Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười thản nhiên, hắn đợi chính là giờ phút này.
Mike cũng nhận thấy trên lầu có người xuống, nhưng anh ta lại không lo lắng, có đầu người đứng đầu Điểm G đứng sau chống đỡ, đừng nói là ở sòng bạc Phong Vân, cho dù ở tất cả Macao, đều có thể đi ngang nhiên.
- Lui ra!
Nhà cái kia nghe được tiếng Hoa Tiêu liền lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm, Mike thực đã cho mình áp lực quá lớn. - Còn muốn tiếp tục trò chơi nữa không?
Hoa tiêu nhìn chằm chằm vào mặt Mike, lạnh nhạt nói.
- Tiếp tục trò chơi!
Mike không trả lời, nhưng giọng của Hải Văn lại vang lên rõ ràng.
Thân hình cường tráng đó khiến người ta không thể nào chạm tới được. Nói như lời của Thường Nhạc thì ném Hải Văn vào bất cứ nơi đâu, anh ta cũng có thể trở thành một bá chủ.
Hoa Tiêu nheo mắt, ông ta không ngờ không thể nhìn thấu người lạ này, trong trí nhớ của ông ta cũng chưa từng đắc tội với người nào như vậy, lẽ nào có ai cố ý mời đến để đối phó mình hay sao?
- Được, tiếp tục đi!
Hoa Tiêu cũng không phải là tay vừa, nếu đã dám mở sòng bạc Phong Vân, mọi tình huống ông ta đương nhiên suy tính đến rồi.
Chỉ thấy bàn tay ông chuyển động mềm mại, con súc sắc ở trong ống
- Nhanh thật!
Mike nheo mắt, với khả năng quan sát của mình, không ngờ lại có chút khó khăn, Hoa Tiêu quả là nhân vật không bình thường, nếu Thường Nhạc đơn thân độc mã tới sòng bạc Phong Vân, chỉ sợ có chút khó khăn. - Nói đi!
Hoa Tiêu nhìn Mike, bình tĩnh nói.
- Nhỏ 123!
Mike không chút do dự.
Sắc mặt Hoa Tiêu biến đổi, nhưng ông ta không để lộ, đẩy luôn đồng xu tới.
Bàn tay tiếp tục quay đều đều, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng gần như chỉ còn một ảo ảnh tồn tại.
Trước mặt Mike đã chồng 20 tỷ đồng xu, có thể nói cho dù là ở sòng bạc kia, đây được cho là một con số kinh người, người đánh bạc ở bốn phía xung quanh đều dừng lại xem.
- Lớn 666!
Mike trả lời chậm hơn lần trước một chút nhưng vẫn rất chính xác.
Sắc mặt Hoa Tiêu hơi khó coi.
Tay ông ta vừa nhấc lên, đồng xu đã được đẩy tới trước mặt Mike.
Tiếp đó, chỉ thấy Hoa Tiêu dựng ống lên. Sau đó nhẹ nhàng buông xuống.
Trò bịp bợm khá là đơn giản. Nhưng Mike lại giật mình.
- Một chút cũng không có!
Giọng uể oải của Thường Nhạc từ sau lưng Mike phát ra.
Sắc mặt Hoa Tiêu hoàn toàn biến đổi.
- Bồi thường!
Hoa Tiêu vung tay lên, đồng xu tiếp tục được đẩy tới trước mặt Mike.
- Tiếp tục! - Không cần tiếp tục nữa!
Thường Nhạc phất phất tay, cân nhắc nói: - Bất luận tiếp tục thế nào nữa, kết quả cũng như vậy thôi. Nếu Hoa lão đại thông minh hơn, chi bằng đóng cửa sòng bạc Phong Vân luôn đi!
Tất cả mọi người bốn phía hít một hơi dài, mấy người nhát gan sợ phiền phức đã len lén chuồn ra ngoài.
Ánh mắt Hoa Tiêu lạnh lùng nhìn người thanh niên trước mặt, quả thực trẻ tuổi, toàn bộ Macao thậm chí cả giới cờ bạc cũng chưa nghe nói có người như vậy.
- Cậu là ai? - Hoa Tiêu ngăn cản thuộc hạ chuẩn bị động thủ ở bên kia, nhìn Thường Nhạc, giọng lạnh lùng nói.
- Đánh nhỏ có thể thắng lớn, đánh lớn có thể làm tổn hại bản thân.
Thường Nhạc nghiêm túc nói.
Bình thường những lời này tuyệt đối là trò hề, nhưng lúc này nói ra, sắc mặt Hoa Tiêu lại biến đổi.
Từ nhiều năm trước, một thằng nhóc thối tha mười mấy tuổi đã từng liên tiếp đánh bại ba cao thủ giới cờ bạc đã để lại câu nói: - Đánh nhỏ có thể thắng lớn, đánh lớn có thể làm tổn hại bản thân. Đó chỉ còn là một thời oanh liệt, không còn hình bóng của đứa bé đó nữa, thậm chí có người còn nghi ngờ rằng nó đã bị ba tên cao thủ cờ bạc giết hại, mà không nghĩ rằng nó có thể xuất hiện tại sòng bạc Phong Vân.
Hoa Tiêu phất tay, bốn phía các cao thủ sòng bạc Phong Vân vây tới, những người xem kia đều nhao nhao chạy ra ngoài.
Cửa chính của sòng bạc Phong Vân lập tức bị đóng lại.
- Chỉ cần cậu nói ra là ai sai cậu tới đây, tôi sẽ cho cậu một con đường sống! Hoa Tiêu không cho rằng nhân vật bí ẩn này vô duyên vô cớ lại tự tìm phiền phức.
Nếu muốn giải quyết phiền phức, nhất định phải từ nguyên do để tiêu diệt tận gốc. - Hoa lão đại, ông nghĩ lầm rồi, tôi chỉ là vì chính tôi thôi! Thường Nhạc vẫn cười thản nhiên.
- Vì chính cậu sao?
Hoa Tiêu nheo mắt lại, lạnh lùng,
- Đúng, tôi muốn giành một sòng bạc để tặng người phụ nữ của tôi làm của hồi môn, toàn bộ Macao này, chỉ có sòng bạc của Hoa lão đại là người phụ nữ của tôi ưng nhất thôi. Thường Nhạc cười hì hì nói.
- Làm của hồi môn? Hoa Tiêu lạnh lùng mỉm cười, toàn bộ sòng bạc của mình cũng đến trăm tỉ, lại bị kẻ khác biến thành mâm cơm, xem ra vài năm không hành động gì, kẻ khác lại cho là mình dễ bị bắt nạt rồi.
- Hoa lão đại, tốt nhất là đừng manh động, nếu không ông sẽ hối hận đấy!
Thấy Hoa Tiêu đưa tay dựng lên, nụ cười trên mặt Thường Nhạc đột nhiên bến mất.
Hoa Tiêu ngẩn ra, nheo mắt lại, nói: - Tại sao?
- Bởi vì tôi là người đứng đầu Điểm G !
Thường Nhạc đàng hoàng trịnh trọng nói. - Cậu là Thường Nhạc!
Sắc mặt Hoa Tiêu hoàn toàn biến đổi, mặc dù Điểm G vẫn chưa thể hiện hết thế lực của nó, nhưng việc Điểm G bành trướng điên cuồng ở Trung Quốc, bành trướng ở Nam Phi, mở rộng ở Macao bên này, các cao thủ Điểm G ở Nhật Bản, việc này ai cũng đều rất rõ.
Nghe nói, lão đại Điểm G là một thanh niên trẻ tuổi, đi theo dưới chướng hắn là một đám thanh niên tinh anh, chỉ bằng một tay đánh bại cả tỉnh S Trung Quốc, một tiểu đệ Huyết Hổ lập ra tổ chức xã hội đen ở Macao, mang theo vài tiểu đệ tới Nam Phi, náo lật trời ở Nhật Bản.
Hoa Tiêu cũng không ngông cuồng đén nỗi nghĩ mình lợi hại hơn bọn Yamaguchi Nhật Bản, Đinh ngạo mạn hơn so với Nam Phi, bọn xã hội đen phố Khải, nên trước mặt thủ lĩnh Điểm G, ông ta để tay sau lưng, không dám buông xuống.
Tình thế dường như đang xấu đi.
Không khí cũng càng trở nên căng thẳng.
Thường Nhạc cười càng lúc càng tươi, hắn nhìn sắc mặt dần tái nhợt của Hoa Tiêu, nghĩ thầm trong lòng: - Tôi cho ông một núi vàng, làm hại tiểu bảo bối của tôi cả ngày lo lắng không cưới được cô ta.
Quả thực, lúc Hoa Nhã Ca tới phố Khải Đinh thăm Thường Nhạc, đã lo lắng nói cho Thường Nhạc rằng bố mình đã hứa với điều kiện, bất cứ kẻ nào muốn kết hôn cùng con gái mình nhất định phải đem một núi vàng làm sính lễ. Người con gái mình yêu quý, kết quả dùng tiền tiêu vặt đi đánh bạc và nhiều việc khác nữa, nói tới tên đầu sỏ gây nên tội có lẽ là tên trước mặt này.
Hoa Nhã Ca núp ở sau cột xem sự tình, thấy sắc mặt cha tái nhợt, cô rất đau lòng liền bước từ từ phía sau đi ra.
Lúc Hoa Tiêu nhìn thấy con gái của mình, tinh thần ông ta căng thẳng, ông ta nói: - Thường Nhạc, cậu dám động tới con gái tôi….
Ông ta còn chưa nói dứt lời, đã thấy Hoa Nhã Ca đi tới trước mặt Thường Nhạc, đánh Thường Nhạc một quyền, tức giận nói: - Anh muốn cha sợ à, anh không yên với em đâu!
Bộ dạng này của con gái cho dù là người ngốc nhất cũng có thể hiểu được. Đám tay chân của sòng bạc Phong Vân cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, chống lại kẻ cầm đầu Điểm G, mùi vị quả thực không chịu được, mà sắc mặt Hoa Tiêu lúc xanh xao, lúc trắng bệch.
- Hừ!
Hoa Tiêu lặng lùng “hừ” một tiếng rồi quay người đi lên lầu.
- Lần này chơi lớn!
Thường Nhạc và Hoa Nhã Ca liếc mắt nhìn nhau, cùng cười nói.
Hoa Tiêu không nghĩ tới đứa con gái rắc rối của mình có bản lĩnh như vậy, không ngờ lại mang về người đứng đầu Điểm G, hơn nữa còn là con rể mình. Sau khi lên lầu thấy con cái cưng và tên Thường Nhạc kiêu ngạo, hai đứa đứng cung kính trước mặt mình, Hoa Tiêu không biết nên làm gì?
Cũng thể xông lên đánh cả hai đứa.
Lại thấy bộ dạng liếc mắt đưa tình, dễ nhận thấy hai người đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt, lúc đầu ông ta còn lo lắng tiêu chuẩn của con gái cưng quá cao, khó mà tìm được con rể phù hợp.
Lại không ngờ rằng mới một lần mà đã câu được con cá chép lớn vậy.
Thông tin về Thường Nhạc trong thời gian ngắn đã được chỉnh sửa, ngoài là người đứng đầu Điểm G không nói, đơn thuần là thế lực của Thường gia, hơn nữa thêm một Đông Phương gia, chỉ sợ nhà họ Hoa không thể so sánh nổi. Hoa Tiêu có thể nói là rất vừa ý đứa con rể này, rất hài lòng.
Nhưng việc vừa rồi lại rất mất mặt, nên vẻ mặt ông ta lộ ra vẻ không hài lòng.
Thường Nhạc do lúc đầu đã hoàn toàn tin tưởng, càng về sau càng thấy thấp thỏm, muốn lấy chị em nhà họ Hoa, nhưng lại không chỉ có một người, lão Hoa lắc đầu từ chối, mặc dù mình có thể hống hách, nhưng với uy thế của hai cô vợ cộng lại, mình không chịu nổi mất.
Hoa Tiêu vẫn lẳng lặng ngồi yên ở đó.
Thường Nhạc và Hoa Nhã Ca cũng lẳng lặng đứng yên ở đó.
Thường Nhạc nháy mắt nhìn Hoa Nhã Ca, Hoa Nhã Ca cũng nháy mắt lại với Thường Nhạc, hai người rất hiểu nhau.
- Mẹ kiếp, dù sao thì mình cũng là đàn ông!
Thường Nhạc nghĩ thầm trong lòng, ngay lập tức bước lên phía trước, hắn nói: - Con chào bố vợ!
Lời đó được nói ra từ miệng Thường đại công tử, lúc đầu Hoa Nhã Ca sững sờ, sau đó “xì” mỉm cười.
Cuối cùng vẻ mặt lạnh lùng của Hoa Tiêu cũng lộ ra một nụ cười, nói thế nào nó cũng là con rể mình, không có con trai kế thừa sự nghiệp nhà họ Hoa, vậy thì về sau đứa con rể này sẽ rất quan trọng. Đứa con rể này với người khác, chỉ sợ cần đề phòng, dù sao Thường gia vẫn chưa biết gia sản nhà họ Hoa, ông ta mỉm cười gật đầu: - Nhóc con, cậu cưa đổ con gái rượu của tôi lúc nào vậy.
- Cha!
Mặt Hoa Nhã Ca đỏ ửng lên, chạy vội ra sau lưng Hoa Tiêu, bàn tay nhỏ bé lắc nhẹ vai Hoa Tiêu, nhẹ nhàng nói: - Không dc nói cưa.
Thường Nhạc và Hoa Tiêu liếc mắt nhìn nhau, cùng phá lên cười.
Hoa Tiêu nheo mắt nhìn Thường Nhạc, lại cười nói: - Lần này cậu tới đây, liệu rằng có phải chỉ gặp bố vợ thôi không? Thường Nhạc tặng chữ “thông minh” cho Hoa Tiêu, cười gian tà nói: - Có hai việc quan trọng!
- Nói thử xem!
Chính miệng thủ lĩnh Điểm G nói ra, e rằng không đơn giản.
- Thứ nhất: hôn nhân của Nhã Thi, thứ hai là chơi một ván ở sòng bạc Phong Vân.