Thường lão gia biết cháu nội mình không có việc gì, tự nhiên cũng yên tâm hơn, buổi tối đã bị mấy chiến hữu cũ lôi đi mất.
Thường Nhạc và Diệp Linh Lung được sắp xếp để bồi dưỡng tình cảm, cái gọi là bồi dưỡng tình cảm rất đơn giản, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
- Anh thật sự là Thường Nhạc?
Mặc dù biết câu hỏi này rất ngu ngốc, nhưng Diệp Linh Lung vẫn không kìm nổi mà thốt ra, nguyên nhân rất đơn giản, sau khi biết người trước mặt là Thường Nhạc, Diệp Linh Lung đã cố ý đi điều tra những tư liệu cơ mật nhất về Thường Nhạc.
Sau khi xem xong, cô hít khí lạnh, quả thực là một ngôi sao mới coi trời bằng vung của giới xã hội đen!
Thường Nhạc cảm thấy rất đau đầu, chẳng lẽ cái tên Thường Nhạc này có sức hấp dẫn lớn đến vậy sao?
- Đúng vậy! Hắn vẫn thành thật gật đầu.
- Vậy anh vào giới xã hội đen rồi có cảm giác thế nào? Diệp Linh Lung hưng phấn hỏi.
- Tùy theo ý mình! Thường Nhạc quyết định kiên trì tới cùng với cô.
- Anh lăn lộn trong giới xã hội đen nên chắc là người theo thuyết vô thần, xin hỏi vấn đề lớn nhất của người theo thuyết vô thần là gì? Diệp Linh Lung tiếp tục mong chờ nhìn Thường Nhạc.
- Khi ***, không người nào có thể hô hoán! Thường Nhạc mỉm cười một cách tà ác.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Linh Lung đỏ bừng lên, nhưng cô vẫn kiên trì hỏi tiếp: - Giữa đàn ông và gạch có điểm gì giống nhau?
Thường Nhạc thật muốn bổ đầu cô bé này ra xem, nhưng hắn vẫn trả lời rất nhanh như trước: - Nếu lần đầu tiên lát tốt, thì có thể cả đời giẫm lên cũng không thành vấn đề!
- Vì sao đàn ông lại thích cưới xử nữ? Diệp Linh Lung thần sắc cổ quái nói.
Thường Nhạc ngẩng đầu suy tư một chút rồi nói: - Bởi vì đàn ông không chịu nổi sự chỉ trích.
- Làm thế nào để có được trái tim đàn ông một cách nhanh nhất? Diệp Linh Lung nghịch ngợm nháy mắt, cô phát hiện tốc độ phản ứng đầu óc của tên này quả thực không phải là người mà.
- Ha ha, em trực tiếp cởi hết quần áo, ở trên giường chờ anh thì đã có đáp án rồi! Thường Nhạc cảm thấy còn tiếp tục để cô bé này hỏi như vậy, đầu hắn sẽ phình to mất, hắn bất giác chằm chằm nhìn ngực của Diệp Linh Lung, trêu đùa mà cười nói.
- Cầm thú!
Diệp Linh Lung không hề nghĩ ngợi, đứng lên chạy ra khỏi phòng.
- Nếu không đi vào, vậy quả thật là cầm thú cũng không bằng!
Thường Nhạc tà ác cười, bước chân đã gắt gao theo sát.
- Hả?
Sau khi đẩy cửa, Thường Nhạc kinh ngạc, hóa ra cửa bên trong lại bị khóa.
Thường Nhạc phá ra cười, cái gì hắn cũng đều tính toán hết rồi, nhưng không tính đến việc không lên nổi giường, - Linh Lung, ngày mai dậy sớm một chút, theo anh về nhà một chuyến!
- Về nhà?
Trong lòng Diệp Linh Lung chấn động, những lời này đối với bất cứ một cô gái nào đều có sức hấp dẫn trí mạng.
- Đúng vậy, ông nội bảo anh ngày mai trở về để bà nội chữa bệnh cho, ha ha, vừa hay anh cũng mang em về một chuyến! Thường Nhạc cười nhạt, bây giờ hẳn là cảm động mà mở cửa đi!
- Uhm. Được thôi, vậy anh cũng nghỉ sớm đi!
Thường Nhạc ở bên ngoài cửa hoàn toàn không còn gì để nói!
- Được rồi, nhưng em phải nhớ kỹ, mai hãy ăn mặc đẹp một chút, đừng mặc quân trang nhé! Thường Nhạc vừa nghĩ tới thân thể cô dưới lớp quân trang kia hoàn toàn được bao bọc lại, hắn cảm thấy rất không thoải mái.
- Tại sao cô phải làm như vậy? Nô không ngờ rằng, Elise lại tấn công từ sau lưng mình, trong lúc cô không hề phòng bị mà đâm xuyên qua tim.
Máu đỏ tươi chảy ra từ miệng vết thương. Bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt cô hoàn toàn tái nhợt.
- Ha ha, bởi vì tôi là Elise, thiên sứ sa đọa Elise, chủ nhân của tôi là Tư Đồ Lôi Minh, không phải Thường Nhạc, cô có hiểu ý tôi không?
Elise vui vẻ nhìn Nô, dường như một sinh mạng biến mất là chuyện khiến cô vui vẻ nhất.
Dưới ánh mắt chăm chú như vậy, thân hình Nô run lên.
Elise bỗng cười tà ác cười nói: - Tôi biết cô có chín cái mạng, yên tâm, tôi sẽ làm cho cô chết mười lần trở lên, như vậy cô sẽ vĩnh viễn không thể sống lại, mà Elise tôi cũng sẽ tiếp tục giả bộ đáng yêu ở lại bên Thường Nhạc, nhiệm vụ của tôi chính là khiến cho những người phụ nữ mà Thường Nhạc thương yêu từng người từng người một rời khỏi hắn, vĩnh viễn rời bỏ hắn!
Cô ta lấy chiếc áo choàng hắc ám từ trong ngực Nô, trong mắt Elise lóe lên tia hưng phấn, Tư Đồ thiếu gia có được áo choàng hắc ám này, thực lực ít nhất phải nâng cao thêm một tầng!
Nô cuối cùng cũng hiểu rõ, hóa ra cô gái trông có vẻ rất đáng yêu trước mắt này lại là hóa thân của cái ác.
Cô với vết thương trầm trọng như vậy căn bản không có khả năng phản kháng, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
Mặc dù cô đã cố gắng học tốt, cố gắng làm chút chuyện cho người đàn ông mà cô yêu sâu sắc, nhưng ông trời vẫn không cho cô cơ hội, chẳng lẽ bởi vì cô là người của Vương triều Hắc Ám sao?
- Cốc cốc!
Thường Nhạc còn đang trong giấc mộng, cửa đã bị gõ liên hồi.
Sáng sớm, Thường Nhạc vừa mở cửa phòng ra không ngờ lại thấy Diệp Linh Lung trong một bộ quần áo màu trắng đứng ở cửa, xấu hổ nói: - Thường Nhạc, có đẹp không?
Cặp đùi tuyết trắng thon dài bó sát trong chiếc quần trắng kia của Diệp Linh Lung càng khiến chúng thon dài hơn, thắt lưng màu trắng thít chặt phần eo, khiến bộ ngực vừa hay lại nhô lồi lên, hơn nữa lại có khí chất thuần khiết không tầm thường.
Thường Nhạc chấn động, tán thưởng từ tận đáy lòng: - Đẹp, đẹp, rất đẹp!
- Trời ơi, người ta không phải hỏi anh có đẹp hay không?
Thường Nhạc ngạc nhiên nói: - Không hỏi anh? Vậy em hỏi ai? Hắn nhìn xung quanh, trong phòng không còn người nào khác.
Diệp Linh Lung đỏ mặt: - Người ta hỏi anh, mặc bộ này có khiến người nhà anh không vui không? Chỗ này bó chặt quá. Cô chỉ vào phần eo.
Thường Nhạc lập tức hiểu rõ băn khoăn của cô, bật cười nói: - Bọn họ cũng không phải người bảo thủ, em mặc đẹp như vậy, họ vui mừng còn không kịp nữa là.
- Đáng ghét! Diệp Linh Lung ngượng ngùng quay về thu dọn hành lí. Cô chỉ mang theo vài bộ quần áo của Thường Nhạc và vài món đồ trang điểm đơn giản nên không bao lâu sau đã xách ra một va li nhỏ.
Thường Nhạc phấn chấn tinh thần đứng lên khỏi sofa, đón lấy hành lí từ trong tay Diệp Linh Lung vui mừng nói: - Chúng ta đi thôi!
- Chúng ta không tự lái xe sao? Diệp Linh Lung kinh ngạc.
- Ha ha, ngốc quá đi. Nếu như chúng ta tự lái xe, thì làm sao có thời gian để hai đứa mình giao lưu tình cảm! Thường Nhạc tà ác mỉm cười, kéo tay Diệp Linh Lung tới bến xe.
Tính cách của Diệp Linh Lung vốn rất hoạt bát, nhưng lần này là đi gặp bề trên trong nhà Thường Nhạc, nên trong lòng có chút khẩn trương, quả thực là quá mức ít nói.
Thường Nhạc nhìn vẻ khẩn trương của Diệp Linh Lung, hắn dịu dàng ôm cô vào trong lòng, vỗ nhè nhẹ lên bờ vai cô mà an ủi.
Diệp Linh Lung nghiêng người dựa vào ngực Thường Nhạc, cảm giác được sự an toàn và kiên định lạ thường, trong lòng cũng yên ổn hơn nhiều.
Vốn dĩ Thường Nhạc muốn ăn chút đậu hủ, nhưng không biết tại sao, mí mắt lại bắt đầu sụp xuống. Đến cuối cùng lại ngủ mất.
Một lát sau, Diệp Linh Lung chợt nghe thấy tiếng ngáy nhỏ vang lên bên tai, ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ Thường Nhạc lại bị cô dỗ ngủ mất rồi.
Diệp Linh Lung nhẹ nhàng bỏ cánh tay hắn đang quàng lên vai cổ xuống, sau đó chậm rãi ngồi thẳng người, ôm lấy bả vai Thường Nhạc chậm rãi để dựa vào ngực mình.
Tuy rằng động tác của cô đã cố sức nhẹ nhàng, thong thả nhưng Thường Nhạc vẫn mở mắt. Diệp Linh Lung lộ ra sắc thái ảo não giống như một cô bé đang tự trách mình tay chân vụng về đánh thức Thường Nhạc.
Thường Nhạc vỗ nhẹ lên tay Diệp Linh Lung, mỉm cười lắc đầu.
Diệp Linh Lung khẽ cười nói: - Đến đây nào, dựa vào em mà ngủ!
Diệp Linh Lung ngồi cạnh cửa sổ, lúc này cô hơi nghiêng mình, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Thường Nhạc khiến cả người hắn dựa vào người cô.
Thường Nhạc thuận thế tựa vào trước ngực cô, đầu vừa mới gối lên bộ ngực mềm mại của cô đã không kìm nổi mà nhúc nhích không yên, căng thẳng nhắm chặt hai mắt lại, tránh để Diệp Linh Lung nhìn thấu sắc tâm của hắn.
Bộ ngực của Diệp Linh Lung bị đầu Thường Nhạc ép tới mức có chút cảm giác khác thường, Thường Nhạc lại thỉnh thoảng nhẹ nhàng dụi đầu vào ngực cô, cúi đầu nhìn cái tên đáng ghét ở trong lòng, một lần gặp gỡ ngẫu nhiên không ngờ lại là ước định cả một đời, thật sự là rất kì diệu!
Diệp Linh Lung say đắm nhìn dung mạo khi ngủ của Thường Nhạc, hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Nhưng khi phát hiện mấy ánh mắt khác thường ở xung quanh, trong nháy mặt cả khuôn mặt cô đỏ ửng lên, cuống quít cúi đầu, cũng không dám ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ nữa.
Kỳ thật đêm qua Diệp Linh Lung vì biết trước sẽ đến gặp người nhà Thường Nhạc, hưng phấn tới mức không sao ngủ nổi, thời gian cúi đầu càng dài nên tự nhiên cũng sẽ có cảm giác buồn ngủ rồi từ từ ngủ thiếp đi.
Trong ánh trăng mờ cô mơ thấy mình được gặp cha mẹ, bà nội của Thường Nhạc, bọn họ đều rất hòa nhã dễ gần, hoàn toàn giống như trong tưởng tượng của cô, đối xử với cô tốt tới mức so với trong tưởng tượng còn thân thiết hơn nhiều.
Lúc tới cổng nhà Thường Nhạc đã là giữa trưa, Diệp Linh Lung bởi vì có Thường Nhạc ngủ ở trong lòng mấy tiếng, lại nằm mơ thấy giấc mộng đẹp, nên sự mất ngủ đêm qua đã hoàn toàn biến mất, gương mặt lại đặc biệt tươi tắn, lại thêm bộ quần áo màu trắng với mái tóc dài đen nhánh mềm mại, càng khiến cô thêm phần xinh đẹp chói sáng.
Thường gia sớm biết tiểu tổ tông này sẽ trở về, còn dẫn theo một người phụ nữ, Lão Lạc đứng bên ngoài xem trước, khi ông nhìn thấy Diệp Linh Lung, trên mặt bất giác hiện lên ý cười.
Tuy cách ăn mặc của Diệp Linh Lung rất thời thượng, nhưng khí chất quân nhân là thứ mà bất cứ vật nào cũng không thể che dấu, buổi tối hôm qua lúc điều tra ảnh chụp của Diệp Linh Lung, thì đã cảm giác cô gái này chẳng những rất xinh đẹp, hơn nữa lại có một loại khí chất tao nhã tiềm ẩn.
Bây giờ thấy người thật thì càng cảm thấy khí chất bất phàm, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát lên khí chất không giống với những cô gái bình thường, hơn nữa vóc người cô vốn cao gầy, lại đi thêm một đôi ủng đế cao, đứng bên cạnh Thường Nhạc quả thực là trời sinh một đôi!
- Mẹ, con dẫn về cho mẹ một người con dâu này! Thường Nhạc cười hì hì lên tiếng, tuy rằng đã mất trí nhớ, nhưng loại tình thân này khiến hắn ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đông Phương Ngọc đã lập tức kêu lên.
- Thằng nhóc này! Đông Phương Ngọc hung hăng liếc nhìn con trai bảo bối một cái, xa nhà một thời gian dài như vậy, sự gan dạ cũng tăng lên không ít, sau đó bước hai bước tới trước mặt Diệp Linh Lung, nhiệt tình nắm tay Diệp Linh Lung, thân thiết nói: - Linh Lung, ngồi xe lâu như vậy có mệt hay không?