Nhìn thấy vẻ mặt đầy chờ mong của Thường Nhạc, Diệp Linh Lung không tự giác gật đầu.
- Ha ha, vậy mà cũng có người tin tưởng mình, cô ấy thật là ngu ngốc một cách đáng yêu! Thường Nhạc nở nụ cười giảo hoạt, không lưu lại chút nào bộ dáng hiền lành, thật thà lúc trước.
Nụ cười vừa tắt, bóng dáng Thường Nhạc hơi động, nhanh như chớp theo sát phía sau Diệp Linh Lung, mà Diệp Linh Lung lại hoàn toàn không có chút cảm giác nào.
- Cơn gió này thật là kỳ quái! Khi Thường Nhạc đi qua trước mặt lính canh, người lính kia chỉ cảm giác được một luồng gió nhẹ quất vào mặt.
- Ồ!
Nhìn thấy Diệp Linh Lung đi vào chỗ ở của nữ binh, ánh mắt Thường Nhạc sáng ngời, xem ra lần này hắn đến đúng chỗ rồi, hắn vô cùng hưng phấn, bắt đầu tăng nhanh tốc độ.
Đi tới cuối tầng ba, Diệp Linh Lung đẩy cửa phòng bên trong cùng.
Sau đó đóng cửa lại, mà chỉ trong nháy mắt khi cô mở và đóng cửa, Thường Nhạc đã đủ thời gian để lẻn vào trong phòng. Trong phòng có bốn cái giường, một phòng vệ sinh, một phòng tắm, mà cửa phòng vệ sinh và phòng tắm đều dùng thủy tinh mờ.
- Oa!
Trong lúc Thường Nhạc đang quan sát xung quanh phòng, bỗng nhiên nhìn thấy Diệp Linh Lung cởi quần áo, hắn hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Thật ra, thân hình Diệp Linh Lung vô cùng hoàn hảo, đẹp đẽ, làn da trắng trơn mềm, trong ánh sáng lung linh có cảm giác trong suốt như thủy tinh. Cái cổ cao ngất, xinh đẹp tuyệt trần.
Lúc trên máy bay, khi Diệp Linh Lung ngồi cạnh, Thường Nhạc đã cảm giác hơi thở tươi mát của cô phả vào mặt, cho dù chỉ nhìn da thịt trên tay cô, Thường Nhạc cũng cảm thấy thật sự hưng phấn, không kìm nổi mà động chân động tay.
Hiện giờ nhìn kỹ lại, trước tiên Diệp Linh Lung cởi quần, lộ ra bắp chân động lòng người, thẳng tắp mà thon dài, làn da dưới bắp chân trắng đẹp, không chút tì vết.
Trên làn da hiện lên chút mạch máu, khiến da thịt càng trở nên nhẹ nhàng, khoan khoái hơn. Thường Nhạc có thể tưởng tượng được, lúc sờ tay lên nhất định sẽ có cảm giác mềm mại, trơn mượt, rất có cảm xúc.
- Thật là kích thích! Thường Nhạc hưng phấn, thiếu chút nữa nhào tới, nhưng hắn hiểu được, càng vào thời điểm mấu chốt càng phải kiên nhẫn, nóng vội sẽ hỏng việc, đạo lý cơ bản ấy hắn vẫn nắm rõ. - Cởi, tiếp tục cởi đi!
Không nghĩ tới sau khi Diệp Linh Lung cởi quần ngoài lại không cởi nữa mà lên giường, cả người chui vào trong chăn, cơ thể nằm nghiêng, hơi nhắm mắt, dần dần thiếp đi.
- Sẽ không kết thúc như vậy chứ? Thường Nhạc choáng váng, hắn nhìn ra ngoài trời, trời đã dần tối, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng.
Giờ phút này, ánh trăng chiếu vào áo khoác hơi mở của cô, Thường Nhạc hơi động lòng, lớn mật đi về phía Diệp Linh Lung, chậm rãi vén áo khoác của cô ra.
Thấy Diệp Linh Lung vẫn không có động tĩnh gì, Thường Nhạc xốc tấm chăn trên người cô lên, từ bắp chân nhìn lên, đầu gối trong suốt, chân trong suốt, bụng như ẩn như hiện, trong bóng đêm mờ ảo hiện ra bờ vai và ngực trần.
Toàn bộ da thịt trần trụi dưới ánh trăng không hề dịu bớt đi mà càng nổi bật lên vô cùng xinh đẹp, hai cánh tay vô thức co lại, cũng thật là thướt tha quyến rũ.
Thường Nhạc cười quỷ dị, tay hơi vuốt nhẹ, Diệp Linh Lung hoàn toàn chìm vào giấc mộng.
Xoay đầu Diệp Linh Lung về phía mình, nhìn vào gương mặt động lòng người kia, nội tâm Thường Nhạc hiện ra một loại cảm động khó hiểu, cô thật đẹp, đẹp tới mức làm hắn rung động.
Tay Thường Nhạc cảm nhận được làn da tuyệt vời của cô, điều này làm cho hắn mê say, những thứ này đều là cảm thụ mà mỗi người đàn ông đều mơ ước thấy được, trong mộng tưởng hão huyền thường xuyên xuất hiện những cảnh tượng như vậy.
Mà cô là một phụ nữ xinh đẹp chân thực, cô đang nằm trong tay chính mình, mình chỉ là thuận theo khe hở chỗ chân cô để nhìn vào tận cùng của nó, đó là nơi mà người ta muốn hướng tới nhất trong đời.
Nơi đó là cấm địa tràn đầy mê hoặc và hấp dẫn.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Nhìn đôi chân ngọc ngà của cô, tinh tế biết bao, phải nhân tài tới mức nào mới có được đôi bàn chân đẹp đẽ, động lòng người như vậy! Thường Nhạc cảm thán, giơ đôi chân ấy lên trước mặt mình, nhẹ nhàng tỉ mỉ ngửi tửng chút một, đương nhiên không có mùi hôi bẩn, cô làm sao có thể như vậy được!
Nếu như nói có mùi vị gì, thì đó cũng chỉ là hương thơm của người thiếu nữ, là hương vị mềm mại, ấm áp, có chút giống hoa hồng, nhàn nhạt, tươi mát.
Thường Nhạc gác một chân của cô lên người mình, giơ chân còn lại lên, tách các ngón chân của cô ra, những lề chỉ giống như kim cương, từng cái một thật tinh tế, đặc sắc, giồng như măng trức vừa mới nhú, xanh non mơn mởn. Từng đầu ngón chân nhỏ đã làm cho ngươi ta nảy sinh cảm giác thương tiếc vô hạn.
Thường Nhạc nhẹ nhàng chạm vào ngón chân đó, trong lòng ngứa ngáy, không kìm được lòng nhẹ cắn một cái, trong thâm tâm hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn, hài lòng. Tuy nhiên, tư thế như vậy, phía trước mang tới sự thần bí như vậy, khi tách hai chân của cô ra, lớp quần lót tam giác màu phấn lam không ngừng đập vào mắt Thường Nhạc. Mỗi lần ánh mắt hắn đảo qua nơi đó, tim hắn đều đập thình thịch liên hồi.
- Thật quá đã!
Khóe miệng Thường Nhạc cong quỷ dị, loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, thậm chí còn thích hơn việc làm tình, tay Thường Nhạc không tự chủ được sờ lên phía trước, muốn cảm thụ được nhịp đập của vùng đất thần bí kia.
- Ầm!
Ngay trong thời khắc mấu chốt, cửa đột nhiên bị mở ra, ba cô gái trẻ đẹp cười nói đi vào! - Móa!
Thường Nhạc buồn bực, sớm không tới muộn không tới, lại cố tình tới đúng lúc hắn thoải mái nhất, các cô đã trở lại, Thường Nhạc hơi động thân, người đã ở trên nóc nhà.
Trần nhà vốn vô cùng nhẵn bóng, ai có thể nghĩ ra được bên trên lại có người?
- Phì!
Ba cô gái vừa vào cửa, liền nhìn thấy thân hình Diệp Linh Lung gần như hoàn toàn trần trụi ở trong phòng, một cô gái thon thả trong số đó bỗng nhiên mỉm cười.
Cô nhào vào bên người Diệp Linh Lung, kéo thân thể Diệp Linh Lung: - Chị Diệp, cảnh xuân lộ hết ra ngoài rồi! Diệp Linh Lung mơ màng mở mắt.
- A!
Diệp Linh Lung bị dọa hét ầm lên, chính mình rõ ràng đã ăn mặc chỉnh tề, làm sao lại có thể biến thành như vậy. Thần sắc cô kỳ quái nhìn về phía ba chị em của mình: - Có phải là các em cởi đồ của chị không?
Ba cô gái thoáng nhìn nhau, cùng lúc lắc đầu, vẫn là cô gái thon thả kia mở miệng nói: - Lúc chúng em vào, cửa vẫn khóa, nếu có người, hắn cũng không thể nào đi vào được.
- Chẳng lẽ là ma làm? Diệp Linh Lung sởn tóc gáy, quần áo của mình rốt cục là do ai cởi?
- Ha ha, không nghĩ những việc này nữa, nói không chừng chị Diệp lúc ngủ tự mình cởi đi. Chúng ta tắm rửa trước đã! Cô gái thon thả cười hì hì nói.
- Thật là kinh điển!
Thường Nhạc nghe nói vậy, thiếu chút nữa lao xuống hôn cô gái đó một cái.
- Ha ha. Tốt quá!
Đầu tiên hắn thấy cô gái thon thả kia cởi quần áo ra, trước hết là áo sơ mi màu hồng phấn. Sau khi cởi cúc áo, bắt đầu từ cánh tay cởi xuống. Dưới ánh trăng, cánh tay cô bóng loáng như nước, bờ vai đẹp đẽ, tinh tế, Thường Nhạc cảm thấy vô cùng hưng phấn, theo cánh tay ngọc ngà của cô nhìn lên vai, còn có lưng bụng tất cả đều sáng bóng, sau lưng chỉ có một tấm băng vải.
Eo cô tinh tế như vậy, ngực cô cao ngất như vậy, cái cổ thon dài như vậy, có lẽ cô đã từng nhảy múa qua, chỉ có con gái học nhảy mới có cái cổ thon dài như vậy.
Mà lúc này, một cô gái xinh đẹp cao ráo trên người chỉ còn lại chiếc quần lót tam giác mỏng như tơ và áo ngực dày. Cả căn phòng tràn đầy hương thơm và nhiệt độ cơ thể của bốn cô gái. Loại hương vị này chỉ làm cho Thường Nhạc được an ủi, khiến hắn say mê, khiến hắn điên cuồng.
Mà giờ phút này, ánh mắt Thường Nhạc cũng dán lên người Diệp Linh Lung, hai nhũ hoa mềm mại, đầy đặn bên trong áo ngực kia đã phóng thích ra ngoài. Hai nhũ hoa của nàng quả thật được trời ban cho, là tạo hóa trêu ngươi, thật là khéo léo, tuyệt vời, đoan trang, lóa mắt, cao ngạo đứng thẳng nơi đó, ngạo mạn nhìn trời cao.
Thường Nhạc kinh ngạc phát hiện, quả anh đào nhỏ kia như đang động, dường như là có sinh mạng, loại cảm giác này vô cùng kích thích, khiến cả người Thường Nhạc đều trở nên hưng phấn!
- Tích, tích!
- Chết rồi!
Khi nước miếng theo khóe miệng chảy xuống sàn nhà, tiếng vang trong trẻo ấy lọt vào tai mọi người, Thường Nhạc thầm kêu một tiếng không ổn. Sắc mặt cả bốn cô gái biến đổi, các cô làm sao có thể nghĩ tới trong phòng lại có người, hơn nữa còn nhìn các cô rõ ràng tới từng động tác, từng bộ phận thân thể.
Tuy Thường Nhạc vô cùng lợi hại, nhưng trong tình huống này, muốn trốn thoát được còn khó hơn lên trời.
- Là anh!
Diệp Linh Lung ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Thường Nhạc trên nóc nhà, cô choáng váng, bốn cô gái tay chân luống cuống mặc quần áo, cũng vô cùng khiếp sợ, phẫn nộ, cảnh giác nhìn hắn.
- Chị Linh Lung, sắc lang này là ai vậy? Cô gái thon thả lên tiếng đầu tiên. - Mau bắt hắn xuống dưới, em muốn đánh chết hắn! Cô gái cao nhất nắm tay lại, hiện tại việc cô muốn làm nhất là đập cho tên quái vật này một trận.
- Hắn ở trên đó làm thế nào mà không bị rơi xuống? Cô gái mặt tròn dễ thương cuối cùng kỳ quái hỏi.
- Tiểu Minh, anh xuống đây trước đã!
Diệp Linh Lung cũng vô cùng khiếp sợ, các cô đều được coi là phần tử tinh anh của bộ đội đặc chủng, mỗi người đều có khả năng hơn người, thế nhưng khiến các cô hướng hắn như vậy, căn bản là chuyện không thể.
- Ha ha, trên này mát mẻ, anh muốn nán lại chút nữa! Nhìn bốn cô gái đang chằm chằm phía dưới, Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối.
- Tôi cũng không tin anh không xuống!
Cô gái cao trực tiếp rút súng ra nhắm ngay đầu Thường Nhạc nói: - Nếu anh còn không xuống, tôi sẽ bắn!
- Đúng, bắn!
Diệp Linh Lung biết rất rõ tài bắn súng của chị em mình, dùng viên đạn này dọa tên khốn đó cũng tốt!
- Bắn đi, dù thế nào tôi cũng không xuống đâu! Thường Nhạc ở phía trên lắc lắc mông, cười hì hì nói.
Đầu súng của cô gái cao nhất được lắp thêm ống giảm thanh. - Bịch!
Viên đạn vừa bắn ra, thân hình Thường Nhạc cũng ngay lập tức khẽ động.