Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 334: Tiểu Bảo giết đến cửa



Mỗi 1 cô gái đều có mùi hương cơ thể riêng, Anh Đào có mùi nhàn nhạt của quả Bơ, chìm đắm trong hơi thở của người này sẽ khiến cho người ta 1 cảm giác vô cùng thoải mái.

Nếu nhớ không nhầm, Diệp Linh Lung có mùi giống như mùi của hoa Tử Lan.

Vốn đang chuẩn bị cho một trận đại chiến, lại đối diện với Diệp Linh Lung, mình đúng thật là

- Còn không buông ra? Nhận thấy Thường Nhạc ôm càng dần càng chặt, Diệp Linh Lung không kìm nổi hờn dỗi một tiếng.

Nếu mà buông ra thật như vậy Thường Nhạc đã không phải là Thường Nhạc rồi!
Hắn dùng hết sức mình hình như muốn nhào nặn thân thể cô gái trong ngực mình này, Diệp Linh Lung cảm thấy khó thở, khuôn mặt càng ngày càng đỏ lên, thân hình nõn nà nhanh chóng nóng lên như lửa đốt.

- Ư

Cô vốn định dọa Thường Nhạc, nhưng giọng nói trong trẻo đó khi đi qua yết hầu lại trở thành tiếng rên rỉ động lòng người, tiếng kêu rên rỉ nhõng nhẽo này, trong nháy mắt đã thổi bùng dục vọng trong người Thường Nhạc lên.

Hắn liều lĩnh bế Diệp Linh Lung lên trên giường.

Cái giãy dụa ngượng ngùng của cô gái biến thành sự hợp tác nhẹ nhàng, mỗi một động tác đều càng trở nên động lòng người, mỗi một tiếng rên rỉ lại càng trở nên vô cùng hấp dẫn.

Hai người cùng rơi vào vực sâu dục vọng, miệng lưỡi Thường Nhạc điên cuồng bao trùm lên tất cả, mà Diệp Linh Lung đồng thời khéo kép phối hợp, tiếng ma sát hai bên phát ra những âm thanh khêu gợi.

Ngay lúc Thường Nhạc đang chuẩn bị xông lên thì xì một tiếng, một giọng nói trong trẻo đột ngột vang lên, Thường Nhạc ngây cả người, mỹ nhân trong lòng hắn cũng lặng cả người.

Hơi bình tĩnh lại, bọn họ đều không hẹn mà cùng cảnh giác nhìn về tứ phía, giống như một đôi tình nhân yêu đương vụng trộm sợ bị bắt quả tang.

Cánh cửa khẽ bị mở ra, lộ ra một khuôn mặt của mỹ nhân.
- Vừa rồi làm như vậy có thoải mái không? Mỹ nữ trước mặt chính là Tiểu Lâm, tuy nhiên ánh mắt tràn đầy vẻ trêu tức nghịch ngợm.

Mặt Thường Nhạc nóng lên, không ngờ một cô gái trong nhà nghe trộm chuyện người khác như vậy, hơn nữa còn hỏi trực tiếp như thế là thế nào? Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Đương nhiên, Diệp Linh Lung đã sớm trốn trong chăn, đến đầu cũng không dám mạo hiểm chui ra ngoài.

- Hừ, anh không nói tôi cũng biết, chắc chắn là không thoái mái, nếu không Diệp Linh Lung vừa rồi đã không kêu lên đau khổ như vậy. Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Lâm bĩu lên, căn bản không để cho Thường Nhạc có cơ hội phản kháng.

Thường Nhạc bị những lời nói lớn mật của Tiểu Lâm làm cho chấn động, chuyện thế này nếu phát ra từ miệng một người đàn ông có lẽ còn mấy phần thô tục.

Thế mà bây giờ phát từ miệng một thiếu nữ, đây đơn giản là chuyện làm cho người ta khó có thể chấp nhận nổi, nhất là trong mắt cô gái hắc bạch phân minh đó không hề có chút tạp niệm.

- Hoặc là cô gái bé này thật sự suy nghĩ đơn giản, hoặc là kỹ thuật biểu diễn của cô bé quá tốt. Thường Nhạc không thể không vỗ đầu mình lặng lẽ định nghĩa về cô bé như vậy.

- Nếu cô không đóng cửa lại, thì cùng đến đây đi!
Thường Nhạc bỗng nhiên mỉm cười gian xảo.

Khuôn mặt Tiểu Lâm hơi đỏ lên, cái đầu nhỏ nhanh chóng biến mất khỏi cửa phòng.

Tiểu Lâm rời khỏi đã lâu, Diệp Linh Lung mới ngượng ngùng chui từ trong chăn ra.

Nhìn chằm chằm vào cái trán thanh tú dần dần chui từ trong chăn ra, Thường Nhạc không kềm nổi hôn lên mũi cô, chế giễu nói: - Vừa rồi có một số người giống như rùa rụt cổ, không phải người đó nói mình rất lợi hại hay sao?

Diệp Linh Lung nghe thấy Thường Nhạc chê cười mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi đỏ lên, cánh tay nhỏ bé giơ ta véo lên bả vai Thường Nhạc một cái.
Vốn còn tưởng mình đang chịu tội, nhưng chỗ thịt mềm mại đó va chạm với thân hình mình, trong nháy mắt đầu óc Thường Nhạc trống rỗng, cả người cậu như bị lửa đốt.

Nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị đáng sợ kia, Diệp Linh Lung hơi hoảng hốt, cô gái này dù sao đây cũng là lần đầu tiên xảy ra chuyện này, cảm giác hoàn toàn không giống với khi nãy.

Phải biết rằng lúc trước hôn môi mới là đang là khúc dạo đầu, hơn nữa Diệp Linh Lung hoàn toàn bị đắm chìm trong trạng thái mê muội, nhưng bây giờ hoàn toàn là trạng thái tỉnh táo.

Thân thể cô gái một khi bị xâm phạm, theo bản năng sẽ phản ứng lại, cô không hề nghĩ ngợi đạp thẳng chân ra.
- Bịch!

Từ sau khi Hiên Viên tâm pháp thăng tiến đạt đến tầng thứ bảy, muốn tìm được đối thủ xứng tầm hơi khó một chút, thế mà bị một cước của Diệp Linh Lung đạp xuống giường, đây đơn giản đúng là trò đùa quốc tế.

Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Thường Nhạc, Diệp Linh Lung không khỏi mỉm cười.

- Mẹ kiếp!

Gió lạnh thổi qua, thân hình mềm mãi của Tiểu Bảo đang run lên, cô nhìn về tứ phía, căn cứ vào tuyến dân báo cáo, tên nhóc Thường Nhạc kia đã về đến nhà.
Cho nên mình đến thẳng đây, Hải Văn đi đằng sau chỉ trong thời gian mấy ngày đã gầy đi, tiểu công chúa nói tục quả thực đi tới đâu cũng đều khiến cho người ta chú ý.

Cái cô bé bộ dạng già trẻ không tha đi nhưng lại được mọi người cực kỳ yêu thích.

- Hải Văn, gặp được lão đại, anh nhất định phải đánh tên đó một trận! Tiểu Bảo liếc nhìn Hải Văn một cái, nói như hổ rình mồi.

- Không thành vấn đề!

Hải Văn biết rõ lúc nào thì nên nói chuyện, cũng chỉ có như vậy mới có thể khiến cho Tiểu Bảo đồng ý.

Đại khái chừng nửa canh giờ, Tiểu Bảo và Hải Văn liền đi thới sân lớn của Thường gia.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, Tiểu Bảo đi tới, chân đạp mạnh, bùm một tiếng, cửa lập tức vỡ thành vô số mảnh, Hải Văn đứng bên cạnh thầm kêu lên một tiếng gay go.

Lão Lạc không ngờ có người tìm tới cửa nhà Thường gia, bất cứ kẻ nào tới trước cửa thường gia đều rất cung kính, rất lễ phép, mà đạp nát cửa thế này, từ cổ chí kim đây là lần đầu.

Nét mặt già nua Lão Lạc rất u ám, thế nhưng khi tiếp túc với khuôn mắt tinh xảo của Tiểu Bảo, không khỏi mỉm cười, nói: - Cô bé, có phải cháu muốn tìm Thường Nhạc không?

- Đúng, gọi tên nhóc Thường Nhạc ra đây!
Tiểu Bảo vừa nghĩ tới tấm thẻ của mình, toàn thân cô còn tức vỡ ruột, thực sự là tức chết đi được.

Lão Lạc buồn cười, nói: - Chẳng nhẽ cậu ấy ức hiếp cháu sao?

Tiểu Bảo nghiêng đầu, thở hổn hên, nói: - Hắn nợ tiền cháu, cháu đến đòi nợ.

- Nợ tiền?

Lão Lạc choáng váng, Thường đại thiếu gia nợ tiền người ta? Đây đúng là trò đùa quốc tế.
- Thường Nhạc tên nhóc kia càng sống càng đi lùi, nợ cả tiền trẻ nhỏ sao! Một giọng nói trầm ổn mang ba phần tức giận đột ngột vang lên.

Chỉ thấy Công Tôn Liệt dắt theo một đám thanh niên chừng ba mươi người, trên mặt nở nụ cười thản nhiên.

Từ lúc nhận được điện thoại của Công Tôn Thị, ông ta hầu như đi suốt ngày suốt đêm, một là vì kích động cần năng lực Thường Nhạc, nữa là vì muốn cho hắn nếm mùi một chút.

Tên nhóc này bắt toàn bộ anh hùng thanh niên trẻ tuổi gia tộc Công Tôn đi, nghĩ đến chuyện này, Công Tôn Liệt nóng giận, thật sự muốn đánh cho hắn một trận.

Dù sao mình cũng là bề trên, hơn nữa cũng không có nhiều thời gian gặp Thường Nhạc, mình cũng không thể tự mình đến Nhật Bản hoặc Pháp được?

Bây giờ thì tốt rồi, Thường gia mời mình công khai đến đánh hắn, cho nên ông ta cố ý mang theo 30 cao thủ dị năng giỏi nhất định phải đánh cho Thường Nhạc tan tác đến mẹ hắn cũng không nhận ra nữa.

- Đến là tốt rồi, đến là tốt rồi.

Lão Lạc vừa nhìn thấy Công Tôn Liệt, ánh mắt sáng lên, liền tranh thủ mời Công Tôn Liệt vào.

- Mẹ kiếp!

Tiểu Bảo thấy Lão Lạc hoàn toàn không để ý đến chuyện mình, cô bé không kìm nổi thốt lên một câu: - Lão gia coi thường mình à!

Giờ phút này, Thường Nhạc đang nằm lặng lẽ trên ghế trong sân, ngồi đối diện với mấy đại mỹ nữ, nhìn vào cuộc sống gia đình tạm ổn đúng là vô cùng thoải mái.

- Nhóc, mau trả tiền!

Thường Nhạc còn không kịp phản ứng, liền nhìn thấy một cái bóng lóe lên, tiếp đó đã đến trước mặt mình, đó là một cô gái vô cùng đáng yêu.

- Trả tiền, tiền gì? Thường Nhạc theo bản năng dò hỏi.
Tiểu Bảo vừa nói, bàn tay nhỏ bé thọc vào trong túi Thường Nhạc, quả thực đúng là bộ dạng của một tên thổ phỉ, kết quả là tìm hồi lâu cũng không thấy tấm thẻ đâu cả.

- Oa!

Tiểu Bảo bỗng nhiên ngồi trên mặt đất khóc thét lên, tiếng khóc đó long trời lở đất, quả thực nghe rất thương tâm, người nghe rơi lệ, bình thường cô như người đàn bà chanh chua, kéo áo Thường Nhạc, kêu lên: - Anh không trả tiền, em liều mạng với anh!

- Xì!

Diệp Linh Lung bên cạnh không nhịn được bật cười, cô đi lên trước, gõ vào đầu Tiểu Bảo một chút, nói:
- Người kia nợ em bao nhiêu tiền, chị thay mặt hắn trả tiền cho em!

Tiểu Bảo nghe thấy vậy, ánh mắt sáng lên, lập tức lấy trong túi áo ra một tổ những con số, hưng phấn đưa ra trước mặt Diệp Linh Lung: - Không nhiều lắm, không nhiều lắm, chỉ một chút như vậy thôi!

- Hả!

Nhìn thấy một dãy số dài dằng dặc trên giấy, Diệp Linh Lung không khỏi tức giận vỗ đầu Tiểu Bảo một cái, nói: - Cô bé, bé như vậy đã đi lừa ngươi, thế là không tốt đâu.

Tiểu Bảo tức giận, cô nhảy vào nói: - Mẹ kiếp, bà không
Thấy Tiểu Bảo nói thô tục, Diệp Linh Lung lung lập tức bịt miệng cô bé lại.

Lúc này Công Tôn Thị cùng đám người từ trong phòng bước ra: - Đợi sau khi trí nhớ Thường Nhạc khôi phục, những chuyện khác nói sau!

Nhân vật số một Thường gia lên tiếng, bên dưới không ai dám có ý kiến gì.

Thường Nhạc đang cao hứng, năng lực mình đã thăng tiến nhưng tìm không được đối thủ để giải phóng, bây giờ có nhiều cao thủ như vậy, hy vọng có thể cho mình thoải mái được một lần.

- Mọi người cùng tiến lên đi, như vậy hiệu quả mới tốt một chút! Thường Nhạc cười gian xảo, nhìn về phía mọi người.
- Được rồi, mọi người cùng tiến lên, nhớ kỹ không được làm tổn thương hắn. Thần sắc Công Tôn Liệt có vài phần niềm nở nói, những cao thủ dị năng đó cũng hiểu được ý trong lời nói ông ta.

Trước khi Công Tôn Liệt đến đây, đã dặn dò nhiều lần, nhất định phải đánh Thường Nhạc một trận, đương nhiên, chỉ cần làm thương đối phương thôi.

Cho nên những lời này bề ngoài là quan tâm đến Thường Nhạc, trên thực tế là cổ động thuộc hạ đánh cho tên nhóc này một trận!

Nhóm người này đương nhiên hiểu rõ ý của Tổ trưởng, đồng thời bọn họ cũng lộ ra vẻ tươi cười, từ từ xúm lại quanh Thường Nhạc.

- Thoái mái quá!
Nhìn thấy bọn họ vây quanh, Thường Nhạc hưng phấn run lên kịch liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.