Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 40: Nhân vật trâu bò mặc đồ thể thao



- Ha ha, thằng oắt này rốt cuộc không nhịn được nữa rồi sao?

Thấy Thường Nhạc đứng lên, Sở Phi Dương lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

- Hừ, mày nghĩ mày là kẻ toàn năng à!

Mộ Dung Trường Thiên khinh thường mắng một câu. Tuy cũng là người thừa kế của ngũ đại thế gia, gã lại không hiểu gì mấy về Thường Nhạc, ngoài biết tên này là ông chủ giấu mặt của hội Huyết Thủ ra, những thứ khác cũng không biết nhiều hơn đám người Hoàng Dật Nhiên.

- Dật Nhiên, nhớ dạy dỗ thằng oắt này một trận cho tôi!

Lý Lăng Tiêu oán hận lẩm bẩm, trong con mắt âm u kia hiện lên chút oán độc.

- Chị ơi, hình như anh ấy sắp vào sân?

Cô thiếu nữ trong chiếc xe thể thao kích động nắm lấy tay cô gái tao nhã kia.

Cô gái tao nhã kia bất đắc dĩ thở dài một tiếng:

- Ôi, con bé điên này, đúng là hết thuốc chữa rồi…

Ở đầu bên kia sân đấu nói chuyện với huấn luyện viên bóng đá trường, nữ MC thấy Thường Nhạc đứng dậy thì đột nhiên ngơ ngẩn, quên mất mình đang nói chuyện với người khác.

Lãnh Mạc ở bên bộ phận trung học thì ngáp một cái, lười biếng nói:

- Không có gì đáng xem, lớp 10 thắng chắc rồi. Nhưng quá trình này lại rất đáng kỳ vọng, ha ha… Thanh Sam, nếu anh có một trăm cách chiến thắng kẻ thủ, anh sẽ dùng loại nào?

Người con trai ngồi bên cạnh phóng khoáng mỉm cười, dùng giọng nói mang theo ma lực thần kỳ đáp:

- Thiếu chủ, bất kỳ phỏng đoán nào đều là một loại đánh bạc, mà đánh bạc chắc chắn sẽ có thua có thắng. Cùng với để ý để phỏng đoán, chi bằng tĩnh tâm từ từ thưởng thức toàn bộ quá trình, như vậy không phải càng có ý vị sao?

Lãnh Mạc như thoáng chút suy nghĩ gật đầu, lười biếng tựa vào ghế ngồi, không nói gì nữa.

Thường Nhạc không chú ý đến việc mình đứng lên vài giây đồng hồ đã dẫn đến chấn động như vậy, kết quả là hắn lập tức ngồi xuống…

Phần lớn mọi người đều kích động muốn ngất đi, đám nhân vật cấp boss như Sở Phi Dương thì thiếu chút phun máu, rốt rút suy nghĩ xem thằng nhóc này tới cùng là dạng gì?

Nhìn Lâm Quai Quai hơi có vẻ thất vọng, trong mắt Thường Nhạc lóe lên chút giảo hoạt, gian xảo nói:

- Tiểu Quai Quai, nếu chút nữa anh dẫn bóng, thì đêm nay em ở cùng anh được không?

- Hả?

Lâm Quai Quai lần này không thể dùng từ thẹn thùng để hình dung, mà phải dùng từ khiếp sợ. Từ nhỏ đã tiếp nhận sự gia giáo tốt đẹp, loại chuyện này đúng là rất nghiêm trọng, hơn nữa cô cũng không biết giải thích với người nhà như nào.

- Không được thì thôi.

Thường Nhạc giận dỗi quay đầu đi, giống như một đứa trẻ.

Huyết Hổ ở bên cạnh nhìn đến ngạc nhiên thán phục không thôi, thầm nghĩ hành động của thiếu gia đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh, đây chính là lý do vì sao hắn có thể làm lão đại mà bản thân chỉ có thể làm một tiểu đệ.

Vì phối hợp với hành động của Thường Nhạc, Big Ben cũng vô cùng hiểu ý bò đến dưới chân Lâm Quai Quai, cặp mắt vốn cực kỳ dũng mãnh tràn đầy cầu xin và "u oán".

Nhìn Thường Nhạc như vậy, Lâm Quai Quai vừa kích động vừa đau lòng, cắn chặt hàm răng, làn sóng trong mắt chớp động, cuối cùng quyết định đỏ mặt thấp giọng nói một câu bên tai Thường Nhạc.

- Thật không?

Thường Nhạc chợt ngẩng đầu, hiếm thấy lộ ra nét mặt hưng phấn.

Lâm Quai Quai cúi đầu "ừ" một tiếng, giọng mũi êm tai kia, vẻ ngại ngùng dịu dàng khi cúi đầu kia, khiến rất nhiều sinh vật phái nam gần như không cầm giữ được.

- Nếu đã như vậy, không thành vấn đề!

Thường Nhạc đứng lên, bộ dạng thấy chết không sờn, hiên ngang lẫm liệt, bộ dáng tráng sĩ bước đi không quay đầu trở lại, giọng điệu dõng dạc:

- Anh không vào địa ngục thì ai vào? Vì vẻ vang của toàn thể học sinh lớp 10, trăm ngàn khó khăn, cũng phải bước tới!

Lâm Quai Quai thoải mái cười, lòng đầy tin tưởng Thường Nhạc, cúi đầu hỏi:

- Anh Nhạc, anh đá vị trí nào?

Thường Nhạc vốn định nói vị trí nào cũng được, nhưng vẫn nói ra vị trí mình thích nhất:

- Trung vệ!

Không ngờ ánh mắt Lâm Quai Quai lại nhạt xuống, đối với Lâm Quai Quai không hiểu gì về bóng đá mà nói, luôn cho rằng vị trí tiền đạo mới là lợi hại nhất. Bởi vì tất cả bóng đá nghiệp dư đều thích tiền đạo, cho rằng chỉ có không ngừng bắn đoạt trước vùng cấm mới là mạnh mẽ nhất, thậm chí từng có thiếu nữ vô tri mê bóng đá cho rằng Beckham đá vị trí tiền đạo.

Thường Nhạc giả vờ không chú ý đến phản ứng của Lâm Quai Quai, hắn thích nắm tất cả các cảm giác tuyệt vời này trong tay. Đại tướng trung vệ có thể khống chế toàn bộ tiết tấu, toàn bộ khí thế tấn công phòng thủ mới là vị trí khiến Thường Nhạc mê muội. Trung vệ trung tâm, huy động hàng tiền vệ, vừa nghe những chữ này đã biết ý vị của trung vệ là như nào.

Lúc này Lâm Quai Quai còn không biết, Thường Nhạc mang đến niềm vui bất ngờ cho cô như thế nào.

Đi đến bên sân, một đám cầu thủ dự bị của lớp 10 vây tới, có chút vừa kính sợ vừa mong đợi hỏi:

- Thường Nhạc, cậu muốn vào sân sao?

Thường Nhạc mỉm cười gật gật đầu, dốc sức thể hiện ra lực hấp dẫn.

- Vậy vì sao cậu không thay quần áo?

- Ai nói không thay, lập tức thay đây!

Thường Nhạc cười thần bí nói:

- Mọi người lại đây, làm thành bức tường người!

Từ trong chiếc ba lô đen mà Huyết Hổ cầm theo lấy ra bộ quần áo chơi bóng và giầy, trong vòng bao vây của bảy tám thiếu niên, Thường Nhạc trước mặt mấy ngàn người thay xong trang phục, cả người rực rỡ hẳn lên.

Quần áo chơi bóng màu đen, tất chân đen, giày chơi bóng Adidas đen, cả người thoạt nhìn có tư thế hiên ngang oai hùng!

Khiến tất cả mọi người khiếp sợ chính là, Thường Nhạc mặc chiếc áo chơi bóng có số hiệu vô cùng khoa trương – 999!

Một cầu thủ dự bị có lá gan lớn kinh hô:

- Ôi trời, Thường Nhạc, số áo của cậu quá hoành tráng rồi! Chẳng lẽ là phát ngôn viên của Tam cửu vị thái? (Một loại thuốc dạ dày)

- Khách khí khách khí, dãy số tốt đều bị các cậu chọn cả rồi, tớ chỉ có thể tùy tiện chọn một cái, ha ha.

Thường Nhạc có chút thân thiết cười nói.

Có lẽ trên thế giới này chỉ có Lạc Phong đang ở Mỹ mới biết được ý nghĩa của con số này, năm Thường Nhạc 9 tuổi đã lập hồng thề đại nguyện: Trước năm 30 tuổi nhất định phải có được 99 tình nhân, còn phải cùng 999 mỹ nữ phát sinh tình cảm vượt qua tình bạn nhưng tuyệt đối không phải tình yêu mà chỉ đơn thuần là quan hệ tiếp xúc thân mật!

Thường Nhạc quả thực là vào sân trong tiếng vỗ tay của mọi người, giống như anh hùng Hy Lạp cổ chiến thắng trở về. Dường như sắc trời đặc biệt tốt, vừa vào sân chưa đến một phút, Thường Nhạc đã vô cùng tự nhiên phóng khoáng cắt bóng của đội viên lớp 11, dưới chân hơi hơi dùng sức để lách vào, quả bóng nhảy dựng lên, đầu tiên là vô cùng khó tưởng mà dùng đùi, bả vai, mu bàn chân đá mấy lần, sao đó rất dễ dàng xuyên qua tên cầu thủ số khổ bị cắt bóng, cuốn bụi mà đi.

Các nam sinh trên khán đài phát ra âm thanh ủng hộ, rất nhiều nữ sinh tuy không hiểu nhưng các cô luôn tuân theo một nguyên tắc: Hễ là việc đẹp trai làm đều phải ủng hộ. Vì vậy cũng hò hét lên! Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Sau khi vượt qua từng người, Thường Nhạc vọt tới phía trước, người xem lập tức một mảnh xôn xao, người này rốt cuộc làm cái gì? Bóng vẫn còn đang ở sau lưng mà!

Tình huống khiến người ta mở rộng tầm mắt đã xảy ra, sau lưng Thường Nhạc dường như mọc thêm mắt, đùi phải đột nhiên duỗi ra sau, gót chân nhẹ nhàng hướng lên rồi hạ xuống, quả bóng cao su ngoan ngoãn va chạm vào gót chân rồi bay tới phía trước Thường Nhạc. Thường Nhạc lập tức hơi ngửa ra sau đỡ bóng bằng ngực một cách cực kỳ khoa trương, vai trái đứng thẳng lên, bóng cao su lại bật sang vai phải, tiếp tục bắn lên xoay tròn trên đầu Thường Nhạc… Những động tác này khiến người ta hoa cả mắt, người hiểu biết thì ngừng cả hô hấp, cho dù là cao thủ bóng đá Nam Mỹ cũng không chắc có thể làm ra động tác vô cùng lưu loát và đẹp như vậy!

Lúc này đã có hai gã đội viên áo trắng vây tới, Thường Nhạc vẫn không hề có ý để cho bóng rơi xuống đất, đá bóng vào lưng của cầu thủ áo trắng số 5, sau đó nhanh chóng quay ngược trở lại, trong lúc đối phương hoàn toàn không kịp phản ứng, mu bàn chân bên phải và bắp chân làm ra hình móc câu chữ L, ôm lấy quả bóng cao su hạ xuống từ giữa không trung.

Tình huống bây giờ là số 7 của đối phương mặt đối mặt Thường Nhạc, hai chân trái phải điên cuồng thao túng bóng, đột nhiên đưa bóng đến vai phải rồi vai trái, Thường Nhạc đột nhiên đẩy mạnh vai, quả bóng xuyên qua bả vai bên phải của số 7, người đơn giản sẽ chạy theo tiếp bóng, nhưng Thường Nhạc lại không ở trên mặt đất, mà là tiếp bóng trên không trung.

Ngay sau đó, Thường Nhạc vọt lên phía trước, hai mắt nhìn chằm chằm quả bóng đang nhanh chóng lao xuống, ở vị trí thích hợp, hắn đưa chân ra!

Lực chú ý của mọi người đều bị quả bóng hấp dẫn, ít có người nhìn thấy Thường Nhạc rốt cuộc là đưa chân như nào, chỉ có những cầu thủ trên sân mơ hồ thấy được đây là một màn lăng không khoa trương! Chỉ nghe thấy tiếng "phanh" vang lên thật lớn, quả bóng mang theo tiếng gió bay thẳng về phía khung thành của đối phương!

Điên rồi! Khi nghe được tiếng va chạm của mu bàn chân và quả bóng, rất nhiều người đều nghĩ như vậy, Thường Nhạc lúc này cách khung thành tuyệt đối vượt qua khoảng cách của bốn mươi lăm con ngựa, khoảng các xa như vậy truyền bóng còn phải suy xét, dùng lực mạnh để bắn thẳng bóng thật là quá sức không thể tưởng tượng được?

Ước chừng 0.01 giây sau, tất cả mọi người đều gạt bỏ suy nghĩ ban đầu… Pha bóng này nhất định phải dùng sức mạnh lớn đến mức nào, sức mạnh lớn kinh người, tốc độ của bóng càng kinh người, mọi người chỉ thấy quả bóng xoay tròn giống như một làn sóng của thế giới chuẩn xác lao về phía khung thành liên đội lớp 11! Đường bóng thẳng tắp chưa từng có từ trước đến nay, không có bất kỳ

độ cong, không có bất kỳ đường cong, bóng đá thẳng vào góc chết của đối phương!

Bóng vào rồi!

Toàn bộ sân bóng lặng ngắt như tờ, hình ảnh tĩnh mịch như phim điện ảnh đen trắng không tiếng động.

Liên đội lớp 11 ở trước khung thành sớm đã đầy mồ hôi lạnh, bọn họ nghĩ, đây là đường bóng mà học sinh cấp 3 có thể đá ra ư? Mọi người trên dưới sân đều nhìn đến ngây người, đây là đường bóng mà người Trung Quốc có thể đá ra sao? Huấn luyện viên ở ngoài sân sớm đã si ngốc, đây… đây là đường bóng mà người địa cầu có thể đá ra sao?

Chỉ có Huyết Hổ không chút kinh hãi, vỗ đùi, vẻ mặt sùng kính nhếch miệng cười to:

- Móa, đây mới là đàn ông đích thực, tôi thích, quác quác!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.