Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 398: Mỹ nữ như mây



Trong ánh mắt có chút sững sờ của cô gái trẻ chứa đầy sự thăm dò nhìn Thường Nhạc.

- Bây giờ không phải là lúc cần quyền con người! Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà dị, hắn chậm rãi mở niệng nói: - Ý kiến của các em chính là ý kiến của anh!

Cô gái trẻ hé miệng cười: - Vậy xin mời hai cô gái xinh đẹp chọn phần thưởng trận đấu.

Vừa nói cô vừa đưa bốn cô gái xinh đẹp phía sau đến trước mặt bọn Thường Nhạc.

- Ai, anh vô tội!
Thường Nhạc có chút bất đắc dĩ nhún vai, Nguyệt ở bên kia còn đợi mình lên, bên này lại tăng thêm bốn cô gái xinh đẹp, diễm phúc đến ngăn cũng không ngăn được tục ngữ nói thật đúng "yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu".

Nếu người đẹp đã được đưa tới tận cửa làm sao có thể từ chối. Thường Nhạc chà xát toàn thân, mỗi một tế bào đều hưng phấn lên, đương nhiên bề ngoài Thường Nhạc so với quân tử, quân tử và con cừu non cũng không khác biệt mấy.

Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Nguyệt nhếch lên vô cùng không hài lòng cô nói: - Ý của các cô là gì? Lẽ nào lại tặng người sống cho hay sao?

Cô gái trẻ đã nhìn tận mắt biểu hiện giữa hai người, cô lặng lẽ cười thầm, nếu Thường Nhạc biết trước giải thưởng là mỹ nữ, có lẽ có giết chết hắn hắn cũng không mang theo hai cô gái đi theo.
Đừng nói là hai cô gái cho dù là một cô gái hay ghen tuông, chỉ sợ cho dù Thường Nhạc dẫn một cô gái xấu về nhà, cô ta cũng không đồng ý.

Huống hồ ba cô trước mặt đều là đại mỹ nữ khỏa thân! Thường Nhạc thấy tình thế có chút không hợp hắn không nhịn nổi nói: - Phần thưởng hậu hĩnh như vậy mà không lấy thì thật đáng tiếc, lại nói phần thưởng là quyền quyết định trong tay anh, các em tại sao có thể đối xử với phần thưởng của anh như vậy.

- Anh nói lại những lời anh vừa nói một lần nữa đi. Mỹ nữ khiêu khích, việc của Thường Nhạc, Nguyệt vốn chứa đầy sự bất mãn, bây giờ nghe thấy Thường Nhạc nói những lời dâm đãng như này lại càng đổ thêm dầu vào lửa.

Thường Nhạc bất đắc dĩ nhún vai tỏ vẻ trầm lặng, mặc dù mấy cô gái trước mặt xinh đẹp nhưng so với Nguyệt vẫn kém hai bậc.

Thấy Thường Nhạc cứ mãi yên lặng. Lúc này Nguyệt mới hài lòng gật đầu sau đó lại tập trung chú ý vào phần thưởng: - Có thể đổi vật khác được không? Cho dù là một túi bột giặt hoặc là một chút đồ uống gì gì đó.

- Củ chuối thật!

Trong mắt người đàn ông bảo bối đáng giá như vậy mà trần như tĩnh, giống như đồ vật biến thành thứ rẻ tiền nhất không ai cần.

Cô gái trẻ hé miệng mỉm cười, lần đầu cô gặp tình huống này, cô còn chưa biết giải quyết thế nào:
- Xin lỗi, đại hội thi đấu quy định phần thưởng chỉ có thể là bốn cô gái này.

Thoáng dừng lại một chút lại thêm một câu: - Đương nhiên, vị tiểu thư này nói tặng thì cũng không chính xác. Bốn cô gái thuộc quyền sử dụng của anh Thường Nhạc trong vòng một tháng mà trong đó không bao gồm sử dụng trên thân thể.

- Móa! Điều này có ý gì đây! Vừa nghe thấy câu này Thường Nhạc khó chịu, ban đầu còn tưởng rằng có thể tùy ý đánh pháo, bây giờ thì ngược lại, không được chạm vào thân thể thì còn có ý nghĩa gì.

Đúng là đàn ông đều là động vật thân dưới.

Thường Nhạc liên tục chú ý đến vẻ mặt thay đổi của Nguyệt. Trong lòng cô lặng lẽ cho Thường Nhạc một định nghĩa: động vật thân dưới!

Tuy nhiên khả năng tự phục hồi thương tổn của Thường Nhạc vốn tương đối mạnh, hắn nghĩ đến mặc dù không thể trực tiếp tiếp cận, vậy thì gây dựng tình cảm cũng được, nghĩ đến đây Thường Nhạc cười tao nhã: - Nếu như vậy chúng ta nhận phần thưởng này đi!

- Anh nói cái gì? Chân mày lá liễu của Nguyệt dựng lên.

Cọp cái lại uy hiếp rồi.

Thường Nhạc cười mỹ mãn chậm rãi mở miệng nói: - Thật ra em cũng biết Điểm G mở rộng tới nay cần rất nhiều nữ thư kí, anh không có ý gì khác.

Thoáng dừng lại một chút hắn lại nói thêm: - Lại nói anh đã có các em là thỏa mãn rồi! Thực ra trong đầu hắn lại nghĩ: - Có cô một bình dấm chua đầu tôi có hai bình lớn trên đầu rồi.

Cô gái nghe Thường Nhạc đường hoàng giải thích, bàn tay nhỏ bé mềm mại đưa lên che miệng mỉm cười, đối với đàn ông mà nói con gái càng nhiều càng tốt!

- Vậy được rồi!

Sự nịnh bợ của Thường Nhạc lập tức lọt vào lòng Nguyệt, thực ra cô cũng biết vẻ ngoài của mình đẹp hơn mấy bốn cô gái trước mặt, cô tin Thường Nhạc không phải là quá ngốc.

Thấy bọn họ nhận giải thưởng cô gái thản nhiên nói: - Xin hỏi các bạn còn cần phần thưởng phụ không?

- Phần thưởng phụ ư? Ánh mắt của ba người thanh niên cùng sáng lên, cái gọi là đồ vật càng nhiều càng tốt, giải thưởng càng lớn càng tốt, đàn bà càng đẹp càng tốt, đàn ông càng dâm càng tốt.

- Phần thưởng phụ là cái gì? Có nhiều tiền không? Trong con mắt nhỏ của Tiểu Bảo hàng ngàn ngôi sao nhỏ hiện ra, Nguyệt và Thường Nhạc cùng gật đầu, hi vọng cô gái nói nhanh chóng nói ra.

Cô gái tinh nghịch nháy mắt nghiêng cái đầu nhỏ:
- Theo quy định của trận đấu, chỉ có người thắng cuộc đồng ý nhận phần thưởng mới có thể lấy ra, hơn nữa sau khi lấy ra thì nhất định phải nhận.

- Đổ mồ hôi, có quy định như vậy sao? Thường Nhạc, Tiểu Bảo và Nguyệt liếc nhìn nhau, rõ ràng đang trưng cầu ý kiến của mọi người.

Nguyệt thoáng suy tư một chút, khẽ mở đôi môi đỏ mọng: - Dù sao bốn phần thưởng xấu nhất đều đã nhận rồi, cho dù phần thưởng phụ có lại xấu thậm xấu tệ cũng không sao.

- Em đồng ý! Tiểu Bảo lập tức gật đầu bày tỏ tiếng nói từ đáy lòng mình.
Thường Nhạc cười nhạt một tiếng: - Nếu vậy thì xin mời đem phần thưởng phụ ra cho chúng tôi nhận!

Cô gái giảo hoạt cười: - Phần thưởng phụ không phải lấy ra, à, là đi ra, ồ, Tiểu Kim Tử ra đi!

- Vàng?

Lúc nghe cô gái kêu tên ra, con mắt Nguyệt và Tiểu Bảo cùng sáng lên, dù sao cô gái với vật thể điều chỉnh tia sáng cùng với động vật nhỏ có thể di chuyển là hoàn toàn thích rồi.

Các cô cùng lúc cười lớn, hiển nhiên vui vì quyết định sáng suốt.
- Ha ha, chị xấu xa đừng gọi loạn biệt hiệu của em được không! Một giọng nói trong trẻo ngọt ngào từ sau khán đài bất ngời vang tới.

Thường Nhạc ngẩn người ra, hắn cảm giác giọng nói này rất quen, hình như đã nghe ở đâu đó.

Mà hai cô Nguyệt và Tiểu Bảo nghe thấy là giọng nói của con gái, cấc cô gần như đồng thời kêu lên: - Tại sao có thể như vậy? Tại sao vẫn là một cô gái?

Bốn bình dấm chua đã khiến Nguyệt khó tiêu rồi, lại thêm một bình nữa chỉ e Nguyệt không thể không điên lên.

Trong nháy mắt một cô gái tuổi thanh xuân mỹ lệ xuất hện ngay trước mặt bọn họ, nụ cười ngọt ngào kia, toàn bộ cơ thể tràn đầy hơi thở của tuổi thanh xuân giống như toàn thân mỗi tế bào đều vận động.

Làm cho người ta vừa liếc nhìn thì cho rằng là cô gái mặt trời.

Đương nhiên điều quan trọng nhất là khuôn mặt của đối phương, khuôn mặt đẹp đến cực điểm, khuôn mặt mà bất cứ ai nhìn thấy lần đầu tiên thì mãi mãi không quên.

Mà lúc Thường Nhạc nhìn thấy cô gái trước mặt, thần sắc hắn kỳ lạ mỉm cười.

- Tiểu Kim Tử, em không phải đặc biệt từ Hàn Quốc bay đến thăm chị đấy chứ? Cô gái trẻ trước mặt này không phải là ai chính chính là cô gái đẹp đã từng bị Thường Nhạc bắt từ London nước Anh về - Kim Hye.
Nhưng lúc đó vì Thường Nhạc còn vội nhiều việc nên đã bỏ tiểu mỹ nữ Hàn Quốc sang một bên, lại sau đó bởi vì mấy người không làm tròn bổn phận không ngờ làm tiểu mỹ nữ trốn về Hàn Quốc.

Theo kế hoạch của Thường Nhạc, sớm muộn chính mình phải thống trị tổ chức xã hội đen của Hàn Quốc, đến lúc đó mình sẽ khoác lên người bộ áo choàng hắc ám, thân hình rung động xua tan cái gọi là vận khí đen đủi, vậy thì người đẹp Kim tự nhiên sẽ khóc lóc mà nhào vào lòng mình.

Kim Hye nhìn Thường Nhạc bằng ánh mắt cổ quái, thoạt nhìn tựa hồ như thu hút bao nhiêu cảm tình? Nhưng Thường Nhạc lại hiểu được hàm ý trong ánh mắt cô là: - Nhóc con, bà đây đến rồi!

Đương nhiên Thường Nhạc có thể hiểu không có nghĩa là Nguyệt cũng có thể hiểu, cô lạnh lùng "hừ" một tiếng rồi lập tức quay người bỏ đi.

- Ai dà, số đào hoa muốn ngăn cũng không được.

Trên mặt Thường Nhạc nở một nụ cười kỳ dị, nhưng mấy phần thưởng đằng sau lại ríu ra ríu rít cùng nhau nói.

Một người phụ nữ tương đương với một đám vịt, vậy một đám phụ nữ gom lại với nhau..trời ơi, chỉ e đều bị giày vò qua lại thôi.

- Em đến đây chẳng lẽ anh lại không vui sao? Kim Hye đi đến trước mặt Thường Nhạc, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười ngọt ngào, trong đó ẩn chứa cái gì đó làm người ta không thể nắm bắt được hàm ý động lòng người.
Quả thật vừa mới một thời gian ngắn không gặp, Thường Nhạc thấy cô gái xinh đẹp trước mặt này đã thành thục hơn một chút, đương nhiên điều này đối với đàn ông mà nói có sự hấp dẫn chết người.

Ánh mắt Tiểu Bảo nhìn từ Thường Nhạc rồi lại chuyển sang nhìn Kim Hye, bỗng nhiên cô lao đến ôm nhiệt tình: - Lão Đại, Tiểu Bảo chúc mừng anh giành thắng lợi! Thoáng ngừng lại một chút cô lại nói thêm: - Tự chúc mừng mình có thêm hơn năm chị dâu.

Bàn tay Thường Nhạc chí lên mũi Tiểu Bảo một cái: - Trẻ con chớ nói lung tung.

Tiểu Bảo không hài lòng, vểnh cái miệng xinh xắn nói phản lại:
- Lão Đại, anh nghe kỹ bản tiểu thư nói, em đã không còn là trẻ con nữa, bản tiểu thư đã... dục rồi đã thành đàn bà rồi.

Thoáng dừng lại một chút cô giãy dụa ra khỏi vòng tay Thường Nhạc: - Anh mở to mắt mà nhìn bản tiểu thư muốn ngực có ngực, muốn mông có mông

- Móa!

Thường Nhạc lấy luôn tay bịt mồm liến thoắng của cô lại, nếu còn cho cô nói như vậy, có trời mới biết cô ta sẽ nói đến cái gì nữa.

Mọi người đều nói thượng bất chính hạ tắc loạn, lẽ nào mình lại suy như vậy sao? Dù nói thế nào mình cũng là ngọc thụ lâm phong, người tốt bụng bậc nhất lương thiện, nhìn lại ánh mắt của đứa trẻ
- Đi thôi, phương pháp cũ chúng ta tiếp tục ăn mừng.

Lần ăn mừng này lại khiến Tiểu Bảo lại đau xót nhiều, dù sao toàn bộ quyền hành tài sản của Thường Nhạc đều ở trên người Tiểu Bảo, ăn cái gì cũng cần Tiểu Bảo trả tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.