉm cười nhìn Huyết Hổ và Cao Tiếu, nói: - Nói chúng mày chậm, bây giờ chắc là chúng mày tin rồi chứ!