Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 327: Mẫn mẫn



Trong đầu Tiểu Bảo lóe lên một ý nghĩ: - Dựa vào giác quan thứ sáu của Tiểu Bảo, anh ta nhất định là ở Trung Quốc, em phải đi!

Thấy em gái kiên quyết như vậy, Đệ Nhị Mộng vốn kiên trì cũng không khỏi dao động, dù sao nước Pháp lớn như vậy, Điểm G và Mafia cùng tìm kiếm Thường Nhạc, cho đến nay vẫn không có tin tức, có lẽ tên vô lại này thật sự chạy về nước rồi cũng nên.

- Vậy được rồi, em mang theo Hải Văn đi cùng đi, như vậy chị cũng yên tâm.

Đệ Nhị Mộng có chút chần chờ, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

- Không thành vấn đề!
Tiểu Bảo còn cần Hải Văn cực khổ để kiếm tiền cho cô, tất nhiên sẽ không bỏ qua.

- Tên kia rốt cuộc là ai?

Thấy Thường Nhạc lặng yên ngồi bên cạnh mình, trong lòng Diệp Linh Lung không ngừng thì thầm.

Anh tuấn phóng khoáng, tài phú kinh người, háo sắc mà không hạ lưu, trong tình huống bình thường, Diệp Linh Lung nhìn thấy người đàn ông như vậy, đoán là sẽ trực tiếp bài xích.

Mặc dù không hạ lưu, nhưng cô cũng rất ghét sự háo sắc, mà cái tên đáng chết này cũng thật đáng ghét, mãi không đứng dậy, đặc biệt là hắn thường gọi cô là bà xã, loại cảm giác này đúng là có chút kỳ diệu.
Ánh mắt Thường Nhạc liếc xéo Diệp Linh Lung một cái, thần sắc cổ quái nói: - Bà xã, mặt em đỏ như vậy, có phải là đang tương tư không?

- Anh

Vừa mới nảy sinh hảo cảm với người này đã lập tức bị câu nói của Thường Nhạc dập tắt.

- Đến chỗ chị họ em, anh đừng có tỏ vẻ sắc lang, chị họ em không phải người dễ trêu chọc đâu. Diệp Linh Lung miễn cưỡng áp chế lửa giận, nghiêm túc nói.

- Em yên tâm, anh là một quân tử. Cho dù chị họ em có gào khóc nhào về phía trước, anh cũng sẽ vì em mà thủ thân như ngọc.
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười thản nhiên.

Gần đây cũng không biết xảy ra chuyện gì, sức mạnh của hắn không ngừng gia tăng, nhưng lại cứ muốn ngủ, dường như ngủ không đủ giấc vậy, sau khi nói xong, hắn liền nhắm mắt lại.

- Anh

Diệp Linh Lung vừa định nói cho hắn một trận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Thường Nhạc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô khẽ giật, cuối cùng vẫn không nói thành lời.

Không biết qua bao lâu Thường Nhạc được Diệp Linh Lung đánh thức.
- Tới rồi, nhớ kĩ lời em nói.

Diệp Linh Lung lại nhắc nhở.

Thường Nhạc vỗ ngực: - Yên tâm đi!

- Chị họ. Mở cửa cho em!

Diệp Linh Lung vừa nhấn chuông vừa lớn tiếng kêu lên.

- Linh Lung!

Chỉ thấy bên trong lộ ra một cái đầu, bộ dạng rất tuấn tú, làn da rất trắng, nếu không phải cô khẽ cau mày, lại thêm lúm đồng tiền động lòng người kia, Thường Nhạc đúng là đã hoài nghi đối phương là một người đàn ông.

- Chị họ, ông chủ lớn mà em đã nói với chị, ha ha, đã tới rồi! Diệp Linh Lung thì thầm bên tai Mẫn Mẫn.

Đường Mẫn Mẫn nghe thấy vậy, ánh mắt sáng ngời, cẩn thận đánh giá Thường Nhạc giống như một con sói dữ nhìn miếng thịt, nhanh chóng đi tới trước mặt Thường Nhạc.

- Bộp!

Vỗ mạnh lên bả vai Thường Nhạc một cái, Đường Mẫn Mẫn sảng khoái cười nói: - Xin chào, tôi là Đường Mẫn Mẫn. Chúng ta vào trong nói chuyện đi!
Cũng không quan tâm Thường Nhạc có đồng ý hay không, đã trực tiếp kéo Thường Nhạc đi vào trong nhà.

Thường Nhạc vẻ mặt vô tội nhìn Diệp Linh Lung. Lần này không phải hắn chủ động, thấy Diệp Linh Lung không phản đối, Thường Nhạc tà ác cười, cái tay thành thật lúc đầu đã nhanh chóng lần xuống mông của Đường Mẫn Mẫn.

- Thật là trơn, thật có tính đàn hồi!

Tay Thường Nhạc sờ vào đó, trong lòng khẽ chấn động, loại tư vị này quả thực khiến người ta cảm thấy thỏa mãn.

- Ông anh à, nói thì có thể nói lung, ăn thì có thể ăn bậy, nhưng tay thì không thể sờ bậy nha!
Trong lúc Đường Mẫn Mẫn nói chuyện, đập bốp cái tay đang vuốt ve của Thường Nhạc.

- Tuyệt vời!

Bị vỗ rơi xuống, Thường Nhạc bỗng cảm giác được một mùi hương từ thân thể của đối phương lan tỏa đến, loại cảm giác này giống như đã từng được nếm qua ở đâu đó.

Dường như có một người phụ nữ cả người tràn đầy hương thơm, nhưng đối phương rốt cuộc là ai

Vì sao trong đầu mình lại hiện ra nhiều bóng dáng xinh đẹp như vậy nhưng lại không nhớ rõ một ai?
- Ha ha, Mẫn Mẫn, chúng ta bàn chuyện chính đi!

Ánh mắt Thường Nhạc gắt gao nhìn bộ ngực cao vút của Đường Mẫn Mẫn, ngoài miệng lại tỏ vẻ nghiêm túc.

- Được, Tiểu Minh thật thẳng thắn, tôi muốn mượn anh mười tỷ, thế nào? Đường Mẫn Mẫn thoải mái cười.

- Tiền không thành vấn đề nhưng Thường Nhạc nói tới đây thì dừng lại một chút rồi nói tiếp: - Cái này gọi là đầu tư tất nhiên phải nhận báo đáp, Mẫn Mẫn, hẳn là cô nên tỏ chút thành ý!

Đường Mẫn Mẫn thần sắc cổ quái nhìn Thường Nhạc, cách nói chuyện của tên này khá giống gã kia. Nhưng bây giờ gã kia dù thế nào cũng sẽ không chạy về Trung Quốc.

- Như vậy đi, chia sẻ thành quả nghiên cứu của cô cho tôi, ngoài ra

Thường Nhạc nói tới đây thì dừng lại.

- Ngoài ra cái gì?

Đường Mẫn Mẫn híp mắt lại, nếu không phải không cách nào liên lạc được với Thường Nhạc, cô lại thiếu kinh phí nghiên cứu, thì tuyệt đối sẽ đánh cho tên trước mặt này đến mẹ hắn cũng không nhận ra.

- Haizz, cô thử nhìn xem, bây giờ kẻ có tiền, người nào mà chẳng ba vợ bốn bồ, bởi vì cái đó gọi là trong nhà cờ đỏ chưa ngã, ngoài nhà cờ màu đã bay. Mẫn Mẫn, hẳn là cô phải hiểu ý của tôi chứ.

Thường Nhạc híp mắt, tà ác nhìn Đường Mẫn Mẫn, cô nàng thật sự rất đặc biệt, nếu đoạt được cô, như vậy cũng không cần phân chia tiền bạc.

- Hay cho một câu trong nhà cờ đỏ chưa ngã, ngoài nhà cờ màu đã bay, tôi muốn hỏi xem em họ có đồng ý hay không, nếu nó đồng ý, tôi thế nào cũng được.

Vừa rồi Diệp Linh Lung đi rót trà, vì vậy Thường Nhạc mới có thể nói ra ý nghĩ vĩ đại của mình.

- Ha ha, thứ nhất: chuyện này không thể để cho Linh Lung biết. Thứ hai: cô nhất định phải đồng ý, hơn nữa còn phải chủ động theo đuổi tôi. Nếu cô không làm được hai điều này, một đồng cũng không có.
Thường Nhạc bắt đầu tính toán.

- Ha ha, không thành vấn đề, dù sao tôi cũng là phụ nữ trưởng thành. Có người muốn đương nhiên là tốt rồi, em họ, em nói xem? Đường Mẫn Mẫn nhìn về phía sau Thường Nhạc.

Chỉ thấy Diệp Linh Lung đang cầm một tách trà đứng phía sau Thường Nhạc.

- Bây giờ anh còn gì muốn nói không? Diệp Linh Lung có một loại xúc động muốn bóp chết tên này, chỉ một chút công phu đó đã lộ ra nguyên hình rồi.

- Tôi thừa nhận mình là sắc lang!
Khiến cho hai cô gái sửng sốt, lúc đầu còn tưởng rằng Thường Nhạc nói xạo, chỉ thấy Thường Nhạc chỉ Đường Mẫn Mẫn, tức giận nói: - Đều tại Mẫn Mẫn, cô ấy thật sự quá xinh đẹp, là đàn ông ai nhìn thấy cũng sẽ thích. Tôi cũng như vậy, hoàn toàn bị dung mạo hoàn mỹ của cô mê hoặc.

- Cái này cũng gọi là lý do?

Diệp Linh Lung vừa bực mình vừa buồn cười. Cái tên đáng chết này, nói như kiểu có lí chẳng sợ vậy.

- Ha ha!

Đường Mẫn Mẫn bỗng nhiên mỉm cười, ngón tay mảnh khảnh chỉ Thường Nhạc nói: - Sao tính cách cái tên tiểu tử nhà anh lại giống Thường Nhạc thế, có lúc tôi thật nghi ngờ anh chính là Thường Nhạc.

- Thường Nhạc!

Nghe tới cái tên này, thân hình Thường Nhạc chấn động mạnh, rất quen thuộc, cái tên này rất quen thuộc, hắn rất muốn tiếp tục suy nghĩ. Nhưng sự đau đớn cùng cực đã lan truyền trong đầu.

Hắn ôm đầu.

- Chẳng lẽ hắn có liên quan đến Thường Nhạc?

Diệp Linh Lung và Đường Mẫn Mẫn nhìn nhau, trên mặt cùng lộ ra vẻ kì quái, truyền thuyết huy hoàng về Thường Nhạc ở Trung Quốc đã sớm được truyền đi.
Đương nhiên, rất nhiều người đều ngầm gọi hắn là ông vua của giới xã hội đen.

- Tiểu Minh, đừng suy nghĩ nữa. Hôm nay tới đây thôi, được rồi! Diệp Linh Lung thấy vẻ mặt thống khổ của Thường Nhạc, cô vội vàng an ủi hắn.

- Hắn sẽ không phải là Thường Nhạc chứ?

Bỗng nhiên lúc đó trong đầu Đường Mẫn Mẫn nảy ra một ý nghĩ, nếu đây là Thường Nhạc, vậy thì đúng là hổ lạc đồng bằng, như cá mắc cạn rồi, trên mặt cô lộ ra nụ cười lãnh đạm: - Đúng, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, đưa thẻ cho tôi trước, còn cả mật khẩu nữa.

Trong lúc thống khổ, tâm trí Thường Nhạc hoàn toàn hỗn loạn, nhưng hắn lại đưa thẻ ra, nói cả mật khẩu.
- Ha ha, ha ha!

Đường Mẫn Mẫn hưng phấn cười, lại trở về vẻ nhu thuận lúc trước, trực tiếp giúp Thường Nhạc và Diệp Linh Lung ra ngoài - Em họ, mau dẫn hắn tới bệnh viện khám đi, chị không tiễn được xa.

Thường Nhạc và Diệp Linh Lung còn chưa kịp phản ứng, đã bị Đường Mẫn Mẫn đẩy ra khỏi nhà, sau đó đóng mạnh cửa: - Ha ha, Đường Bạch Hổ mình quả nhiên là thiên tài, xem ra phải đẩy nhanh tốc độ thí nghiệm thôi!

Sau khi Đường Mẫn Mẫn đóng cửa lại, hưng phấn tự nhủ.

Đối với chuyện thẻ của Thường Nhạc bị Đường Mẫn Mẫn lấy đi mất, Diệp Linh Lung cũng không để tâm, cô chỉ để ý tới vết thương của Thường Nhạc, theo kế hoạch của cô, hẳn là nên đưa hắn tới bệnh viện sau khi về nước.

Nhưng không biết tại sao, sâu trong đáy lòng cô luôn có một thanh âm đang không ngừng nhắc nhở, đừng đưa hắn đi bệnh viện, Diệp Linh Lung cũng hiểu, người ưu tú như Thường Nhạc, khẳng định đã có bạn gái, thậm chí là đã kết hôn.

Một khi hắn tỉnh lại, tất nhiên sẽ rời khỏi cô, mà cô. Lại có cảm giác lưu luyến hắn.

Thấy nét mặt thống khổ của Thường Nhạc dần biến mất, Diệp Linh Lung cũng tạm yên lòng, cô ôn nhu nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: - Chúng ta đi về trước được không?

Thường Nhạc ngẩng đầu thì thấy ánh mắt thân thiết, lo lắng của Diệp Linh Lung, trong lòng hắn không khỏi cảm động, cười nói: - Được thôi, tất cả đều nghe lời em, em muốn anh làm gì, tôi sẽ làm cái đó, hơn nữa anh cũng biết em muốn làm gì?

- Anh biết em muốn làm gì?

Diệp Linh Lung sửng sốt, kinh ngạc nhìn Thường Nhạc, chẳng lẽ hắn đã biết quyết định của cô? Trong lòng không khỏi bất an.

Lại thấy Thường Nhạc bắt đầu cởi quần áo của cô, cười hì hì nói: - Bà xã, em nhất định là đang hi vọng anh lấy thân báo đáp, ha ha, anh hiểu, come on, lại đây hung hăng chà đạp anh đi, đạp hư rồi anh vẫn chịu đựng được!

Nghe thấy vậy, Diệp Linh Lung thiếu chút nữa trở mặt, cái tên đáng chết này, nửa đêm không giáo huấn, hắn lại bệnh cũ tái phát, thật khiến cho người ta đau đầu.

- Tiểu Minh, ngày mai anh đại diện cho bộ đội đặc chủng của quân khu A chúng ta tham gia trận đấu với bộ đội đặc chủng của các quân khu trong cả nước, anh đã chuẩn bị xong chưa? Nghĩ tới lúc vất vả nhận được giấy chứng nhận từ chỗ cha, Diệp Linh Lung bất giác lo lắng nhìn Thường Nhạc.

- Giành chức quán quân có gì tốt? Thường Nhạc theo bản năng phản ứng lại.

- Chỗ tốt? Ha ha, nếu anh thật sự có thể giành chức quán quân, em sẽ gả cho anh! Diệp Linh Lung đột nhiên lắc đầu, sau đó lại mỉm cười, thật ra đây cũng là giao ước giữa cô và cha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.