- Haizz, tinh thần của Tiểu Bảo thật đáng khen, lão đại sẽ khôi phục nhân quyền cho em để thưởng cho Tiểu Bảo, về sau không được nói bậy nữa, thế nào?
Thường Nhạc cảm thán, tay xoa đầu Tiểu Bảo, thật muốn bổ đầu cô ra xem có phải nhét đầy bong bóng hay không!
- Tiểu Bảo không cần nhân quyền, Tiểu Bảo chỉ cần tiền, lão đại, Tiểu Bảo biết sai rồi, mau cho em tiền đi! Tiểu Bảo lại tỏ ra đáng thương.
- Chính là chiến thắng! Thường Nhạc âm thầm cổ vũ bản thân, rồi lập tức mở miệng nói: - Chờ đến Nhật Bản lão đại sẽ cho Tiểu Bảo một khoản tiền lớn.
- Thật sao?
Tiểu Bảo chùi nước mũi, tùy ý kéo áo Thường Nhạc, vẻ mặt chờ mong nói.
- Thật đó, đương nhiên là thật rồi, còn thật vàng trắng, nhưng… Thường Nhạc cố ý dừng lại, Tiểu Bảo vội vàng thúc giục nói: - Nhưng cái gì? Chỉ cần Tiểu Bảo có thể làm được, nhất định sẽ làm hết sức!
Thường Nhạc tà ác mỉm cười, vẻ mặt nghiêm trang nói: - Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là chuyện giữa anh và chị của em, Tiểu Bảo, thật lòng mà nói, anh đối với em cũng không tệ nha!
- Uhm, lão đại đối với Tiểu Bảo siêu tốt! Tiểu Bảo day day cái gáy thường xuyên bị Thường Nhạc cốc, vẻ mặt thành khẩn nói.
- Ha ha, vậy mới đúng chứ, tục ngữ nói không sai, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, chị em nếu gả cho một tên nghèo hèn, về sau Tiểu Bảo muốn kiếm tiền sẽ rất khó khăn. Thường Nhạc tỏ vẻ suy nghĩ thay cho Tiểu Bảo.
Lời này lại nói trúng suy nghĩ trong lòng Tiểu Bảo, bản thân cô hiểu rõ lão đại là người có tiền, tuy rằng nhân phẩm không ra làm sao, nhưng có tiền thì việc gì chả làm được, nghĩ đến đây, cô vỗ ngực, thập phần tin tưởng nói: - Em làm việc thì lão đại cứ yên tâm, việc của chị em cứ giao cho em, ha ha, đến lúc đó, anh bảo chị ấy đi hướng tây, chị ấy sẽ không dám đi hướng đông.
Thường Nhạc đã sớm nghe chán những lời này rồi, cô bé này, ngoại trừ việc theo mình kiếm tiền tài ra, căn bản là không thể hoàn thành bất cứ chuyện gì.
Cho nên Thường Nhạc sớm đã nghĩ xong đối sách. Hắn tà ác cười nói: - Tiểu Bảo, em nói cho anh biết, thói quen sinh hoạt của chị em, nội y có màu gì, sở thích là gì….
Tiểu Bảo nghe thấy đơn giản như vậy, trong lòng run lên, cánh tay bé nhỏ quơ quơ trước mặt Thường Nhạc nói: - Đến lúc đó anh nhớ phải trả thù lao nha.
Sau đó nói ra tất cả những chuyện vụn vặt về Đệ Nhị Mộng, có một số việc e rằng ngay cả đương sự cũng không hiểu rõ như vậy. Chỉ thấy hai mắt Thường đại thiếu gia sáng lên, nước miếng giàn giụa.
Sau khi thu xếp gần như ổn thỏa mọi chuyện ở Trung Quốc, Thường Nhạc rất thông minh biến thành một ông chủ lớn, mang theo Hải Văn, tứ đại cao thủ bày trận và đồng chí Tiểu Bảo lên du thuyền xa hoa tới Nhật Bản.
Đương nhiên đây cũng là yêu cầu cá nhân mãnh liệt của đồng chí Tiểu Bảo.
Nghe nói Đệ Nhị Mộng thích đi du thuyền, du ngoạn trên biển rộng. Nếu may mắn thì mới có thể gặp được.
Dựa theo lời Thường Nhạc mà nói thì trên biển gió lớn như vậy, cô bé kia chỉ là ăn no không có việc gì làm thôi.
Kết quả là du thuyền xa hoa lượn vài vòng trên biển, vẫn không thấy bóng dáng của Đệ Nhị Mộng đâu. Thường Nhạc tặng cho Tiểu Bảo hai cái cốc vào gáy, cuối cùng quyết định từ bỏ.
- Lão đại, mau nhìn kìa!
Không ngờ rằng du thuyền xa hoa vừa mới xoay đầu, thì thấy cách đó không xa có một chiếc thuyền cô độc đang đậu ở đó, một bóng trắng lẳng lặng đứng đó, cả người và chiếc thuyền nhỏ như hòa làm một với trời đất.
Loại cảnh sắc này quả thực như một dây cung kích thích chỗ sâu nhất trong tâm hồn Thường Nhạc.
- Mấy người cứ ở đây, để tôi đi.
Thường Nhạc hít sâu một hơi, ước chùng khoảng cách, dựa vào tốc độ của mình, có thể bơi đến thuyền nhỏ đó, nghĩ đến đây, hắn cong người nhảy xuống, nhanh chóng di chuyển về phía chiếc thuyền nhỏ.
Chân vừa đạp lên nước đã nhanh chóng di chuyển từng bước nối tiếp nhau.
Đệ Nhị Mộng cũng cảm nhận được có hơi thở đang tới gần mình, cô xoay người, định thần lại thì chỉ thấy thân ảnh ngày càng quen thuộc ấy, mãi cho đên khi chỉ còn cách mình 2 – 3m.
Chỉ thấy Thường Nhạc trên mặt lộ ra vẻ tươi cười phóng khoáng, nói: - Haizz, tiểu Bạch Hổ, đã lâu không gặp.
Đệ Nhị Mộng mặt đỏ lên như gấc, đây là chuyện giữa hai chị em cô, hai người thường xuyên tắm rửa cùng nhau, do chỗ đó của cô quá trắng nên Tiểu Bảo thường xuyên gọi cô là Tiểu Bạch Hổ.
Nhưng bây giờ những lời này lại phát ra từ miệng một gã đàn ông, đặc biệt là tên đàn ông đáng ghét trước mắt này, vậy không khác gì sét đánh giữa ban ngày.
Hồn phách Đệ Nhị Mộng gần như bị dọa cho bay ra.
Thường Nhạc chỉ cảm thấy thuyền nhỏ nhanh chóng trôi đi xa, nhưng lúc này sức mạnh để hắn quay về du thuyền xa hoa kia không đủ, cho nên lựa chọn duy nhất chính là chiếc thuyền này.
Nghĩ đến đây, Thường Nhạc cũng không quan tâm đến nữa, thân thể hắn lao nhanh về phía chiếc thuyền.
Chân vừa đạp lên thuyền, nhưng so quá dùng sức nên thuyền nhỏ đã bị Thường Nhạc đạp cho lật lại, thân hình mềm mại của Đệ Nhị Mộng nhanh chóng trôi về phía trước, Thường Nhạc với sức mạnh vững chắc lại rơi vào trong nước.
Nếu cứ như vậy mà ngã xuống, thì đúng là oái oăm, Thường Nhạc gần như không suy nghĩ gì, trực tiếp ôm chân Đệ Nhị Mộng.
- Xoạt!
Bởi vì Đệ Nhị Mộng vốn mặc váy liền màu trắng, vải dệt không chắc, mà thể trọng của Thường Nhạc hoàn toàn dựa vào đùi Đệ Nhị Mộng, nhưng lại cứng đầu xé vải dệt từ bàn chân tới tận bắp đùi.
Bị một tên đàn ông chết tiệt xé rách vải trên chân mình, mà hắn vẫn tiếp tục ôm bắp chân trắng mịn của cô, Đệ Nhị Mộng gần như bị làm cho tức đến ngất đi.
Chút sức lực để bay lên không kia đã sớm bị Thường Nhạc dọa cho mất sạch rồi, thân thể mềm mại rơi thẳng xuống biến, Thường Nhạc đang mượn sức Đệ Nhị Mộng cũng rơi thẳng xuống biển.
Tiểu Bảo ở trên du thuyền xa hoa thấy tình cảnh này không khỏi cảm thán: - Tiền còn chưa nhận được mà lão đại với chị đã bắt đầu tắm uyên ương rồi.
Mới nhảy vào nước, cả người Thường Nhạc cảm thấy vô cùng kích thích.
Đệ Nhị Mộng gắng sức dùng chân đá Thường Nhạc.
Càng xuống đáy biển, Thường Nhạc cảm thấy hô hấp càng khó khăn, lần này và lần trước hoàn toàn khác nhau. Lần này bởi vì tiêu hao quá nhiều sức lực mà việc nhịn thở rõ ràng yếu đi rất nhiều.
Kết quả lại phải chịu mấy cú đá của Đệ Nhị Mộng, không ngờ hắn lại chật vật uống mấy ngụm nước.
Thường Nhạc vội vàng lần theo chân của Đệ Nhị Mộng mà bò lên trên.
Đệ Nhị Mộng tuy rằng muốn kéo Thường Nhạc ra, nhưng trên đùi lại không có sức, Thường Nhạc nhanh chóng leo từ bắp chân non mịn lên đùi của cô.
Đi ngang qua hai đùi tuyết trắng của cô, rồi nhanh chóng trèo lên phía trên.
Đệ Nhị Mộng thiếu chút nữa khóc thành tiếng, tên đáng chết này, khi leo đến ngực cô, không ngờ lại dán sát đầu vào.
Thân thể bảo bối của một người con gái không ngờ lại bị một gã đàn ông dán chặt lấy. Thân hình Đệ Nhị Mộng run lên.
- Thực *** thoải mái nha!
Thường Nhạc lúc đầu còn căng thẳng, nhưng dần dần chuyển thành sảng khoái. Đầu bắt đầu không an phận mà chuyển động.
Bị dính nước biển, quần áo của Đệ Nhị Mộng sớm đã bó sát vào người. Thân hình tuyệt vời, siêu cấp kinh điển kia khiến Thường Nhạc cảm thấy dục vọng của hắn sắp bị kích phình lên rồi.
Đệ Nhị Mộng thiếu chút nữa bị cái đầu dâm đãng của Thường Nhạc làm cho hôn mê bất tỉnh, cô nhướn mày, trong chớp mắt, Thường Nhạc cảm giác thứ mà mình đang ôm lớn dần lên.
- Chẳng lẽ ngực của Đệ Nhị Mộng lớn lên?
Thường Nhạc vô cùng hưng phấn.
Khi hắn ngẩng đầu lên, thì cả người run lên một cái. Thứ mình vừa vuốt ve lúc nãy còn là mỹ nữ, giờ đã là một con rồng, một con rồng rất lớn!
Mỗi lần thân rồng vặn vẹo, Thường Nhạc đều cảm giác được nước biển xung quanh biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhưng thời gian càng trôi đi, sức mạnh của Thường Nhạc cũng dần phục hồi.
- Khốn kiếp. Không thể tiếp tục như vậy, nếu không sẽ bị cô bé này cho lên trời mất.
Thân hình Thường Nhạc khẽ chuyển động, chớp mắt hắn đã ở trên người con rồng.
Nhưng do thân rồng thực sự quá trơn, nằm úp sấp ở phía trên không thể trụ vững được, thêm vào đó Thường Nhạc sợ làm Đệ Nhị Mộng bị thương, nên hắn luôn bị ngã từ trên lưng rồng xuống.
Thấy Thường Nhạc bị mình làm cho xoay vòng vòng, Đệ Nhị Mộng đắc ý xoay mình, nước biển lập tức dâng lên thành một con sóng lớn.
- Con mẹ nó!
Mất mặt trước mặt bà xã tương lai, Thường Nhạc cảm thấy không thoải mái, thân thể hắn lùi về phía sau rồi phóng vọt lên lưng cô.
- Sừng rồng!
Khi thấy đầu của Đệ Nhị Mộng hơi nhô lên, ánh mắt của Thường Nhạc trở nên sáng ngời, hắn nhanh chóng nắm lấy sừng rồng.
Tiếp xúc với sừng rồng như ngọc kia, Thường Nhạc cảm thấy toàn thân vô cùng sảng khoái, loại cảm giác này từ trên tay lan truyền tận sâu trong lòng.
Thân rồng rùng mạnh một cái.
Bỗng nhiên lúc đó, Đệ Nhị Mộng hiện ra chân thân, ánh mắt phức tạp nhìn Thường Nhạc, sau đó thân hình lóe lên, nhanh chóng di chuyển về phía xa.
Trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng của Đệ Nhị Mộng đâu.
- Khốn kiếp, không phải chỉ sờ soạng cái sừng nhỏ một chút thôi sao, có cần đối xử với ông xã tương lai như vậy không? Thường Nhạc buồn bực trồi lên khỏi nước biển.
- Lão đại, em ở trên này!
Vừa mới trồi lên khỏi mặt biển, đã nghe thấy tiếng kêu quen thuộc của Tiểu Bảo.
Thường Nhạc đạp một cái, dùng lực của nước biển, trong nháy mắt đã ở trên mặt du thuyền xa hoa.
- Lão đại, chị em đâu?
Tiểu Bảo thấy Thường Nhạc vừa lên thuyền đã vội vàng hỏi thăm.
Thường Nhạc buồn bực lắc đầu nói: - Đừng nói nữa, chỉ sờ cái sừng nhỏ của chị em một cái, kết quả la chị em thở phì phì mà bỏ đi.
- Anh sờ sừng rồng?
Vẻ mặt Tiểu Bảo trở nên cổ quái.
- Khốn kiếp, sờ sừng rồng một chút thì thế nào, ngay cả rồng anh cũng dám đánh. Vừa nói vừa cốc đầu Tiểu Bảo hai cái.
- Lão đại, chỉ có người thân thiết nhất mới có thể sờ sừng rồng, nếu không… Tiểu Bảo khó khăn nói.
- Nếu không thì sao?
Thường Nhạc nghe thấy Tiểu Bảo nói như vậy, trong lòng chấn động, chẳng lẽ lại giống phụ nữ phong kiến cổ đại, chỉ cần bị đàn ông chiếm đoạt, thì không phải người đó thì không thể lấy chồng, nếu thật sự là như vậy, thế thì sướng chết mất!
- Nếu không người từng sờ qua sừng rồng nhất định phải chết, sau đó con rồng bị sờ phải tự tử. Tiểu Bảo xoa đầu, hình như lớn chuyện rồi.
- Đây không phải là rất tốt sao, ha ha, như vậy quan hệ giữa anh và chị em thân thiết hơn! Thường Nhạc tà ác mỉm cười, xem ra ông trời cũng đứng về phía mình.