- Xuân hoa thu nguyệt hà thì liễu? Vãng sự tri đa thiếu? Tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong cố quốc bất kham hồi, thủ nguyệt minh trung, điêu lan ngọc thế ứng do tại chích thị chu nhan cải. Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu? Kháp tự nhất giang xuân thuỷ hướng đông lưu. Thường Nhạc nhìn lên bầu trời đêm xinh đẹp, hắn thấy mình bình tĩnh khác thường.
- Thật không ngờ, lão đại cũng có mặt sầu não. Ảnh đã đi tới sau lưng Thường Nhạc trên mặt cười nhạt. Từ sau khi trở thành tiểu đệ của Thường Nhạc gã phát hiện sự việc không bết bát như mình tưởng tưởng.
- Biết đây là thơ của tên khốn nào không?
Thường Nhạc vẫn rất ngạc nhiên với thân phận của Ảnh, mình cũng đã sai người âm thầm điều tra nhưng đến nay một chút tin tức đều không có, đương nhiên Thường Nhạc cũng cảm thấy rất hứng thú đối với Ảnh.
Hơn nữa cái loại thủ đoạn quỷ dị kia, cái phương thức ác độc, ở một kiếp hoàn thành nếu không phải Cao Tiếu, Tiểu Bảo nửa đường quay lại thì chỉ sợ chính mình đã thua đau.
Người như vậy nếu không thu làm bộ hạ thì quả là lãng phí nhân tài.
- Lý Dục Sử xưng Nam Đường hậu chủ, là từ nhân có nhiều thành công nhất thời Ngũ Đại. Từ nửa đời trước đã viết rất nhiều về cảm xúc nỗi buồn ly biệt và nam nữ hậu cung, sau khi hàng Tống mất nước được phong làm Vi Mệnh Hầu, các sáng tác của ông chuyển hướng cô tịch bi thương, phần nhiều viết về nỗi nhớ nhà, nỗi hận mất nước. Bài thơ vừa rồi của lão đại chính là của ông thể hiện lòng hoài tưởng nhớ nước, tương truyền trong đêm ca xướng thất tịch Lý Dục Sử được Tống Thái Tông ban rượu cho chết nên cũng đã thành thơ tuyệt mệnh của ông. Ảnh vẫn mang nụ cười thản nhiên nói.
Quả thật, mình tranh bá thiên hạ cướp mỹ nữ, hai điều này mất đi bất kỳ điều gì cũng là không hoàn mỹ. Ảnh nhìn bóng lưng Thường Nhạc dần biến mất, không khỏi lộ ra ý cười bất đắc dĩ. - Đi theo lão đại như vậy có vẻ cũng rất tốt.
Sắc trời dù đã tối hẳn nhưng Thường Nhạc không hề buồn ngủ, Như Vân đang bận việc ở Tam Giác Vàng, đặc biệt là sau khi thu phục, khu vực này làm kinh lòng người.
Như Vân lấy thân phận con gái của Tương Quân, vừa vặn trở thành quân cờ xinh đẹp. Tục ngữ nói phải, cho dù là lưu manh cũng phải giả bộ.
- Thường Nhạc, chẳng lẽ anh thật sự muốn tiếp tục như vậy?
Thường Nhạc vừa mới vặn mình thanh âm trong trẻo kia đã vang lên từ sau người hắn, hơi đột ngột, hơi điềm nhiên, cũng hơi hấp dẫn, ít nhất Thường Nhạc cảm thấy trong lúc vô ý giật nảy mình. Trong khoảng thời gian ngắn không gặp mặt, Thường Nhạc cảm thấy Hoán Sa trước mắt so với trước còn xinh đẹp hơn vài phần, thanh thuần hơn, vẻ thánh khiết toàn thân kia làm Thường Nhạc cảm thấy không được tự nhiên.
Giang Hoán Sa nghe được giọng điệu Thường Nhạc liền hiểu đáp án của hắn cũng giống như trước đây. Theo thời gian, danh khí Thường Nhạc càng lúc càng lớn, Điểm G cũng càng ngày càng mạnh.
Đánh bại Thái tử Hắc aÁm, tấn công tổng bộ Thế giới sát thủ ở Pháp, đùa bỡn Thiên Hoàng Nhật Bản, thậm chí trong hai tuần lễ ở Trung Quốc hắn đã là bá chủ xã hội đen phía Nam, đánh bại Sở Thiên Hùng, dung hợp Nam Bắc.
Nhìn lại Thường Nhạc chỉ là một người trẻ tuổi, ai cũng không ngờ lại có những thành tựu to lớn như vậy, lúc trước Thánh điện đã nhìn đúng thực lực của hắn.
Hiện tại Thánh điện cũng cần Thường Nhạc gia nhập.
Đương nhiên cô tới đây cũng không phải đơn thuần để mài môi với Thường Nhạc, ngược lại cô lộ ra nụ cười thản nhiên nói: - Thường Nhạc anh hẳn đã nghe qua về bộ đồ hắc ám rồi.
Thường Nhạc mở trừng hai mắ,t điều kiện này nghe cũng là vô cùng hấp dẫn nhưng sao mình không động tâm. Nhìn ánh mắt khao khát của Giang Hoán Sa, hắn không khỏi lộ ra nụ cười giảo hoạt: - Hoán Sa, có thể cho tôi thử một chút xem hiệu quả thế nào không? Ha ha, nếu như tốt thì tôi cũng có thể gia nhập thánh điện Quang minh.
Giọng điệu sắc mặt thương nhân của hắn làm Hoán Sa thực sự muốn xông vào đánh cho hắn một trận. Nhưng vì lợi ích của thánh điện Quang minh, cô vẫn áp chế kích động - Bộ đồ quang minh trong thánh điện Quang minh chỉ có người của thánh điện Quang minh mới có thể mặc. Thường Nhạc, chẳng lẽ anh hoài nghi uy lực của bộ đồ quang minh? Giang Hoán Sa nheo mắt nghiêm túc đánh giá Thường Nhạc, nghiêm trang nói.
- Ha ha, không phải tôi hoài nghi, cô phải biết rằng trên đời này lắm kẻ lừa đảo, những người bình dân như chúng tôi không thể không đề phòng, nhỡ sau khi bán thân kết quả lại như đổi phải hàng giả thì đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp rồi, bởi vì cái gọi là phòng tiểu nhân không phòng quân tử à. Thường Nhạc mỉm cười tà tà, lúc nói chuyện chân hắn đã bước đến không xa chỗ của Hoán Sa.
Ngửi thấy mùi thơm trinh nữ phát ra từ trên người Hoán Sa, hắn không kìm nổi nói: - Hoán Sa, cô chẳng lẽ vẫn là xử nữ?