Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 437: Nhiệt vũ thiên vương 2



Cánh tay Thường Nhạc hơi duỗi ra, không khí xung quanh ngày càng dung hòa với hắn, Thường Nhạc cảm giác bản thấy bản thân đã không còn ở trong cơ thể nữa.

Âm nhạc và thân thể hòa hợp. Trong chớp mắt Thường Nhạc bắt đầu chuyển động, thân hình như tinh linh màu đen đang tung bay, thân thể hắn di chuyển rất nhanh, cũng rất có tiết tấu.

Vừa mạnh mẽ vừa mềm mại, hai loại phương thức hoàn toàn khác nhau lại xuất hiện một cách kì diệu. Sự hấp dẫn tràn đầy trên người Thường Nhạc, động tác vô cùng vững chắc.

Trong chớp mắt mọi người đang vui vẻ ở xung quanh đều dần ngừng lại. Vũ đạo của Thường Nhạc đã tác động sâu sắc tới họ.
Bước chân Thường Nhạc bước lên rồi lại lùi xuống, xoay vòng. Mỗi động tác đều vô cùng hoàn mỹ, phối hợp với âm nhạc khiến người ta có cảm giác hưởng thụ rất tuyệt vời.

- Lão đại thật trâu bò quá đi.

Tiểu Bảo cũng ngây ngốc đứng đó, hồi lâu mới lên tiếng phá vỡ không khí này.

- Mọi người cùng nhau nhảy múa đi. Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà mị, thân hình khẽ xoay tròn, động tác càng lúc càng nhanh.

Mọi người quan sát rồi dần dần học theo cách của Thường Nhạc và bắt đầu nhảy múa.

Những người trong vũ trường cũng bắt đầu điên cuồng hô lên.
- Vũ đạo của thằng nhãi này cũng tạm được, nhưng vẫn còn thua vũ đạo chân chính một khoảng xa, mày cũng đừng vội khoe khoang. Giọng nói của một thằng nhóc mặc đồ đỏ vang lên khiến không khí trên sàn nhảy ngưng lại một chút.

Bình thường người khiêu khích đều là một đám người hoặc là một tên cường tráng nào đấy, mà người tới khiêu khích lần này lại là một thằng nhóc gầy yếu, tình huống bây giờ có chút quỷ dị.

Thằng nhóc đó rất gầy yếu, nhưng vóc dáng khá cao, cả người thoạt nhìn chẳng khác gì một cái gậy trúc, mà đối thủ y khiêu khích - Thường Nhạc lại khiến người ta có cảm giác có sức mạnh.

Không ai nghi ngờ Thường Nhạc có thể trực tiếp đánh ngã thằng nhóc áo đỏ đó.
Thường Nhạc chỉ liếc nhìn thằng nhóc đó một cái, cười nhạt. Tên nhóc trước mặt quả thực có chút bản lĩnh hơn người, nhưng trong mắt Thường Nhạc lại chẳng bằng cả công phu mèo quào.

- Muốn đánh nhau sao?

Thần sắc Thường Nhạc rất mong chờ nhìn tên nhóc đó.

Toàn bộ người của Thiên đường vui vẻ đều tập trung lại đây. Đám tay chân ở đó chỉ đứng xa xem. - Đánh nhau, đánh nhau. Không biết ai rống lên một tiếng.

Sau đó những người ở xung quanh cũng gào lên. Bọn họ hưng phấn huơ tay, muốn dùng nhiệt tình của mình để đốt cháy hiềm khích giữa Thường Nhạc và tên tiểu tử áo đỏ.

Nơi này vốn là nơi để xả stress, nếu có thể thấy chuyện đổ máu, đánh nhau tất nhiên là một chuyện rất tuyệt vời. Trong suy nghĩ của Thường Nhạc, tên nhóc áo đỏ sẽ không chút do dự mà đồng ý.

Không ngờ đối phương chỉ lắc đầu, khinh miệt cười nói: - Đánh nhau là chuyện mấy đứa ngu xuẩn thích làm. Vũ Thần tôi tất nhiên sẽ không làm cái loại chuyện nhàm chán như vậy.

- Vũ Thần?

Từ trong đám người xung quanh bỗng phát ra tiếng kinh ngạc.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Vũ Thần là một nhân vật cực kỳ thần bí. Nghe nói trong một trận đấu hai năm trước, y liên tục đánh bại cao thủ nhiệt vũ khắp nơi trên thế giới, cuối cùng giành được ngai vàng Vũ Thần.

Nhưng mãi về sau, Vũ Thần không hề xuất hiện. Có người đồn Vũ Thần đã bị kẻ thù giết chết, lại có người đồn Vũ Thần đã rút lui khỏi sân khấu.

Bất luận nói như thế nào đó cũng đều là lời đồn đại, không có một cái nào có căn cứ đáng tin cậy. Bây giờ Vũ Thần lại xuất hiện, đương nhiên mọi người cũng không thật sự hoàn toàn tin tưởng.

Thực lực mới có thể chứng minh tất cả.

Thường Nhạc cũng thấy ánh mắt nóng bỏng của đám người xung quanh. Vốn dĩ Thường Nhạc cũng chỉ là nhàm chán muốn chơi đùa một chút mà thô,i nhưng hiện tại cũng bị tình huống này khơi dậy hứng thú.

- Vậy mày cho rằng chuyện gì mới thú vị?

Ánh mắt Thường Nhạc tập trung lên mặt Vũ Thần, chăm chú hỏi.

- Đánh bạc.

Vũ Thần còn chưa kịp mở miệng, một thanh âm trong trẻo và hưng phấn đã vang lên.

Thường Nhạc cho dù có đem lỗ tai bịt lại cũng có thể đoán chính xác đối phương chính Tiểu Bảo yêu tiền hơn mạng. Quả thật từ trên người Vũ Thần cũng có thể liên tưởng tới đánh bạc, phỏng chừng cũng giống Tiểu Bảo.
- Đúng. Đánh bạc.

Vũ Dực thấy Tiểu Bảo nói như vậy, cô cũng hưng phấn kêu lên.

- Thật mất mặt. Ánh mắt Thường Nhạc căn bản không dám tiếp xúc với đám Tiểu Bảo. Nếu người khác biết đám Tiểu Bảo là do hắn dẫn tới, phẩm vị của hắn chắc chắn sẽ giảm xuống mấy bậc.

- Nếu là Vũ Thần tất nhiên cần phải chứng minh một chút. Chi bằng chúng ta đấu một trận nhiệt vũ, thế nào? Đệ Nhị Mộng bước chân ưu nhã đi tới.

Khí chất thoát tục kia, khuôn mặt động lòng người lập tức chinh phục tất cả mọi người ở đây. Đây chính là sức hấp dẫn của phụ nữ có sức hút.

Khi Vũ Thần nhìn thấy khuôn mặt rung động lòng người của Đệ Nhị Mộng, y cảm thấy hô hấp nhanh chóng ngưng trệ, cả người trở nên hưng phấn.

Tế bào hưng phấn bắt đầu điên cuồng chuyển động.

Thường Nhạc lẳng lặng quan sát biến hóa trên mặt y, không kìm được cười nhạt. Quả thật sức hấp dẫn của Đệ Nhị Mộng e rằng không có nhiều người có thể chống đỡ được, đặc biệt là những người đàn ông trẻ tuổi.

Có điều cho dù Đệ Nhị Mộng xinh đẹp thế nào cũng hoàn toàn thuộc về hắn, không thể chia sẻ với bất cứ người nào. Vẻ mặt ôn nhu của Đệ Nhị Mộng cũng sẽ chỉ hiện ra trước mặt hắn mà thôi.
- Nếu mày đã là Vũ Thần, chúng ta sẽ đấu một trận, mày thấy sao? Ánh mắt Thường Nhạc chằm chằm nhìn Vũ Thần, bước chân đi về phía trước đã đứng ở giữa đám người.

Đôi mắt Vũ Thần hơi sáng lên, thật không ngờ Thường Nhạc nghe thấy y là Vũ Thần mà hắn vẫn dám so tài với y. Chỉ khí phách này cũng khiến y cảm thấy khâm phục.

- Đấu võ thì lão đại nhất định sẽ đánh cho anh ta phải kêu cha gọi mẹ. Ánh mắt Tiểu Bảo ngời sáng, chỉ cần có thể đánh ngã thằng nhãi kia thì cũng gì cũng được.

Biến đấu vũ thành luận võ, e rằng cũng chỉ có một mình Tiểu Bảo mới có cái tài năng ấy.
Đệ Nhị Mộng thấy Tiểu Bảo như vậy chính là mất mặt. Cô trực tiếp đi tới trước mặt Tiểu Bảo, cong cái miệng anh đào nhỏ nhắn, bĩu môi nói: - Em đừng ở đây làm mất mặt mọi người nữa.

Bước chân Vũ Thần bắt đầu chuyển động rất nhanh, rất có tiết tấu. Cả người giống như gió xoáy. Trận gió xoáy kia vẫn xinh đẹp, vẫn động lòng người như vậy.

Vào lúc này không có âm nhạc nhưng lại hơn cả âm nhạc. Tất cả mọi người nhận ra cái gì mới gọi là vũ đạo chân chính. Vũ đạo kia hoàn toàn hài hòa với thân thể.

- Keng keng

Bỗng nhiên một tiếng gõ lanh lảnh vang lên, thanh âm càng lúc càng trong trẻo, Vũ Thần chuyển động cũng càng lúc càng nhanh, thân thể uốn lượn càng lúc càng mạnh.
- Tuyệt vời.

Không biết ai kêu lên trước nhưng tiếng hoan hô dần vang lên. Vũ đạo của Vũ Thần hoàn toàn là một loại cảm tiết tấu và hài hòa với cơ thể. Thân hình gầy yếu kia khi nhảy múa hoàn toàn khiến người ta không để mắt tới hai từ gầy yếu này.

Vũ Vương sắp điên lên, con gái bảo bối nhất của ông ta lại bị người ta bắt cóc, ngân sách trong nhà cũng bị người ta lấy mất một nửa, thật đúng là đã phải bồi con gái lại còn mất cả tiền.

Nhưng Vũ Vương cảm thấy kì quái, phải biết rằng muốn thoát khỏi Thánh điện Hắc Ám cũng không phải muốn ra ngoài là có thể ra ngoài. Cho dù có được võ sĩ hắc ám cấp 6 mới có thể ra ngoài, nhưng như vậy cũng không thể mang theo một người.

Nếu là một người có cấu tạo thân thể đặc thù, cho dù có sự thao túng của Thánh điện Hắc Ám nhưng sao có thể một mình ra ngoài?

Thánh nữ Hắc Ám thấy Vũ Vương khẽ nhíu mày, trong lòng cô không khỏi dao động nói: - Vũ Vương gia, có phải người ngoài vào Thánh điện hắc ám rồi lừa gạt tiểu quận chúa ra ngoài không?

- Người ngoài?

Vũ Vương không hề nghĩ đến bên ngoài và Thánh điện Hắc Ám có liên hệ với nhau. Bây giờ nghe Thánh nữ Hắc Ám nói như vậy, trong lòng ông ta có chút dao động.
Đặc biệt nghĩ tới khuôn mặt xa lạ, nhưng người ngoài muốn vào, cho dù là có bản lĩnh cao tới đâu muốn xâm nhập Thánh điện Hắc Ám và phi ra ngoài cũng là chuyện không thể tin nổi.

Đương nhiên nếu đối phương có được bộ đồ Hắc Ám thì sẽ giải thích được tất cả. Nghĩ tới đây ánh mắt Vũ Vương bất giác nhìn sang Thánh nữ Hắc ám.

Thánh nữ Hắc ám cũng nghĩ tới bộ đồ Hắc Ám, đôi mắt xinh đẹp của cô ngời sáng nói: - Vũ Vương gia có thể miêu tả dung mạo của đối phương một chút được không?

Vũ Vương khẽ gật đầu - Tên kia tướng mạo rất tuấn tú, nhưng ánh mắt có chút bất chính, hẳn là không phải người tốt gì.
Vũ Vương vừa nói vừa vẽ lại hình dáng trong đầu.

- Thường Nhạc.

Khi nhìn thấy bức vẽ kia, thần sắc Thánh nữ Hắc Ám trở nên cổ quái, có thể lấy đi một nửa kho báu bảo vật, lại còn lừa gạt tiểu quận chúa.

Ngoại trừ cái tên Thường Nhạc bại hoại ra, e rằng cũng sẽ không có người thứ hai có thể làm như vậy.

- Thường Nhạc? Vũ Vương khẽ nhíu mày, cái tên này rất quen. Cao thủ của Thánh điện Hắc Ám không hề xa lạ gì Thường Nhạc.
- Đúng, chính là Thường Nhạc. Thánh nữ Hắc Ám gật đầu khẳng định.

- Được, lần này trước tiên cô hãy ra ngoài, nhất định phải đưa Vũ Dực trở về. Nếu Vũ Dực chịu bất cứ thương tổn gì, tôi nhất định sẽ bắt Thường Nhạc đền mạng. Trên mặt Vũ Vương lộ ra nụ cười âm u, lạnh lẽo.

- Vâng.

Trong lòng Thánh nữ hắc ám bất giác có chút bất đắc dĩ. Cái tên Thường Nhạc kia đắc tội với ai không đắc tội, lại cố ý đắc tội với Vũ Vương hẹp hòi nhất, biết che giấu khuyết điểm nhất, có thực lực nhất Thánh điện Hắc Ám. Đây không phải là tự mua dây buộc mình sao.
- Hắt xì.

Thường Nhạc hắt xì mạnh một cái, trong lòng hắn thầm rủa: - Ai đang chửi mình?

Bước chân Vũ Thần đã dừng lại. Tiếng hoan hô bốn phía gần như đồng loạt vang lên. Ngay cả Tiểu Bảo ở bên cạnh cũng rất vui vẻ vỗ tay kêu lên: - Hay quá. Quả đúng là Vũ Thần đứng đầu thế giới.

- Chúng ta đặt tiền cược, thế nào?

Sau đó thanh âm trong trẻo của Tiểu Bảo cũng vang lên, hơn nữa còn vang dội hơn.

- Đánh cược như thế nào?
Linh Nhi nhanh chóng tiếp lời Tiểu Bảo, từ sau khi đi theo Tiểu Bảo, Linh Nhi xem như trợ thủ đắc lực nhất của Tiểu Bảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.