Thường Nhạc híp mắt, tà ác mỉm cười: - Bảo bối, lời này của em là nói thật đấy chứ? Trong lúc nói chuyện, cái tay không chút thành thật đã bắt đầu sờ Diệp Linh Lung.
- Bốp!
Diệp Linh Lung đập cho cái tay đang vuốt ve của Thường Nhạc một cái, cái tên vô lại này, nói đến hai từ “bảo bối” này, quả là lanh lảnh, thuần thục làm sao, so với thổ phỉ còn thổ phỉ hơn, so với sắc lang còn sắc lang hơn!
- Bà xã, giành chức quán quân đối với anh mà nói chỉ dễ như trở bàn tay, cho nên chi bằng chúng ta đẩy nhanh tiến độ đi tuần trăng mật trước đi! Thường Nhạc lại thuận tình hợp lẽ mà vươn tay ra.
Diệp Linh Lung hoàn toàn không còn gì để nói, người này căn bản chính là nói mãi không chừa, chiếm tiện nghi của cô như ăn cơm bữa vậy, chẳng lẽ cô lại dễ bị bắt nạt như vậy?
- Tiểu Minh, tôi nói rõ đây, trước khi anh giành được chức quán quân, anh không đừng chạm vào tôi, nếu không…. Diệp Linh Lung bỗng nhiên cảm giác được cái tay của Thường Nhạc đã lén lút mò tới hạ thân, mặt cô đỏ bừng lên, đập “bốp” lên cái tay của Thường Nhạc: - Nếu anh còn dám chạm vào tôi, tôi sẽ thiến anh đấy!
- Không thể nào!
Nghe thấy thế, Thường Nhạc bị dọa nhảy dựng lên, hắn kinh hãi nhìn Diệp Linh Lung: - Không thể nào, đây chính là người bầu bạn trọn đời với em nha!
- Tên chết tiệt này!
Diệp Linh Lung hung hăng cấu Thường Nhạc một cái.
- Ai nha!
Thường Nhạc bị đau, không kìm nổi mà kêu lên.
- Tiểu công chúa, cô có thể hay không…. Hải Văn kinh hãi liếc mắt nhìn Tiểu Bảo một cái, bà cô này quả thực quá kinh khủng, quá hèn hạ, cũng quá vô sỉ rồi.
Đồng chí Tiểu Bảo tham tiền lại mua một nhà kho đắt tiền nhất, hơn nữa còn trang điểm thành một cô gái vô cùng đáng yêu, ngoài ra, Hải Văn cũng ăn mặc vô cùng xa hoa, quả thực là vệ sĩ thượng đẳng!
Thoạt nhìn, cô gái nhà giàu siêu cấp thế giới phối hợp với vệ sĩ siêu cấp thế giới, đoán chừng là không ai dám khinh thường. Tiểu Bảo siêu cấp đáng yêu, quả thực là trẻ không tha già không thương!
Vì vậy khi Tiểu Bảo đi tới bất cứ chỗ nào trong nhà kho thượng đẳng, đều lập tức tạo ra hiệu ứng hồ điệp, đương nhiên, Tiểu Bảo cũng lập tức kể lại chuyện xưa cho mọi người.
Cha mẹ cô đều mất, vượt ngàn dặm xa xôi đi tìm anh trai, kết quả là toàn bộ tiền bị trộm mất, bây giờ trên người cô không còn đồng nào…. Những lời này đổi lại là người khác nói, e rằng chẳng có ai tin.
Nhưng hiện tại…. lại nói ra từ miệng Tiểu Bảo, từng cọc tiền cứ thế rơi vào tay Tiểu Bảo, Hải Văn lại thành nô tài xin cơm rồi.
Đương nhiên, đây vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của Hải Văn, dù sao tiểu công chúa nhà mình cũng là một người siêu cấp tham tiền, nhưng khiến cho Hải Văn không thể chịu đựng được nhất là hành động của Tiểu Bảo.
Cô ngoài việc đòi tiền một cách kinh điển ra, còn thuận tay thịt dê, vét sạch hầu bao của người khác.
- Đồng chí Hải Văn, tôi nhiều lần cảnh cáo anh rồi. Về sau đừng gọi tôi là tiểu công chúa, phải gọi là lão đại, tôi chính là lão đại của Điểm G! Tiểu Bảo hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hải Văn, dứ dứ nắm đấm thị uy.
- Tiểu…. lão địa, còn lão đại của Điểm G, ha ha, để tôi xem…
- Bốp!
Tiểu Bảo nhảy lên gõ đầu Hải Văn, buồn bực nói: - Tiền của bản cô nương đều bị cái tên chó chết kia….Mẹ… …trộm đi, bây giờ lấy Điểm G bồi thường, chẳng lẽ lại không được?
Hải Văn vụng trộm liếc nhìn xung quanh, nếu những lời này để cho Thường Nhạc nghe được, đồng chí Tiểu Bảo không chết cũng bị lột da!
- Được, tiểu công chúa làm lão đại! Hải Văn vừa thấy Tiểu Bảo giơ nắm đấm lên, anh ta lập tức giơ tay, tỏ vẻ đồng ý với Tiểu Bảo.
- Đi thôi, chúng ta trực tiếp tới thành phố B, Thường Nhạc kia khẳng định đang ở đó! Thường Nhạc híp mắt, tỏ ra bộ dạng của một đại ca.
- Lão đại, sao người lại biết… Thường Nhạc ở thành phố B? Hải Văn kinh ngạc hỏi.
- Ha ha, ha ha!
Tiểu Bảo cười trộm, - Bọn họ đều là một đám ngốc, cũng không thử dùng đầu suy nghĩ xem, Tiểu Bảo là ai chứ, ha ha, chuyện trên đời này tôi biết đến bảy phần, chuyện dưới đất tôi biết đến chín phần, Thường Nhạc mới đến thành phố B không lâu, tôi đã nhận được tin tức rồi!
- Nếu quả thật biết, thẻ của cũng sẽ không bị mất. Hải Văn thì thầm trong lòng, nhưng trên thực tế lại tỏ vẻ tươi cười: - Lão đại không hổ là lão đại, tiểu đệ không thể không bội phục!
- Đi thôi, chúng ta trực tiếp đi bộ tới thành phố B! Tiểu Bảo khí thế oai hùng, khí phách hiên ngang chỉ về phương xa.
- Đi bộ?
Hải Văn choáng váng, xa như vậy mà Tiểu Bảo lại muốn đi bộ, anh ta không thể không bội phục!
- Đúng, tôi muốn tận dụng đầy đủ tài nguyên, Hải Văn, từ hôm nay trở đi, anh phải bán nghệ dọc đường cho tôi! Ánh mắt Tiểu Bảo long lanh, hưng phấn lạ thường nói.
Hai chân Hải Văn mềm nhũn, nằm sấp trên mặt đất.
- Tôi nói rõ trước, lão đại không có tiền khám bệnh cho anh. Tiểu Bảo vọt lên trước, cảnh giác nói.
- Oa, đẹp trai quá!
Khi Thường Nhạc mặc quân trang vào, sự đẹp trai, phong độ, tà mị lại thêm phần oai vệ kia, quả thực đúng là hấp dẫn bất cứ người phụ nữ nào, bộ quân trang vừa được khoác lên người hắn, lập tức khiến cho vài cô gái kinh ngạc kêu lên.
Diệp Linh Lung cũng ngây người như vậy, sau khi tên sắc lang này mặc quân trang vào, quả thực so với quân nhân còn quân nhân hơn, thật sự là quá đẹp trai, cô thật muốn không nhịn được mà xông lên cắn cho hắn một cái.
- Đừng ở đó mộng xuân nữa, trận đấu sắp bắt đầu rồi!
Tiểu Nhu là người đầu tiên tỉnh lại, cô kéo áo Diệp Linh Lung, thấp giọng nói.
- A, mau đi tham gia trận đấu.
Diệp Linh Lung đỏ mặt, vội vàng kéo tay Thường Nhạc chạy ra phía ngoài.
Từ sau khi Thường Nhạc biến mất, trong lòng Thường lão gia vẫn không yên, tuy hiểu rằng cháu trai bảo bối của mình sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng cũng không tránh khỏi lo lắng.
Lần này hai quân khu lớn A, B tới tham gia thi đấu giữa các cao thủ đặc chủng trẻ tuổi, một mặt là để giải khuây, một mặt là để chọn ra thủ lĩnh bộ đội đặc chủng trẻ tuổi nhất.
Lần này người thắng lợi cuối cùng trong mấy quân khu lớn, sẽ có cơ hội rất lớn để trở thành người tổng phụ trách bộ đội đặc chủng tinh nhuệ nhất Trung Quốc. Điều này cũng có nghĩa là lần tuyển chọn này sẽ chọn ra người có quyền lực tuyệt đối để được nắm giữ một phần thế lực.
Đồng thời, việc đề bạt thủ lĩnh trẻ tuổi như vậy, tiền đồ của đối phương cũng vô cùng rộng mở, mười mấy năm sau, thậm chí có thể trở thành quân nhân số một.
Diệp Vân ngồi đối diện Thường lão gia, có thể nói anh ta được chính tay Thường lão gia bồi dưỡng, đối với chuyện ngày hôm nay, anh ta có chút không được tự nhiên.
Lần trước không có cách nào giằng co với con gái bảo bối, để làm giấy chứng nhận cho tên nhóc kia, hơn nữa còn tham gia trận đấu hôm nay. Theo suy đoán của Diệp Vân, tên nhóc kia vừa bước lên đài thi đấu thì sẽ bị đánh bay xuống thôi.
Nhưng lại chính là con gái bảo bối của mình vô cùng tin cái tên không có tiền đồ đó….
- Trận đấu thứ nhất: đệ nhất cao thủ quân khu A, thượng tá của bộ đội đặc chủng – Hải Phong và bộ đội đặc chủng Vương Tiểu Minh! Trọng tài lớn tiếng tuyên bố.
- Vương Tiểu Minh?
Những người ở vị trí cao cấp trong quân khu gần như cùng ngẩn người ra. Hai quân khu lớn lần lượt có mười sáu người, nhưng thực lực giữa các đối thủ bình thường đều khác biệt không lớn.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện trận đấu giữa một thượng tá và một binh lính bình thường!
- Đúng là làm loạn mà! Diệp Vân cau mày, không ngờ con gái bảo bối của mình lại thay đổi đối thủ.
Một quân nhân chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi bước tới trước, bước chân đều tắp, động tác hài hòa cho thấy là một quân nhân đầy vô cùng kiên cường, mạnh mẽ.
- Thượng tá Hải Phong đã ra sân, còn cái tên Vương Tiểu Minh kia đâu? Những người lính ở phía dưới đã bắt đầu thấp giọng bàn luận.
- Ha ha, tôi đến rồi!
Giữa tiếng bàn luận của mọi người, một thanh âm đầy sự hài lòng đột ngột vang lên.
- Fuck!
Khi một bóng dáng đầy mạnh mẽ bước lên đài, tạo ra một tư thế rất “cool”, phía dưới lập tức vang lên những tiếng la hét ầm ĩ.
Phải biết rằng quân nhân luôn rất chỉn chu, nghiêm túc, đặc biệt là quân đội đặc chủng. Rất ít người dám có kiểu suy nghĩ này, mà Thường Nhạc lại có.
Vừa bước lên đài đã bắt đầu khoe khoang làm dáng.
- Cảm ơn các vị đã cổ vũ!
Thường Nhạc cười hì hì, chắp tay chào bốn phía, cao giọng nói.
Diệp Vân nhắm mắt lại, xoay đầu sang một bên, - Mất mặt quá, chẳng những đã đánh mất thể diện của toàn quân khu B, thậm chí còn làm mất hết thể diện của mình, cho dù mình liều cái mạng già này, cũng phải ngăn cản con gái bảo bối ở cùng với tên lỗ mãng này.
Khi Thường lão gia nhìn thấy Thường Nhạc, kích động tới mức thiếu chút nữa đứng lên, cháu nội bảo bối không ngờ lại trốn tới đây cống hiến, haizz, quả thực là làm vinh danh Thường gia nha!
Lúc đầu, Thường lão gia cũng hy vọng Thường Nhạc có thể đi theo con đường của ông, vào trong quân đội, nhưng lại thấy Thường Nhạc lệch khỏi quỹ đạo ngày càng xa, ông cũng không cách nào cưỡng ép yêu cầu cháu nội bảo bối phải làm gì.
Không ngờ rằng đứa cháu bảo bối của mình lại ở đây, Thường lão gia đương nhiên vô cùng kích động!
- Đẹp trai quá!
Nhóm nữ bộ đội đặc chủng ở phía dưới không ngừng tán thưởng trong lòng.
- Xuất chiêu đi!
Thường Nhạc chỉ đơn giản liếc mắt nhìn Hải Phong một cái, cơ thể tên kia rất cân đối, sau khi nắm chặt tay lại, sức mạnh tràn trề, tư thế cũng rất chính quy.
Có thể nói gã đã luyện võ thuật chính thống tới một cảnh giới nhất định!
Đương nhiên, ở trong mắt người bình thường, cơ thể của gã cũng coi như đã khai triển đến 60%, nhưng so với hắn…, căn bản là sự chênh lệch không thể tính toán!
- Xuất chiêu đi!
Thường Nhạc tiêu sái đứng đó, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt.
- Cẩn thận!
Hải Phong khẽ dựng thẳng tay, trong nháy mắt đã nắm chặt tay lại.
- Nhanh quá!
Người phía dưới chỉ thấy một cái bóng, đệ nhất cao thủ của quân khu A không hổ là đệ nhất cao thủ, tốc độ kinh khủng kia, sức bật khủng bố kia, quả thật là quá kinh người.
Lại nhìn đến Thường Nhạc, hắn ngây ngốc đứng đó, thậm chí một chút phản ứng cũng không có.
- Chẳng lẽ hắn sợ tới phát ngốc rồi? Hay là vẫn chưa kịp phản ứng lại?
Hầu như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Thường lão gia chỉ mỉm cười nhìn một màn này, thực lực cháu nội bảo bối của ông, ông hiểu rất rõ, đừng nói là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi nhất trong một quân khu A nho nhỏ, cho dù là toàn bộ Trung Quốc, người có thể làm đứa cháu bảo bối này bị thương, e rằng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!