Thiếu Gia Phúc Hắc Săn Vợ Yêu

Chương 10: Oan gia ngõ hẹp



Bạch Thù mặt đỏ lên, nhưng mà thanh âm này sao lại quen tai đến như vậy? Bạch Thù trong lòng có loại cảm giác kinh hãi, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên xem.

Hai mắt nhìn song song nhau, đôi con ngươi trong trẻo, đáy mắt mờ ảo như có lớp sương mù, khiến cho người khác có cảm giác không chân thật, khó nắm bắt.

Hôm nay là cái vận gì thế này!? Đổ lên người nào không đổ, lại đổ lên gã đàn ông khiến cô nghiến răng nghiến lợi hai lần ngày hôm nay!

“A Mặc!” Âm thanh nũng nịu kia truyền đến, theo đó là cô nàng trang điểm dày cộm đi đến đây.

Qủa thật là nếu không là oan gia thì không gặp nhau. Bạch Thù trong lòng khó chịu, mới cùng hai người chết tiệt này cãi nhau không tới hai giờ, vậy mà nhanh như vậy lại chạm mặt. Vận khí này…thật là muốn chết đi cho rồi!

“Là cô!” Cô gái kia hiển nhiên nhận ra Bạch Thù.

“Là tôi thì như thế nào?”

“Cô là cố ý đúng hay không?!” Cô gái kia trừng mắt.

“Hừ…có thể đừng tự kỉ như vậy không? Các người đáng để tôi hắt nước chanh các người à?”

Hít…xung quanh là âm thanh hút khí lạnh, trong lòng Bạch Thù cảm thấy không ổn.

“Bạch Thù, cô làm cái gì vậy?” Thanh âm căm giận của Siren tỷ truyền đến: “Tôi chỉ không nhìn cô một chút, cô liền đi gây phiền toái!”

Ôi…cọp mẹ tới lúc nào thế này?

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi Lí thiếu, Bạch Thù là thực tập sinh đài truyền hình chưa từng tham dự những buổi tiệc như thế này, Lí thiếu có quyền có thế, sẽ không so đo cùng một cô gái không hiểu chuyện.” Trần Sâm toàn thân mồ hôi lạnh, thấp giọng nói.

Nếu vừa rồi âm thanh hút khí lạnh kia đại biểu cho cái gì Bạch Thù không thể lý giải, thì thái độ của Siren tỷ cùng Trân Sâm lúc này đã giải thích hết thảy mọi vấn đề. Cô đắc tội với người trước mặt này, không xong rồi!

Họ Lí tên Mặc, sẽ không phải chứ? Sẽ không phải là người mà Dư Thanh miệng nói không ngừng, trưởng tôn Lí gia Lí Tô Mặc?!

Bạch Thù trợn tròn mắt, phẫn nộ vừa rồi nháy mắt biến mất hầu như không còn.

Ôi trời…cô muốn tương lai lao vào vòng giải trí, hiện tại lại đắc tội một pho tượng đại Phật (nhân vật lớn), cô cảm thấy không cần hắn ta nói tiếng nào, những người khác cũng sẽ hướng cô làm khó, làm cho cô chết không có chỗ chôn!

Bạch Thù có thể tưởng tượng, khả năng tốt nghiệp rồi bước chân vào ngành giải trí của cô không cao.

T_T, Ngọc Hoàng đại đế, người thật đáng ghét, làm sao có thể tra tấn một cô gái xinh đẹp thiện lương như cô thế này chứ? Bạch Thù yên lặng rơi lệ trong lòng.

Lại nói kẻ xui xẻo bị đổ nước chanh lên người Lí Tô Mặc còn chưa nói gì, xung quanh đã liên miên cằn nhằn thảo luận. Nào là “Cô gái này là ai?”, “Như thế nào lại không biết trời cao đất rộng, lại ngu ngốc đắc tội Lí thiếu”, hoặc là “Mọi người xác định cô gái này là người địa cầu?” Mà Lí Tô Mặc cứ thế, không ngăn cản…

Bạch Thù chỉ có thể dùng đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm Lí Tô Mặc, sau đó liều mạng nháy, hy vọng có thể chảy ra hai giọt nước mắt làm cảm động vị Lí thiếu này. Nhưng là, đại khái cô hôm nay uống nước quá ít lại nói nhiều, cho nên cố đến mấy cũng chẳng chảy ra được giọt nước mắt nào.

Lí Tô Mặc nhìn quần áo ẩm ướt trên người mình, mặt nhăn mày nhíu, bởi vì ly nước trái cây kia nói thế nào cũng đổ vào cái chỗ khó nói của hắn, nhìn làm sao cũng cảm thấy bẩn.

Bạch Thù nhìn Lí Tô Mặc không nói một lời nào, trong lòng ngược lại càng thêm sợ hãi. Đều nói chó ngoan không cắn người, cô tình nguyện để Lí Tô Mặc đem cô chửi bới một chút cũng tốt hơn là không nói gì như lúc này. Vì thế, Bạch Thù lấy từ trên khay của người phục vụ bên cạnh một ly rượu đỏ đưa tới trước mặt Lí Tô Mặc, trong lòng cô chuẩn bị tinh thần anh dũng hy sinh: “Đến đây, hắt tôi đi.”

Lí Tô Mặc chiếu con ngươi trong trẻo nhìn Bạch Thù, hắn không tiếp nhận ly rượu, cũng không làm bất cứ hành động gì.

Bạch Thù thầm mắng tên này không biết rộng lượng, một bụng nhỏ mọn, vì thế đem ly rượu đỏ đặt vào trong tay hắn, tiếp tục nói: “Nha…tôi không cẩn thận đem nước chanh đổ lên người anh, anh đại nhân đại lượng sẽ không cùng tôi so đo chuyện nhỏ này.” Câu cô nói còn có nghĩa khác là, nếu hắn thật sự là một quân tử thì sẽ không đến hắt cô, nhưng mà hắn đã khiến một tiểu nhân vật nhỏ bé như cô ăn nói khép nép như vậy, tức là hắn muốn cùng cô so đo, cho nên mặc kệ hắn hắt hay là không hắt, hắn đều là tiểu nhân chứ không phải quân tử.

Lí Tô Mặc như trước không có động tĩnh gì, tất cả mọi người ngưng thần nín thở chờ đợi ‘phán quyết cuối cùng’, nhưng Lusa một bên nhịn không được, trực tiếp đem ly rượu đỏ trong tay cô ta hắt lên mặt Bạch Thù.

Màu rượu đỏ tiên diễm toàn bộ hắt lên mặt Bạch Thù, sau đó chậm rãi chảy xuống, nháy mắt lễ phục dạ hội của Bạch Thù đều ướt đẫm.

Bạch Thù mặc váy dài màu xanh nhạt im lặng đứng tại chỗ, trên da thịt trắng nõn thình thoảng chảy xuống vài giọt rượu đỏ tươi, không thấy nửa điểm chật vật mà lại làm tăng vẻ đẹp mị hoặc xuất chúng của Bạch Thù. Hình ảnh này thật sự rất đẹp mắt, rất quyến rũ người phạm tội!

Bạch Thù cảm thấy bốn phía đều tràn ngập mùi thơm rượu đỏ, cô mỉm cười, vươn đầu lưỡi liếm vài giọt rượu đỏ chảy trên môi, hình ảnh này khiến đám đàn ông xung quanh nháy mắt dựng “lều trại”.

Sức hút của yêu nghiệt là lan tràn khắp nơi nha!

“Hôm nay vận khí thật tốt, có thể dùng rượu đỏ làm mặt nạ dưỡng da.” Bạch Thù hơi mở môi đỏ mọng, để rượu đỏ tùy ý dính trên mặt cô.

Mọi người nhìn Bạch Thù đều hiểu, cô chính là muốn bạo phát rồi nha!

Lusa cười một tiếng, biểu cảm đắc ý nói với Bạch Thù: “Đúng vậy, dùng rượu đỏ làm mặt nạ, nhưng mà cô có cảm thấy hơi ít hay không? Có cần tôi hắt thêm cho cô không?”

Đối với khiêu khích của cô nàng mặt dày cộm cả tấn phấn này, Bạch Thù đã không thể nhịn được nữa, đang định hắt rượu đỏ lên cô ta, chợt nghe tiếng xôn xao, từ đầu đến chân Lusa toàn là rượu đỏ.

Cô ta hét lên một tiếng, thanh âm sắc bén đưa tới càng nhiều quần chúng vây xem.

Bạch Thù tuy giật mình không thôi nhưng trong lòng lại càng nhiều hơn là cao hứng.

Ai da…ai lại đáng yêu như vậy, có thể đem ý tưởng trong lòng cô thực hiện! Vì thế, Bạch Thù nghiêng đầu, nháy mắt thấy người hắt rượu đỏ lên Lusa.

Là anh ta! Chính là người đưa Bạch Thù đến đây. Bạch Thù hiện tại cảm thấy hơi ngượng, cho đến bây giờ cô vẫn không biết gã đàn ông này tên gì. Nếu chuyện này mà để cho anh ta biết, không biết anh ta có thể hay không tức giận đến hộc máu, sau đó hối hận vì đã giúp cô đem rượu đỏ hắt lên người Lusa. Dù sao đắc tội Lí Tô Mặc cũng không phải chuyện nhỏ a.

Những người đến buổi tiệc này, phần lớn đều là quyền quý của chính giới (giới chính trị) hoặc là tinh anh của thương trường, mỗi ngày đều lăn lộn trong xã hội hỗn tạp này, cảnh tượng nào mà lại chưa từng gặp? Nhưng mà đối với sự việc vừa mới xảy ra, bọn họ trên cơ bản đều không thể bình tĩnh. Bởi vì người dám cùng Lí thiếu đối chọi thật không nhiều lắm! Cho nên bọn họ đều muốn dài cổ lên nhìn xem, thần thánh phương nào mà gan lại lớn đến như vậy?

“Tôi tưởng là ai, nguyên lai là Kỳ thiếu.” Trong đám người phát ra tiếng nói.

Chỉ thấy Kỳ thiếu vẻ mặt mỉm cười nhưng đáy mắt lại là một lớp băng sắc nhọn. Anh ta nghiền ngẫm cái ly đế cao đã trống rỗng trên tay sau đó ngẩng đầu, con ngươi tối như mực không mang theo nửa điểm cảm tình nhìn Lusa: “Cô cũng cảm thấy dùng rượu đỏ làm mặt nạ rất tốt, vậy tôi liền cho cô thử một chút, cảm giác không tệ đi, có muốn tôi cho cô thêm một ít nữa?” Sau đó quay người nói với người phục vụ: “Còn thất thần làm gì, ở đây có người cần rượu đỏ làm mặt nạ, còn không mau lấy lại đây cho bản thiếu gia nhiều một chút?”

Người phục vụ máy móc gật gật đầu, hướng về phía khu quầy rượu đi.

Gương mặt Lusa lúc này đã muốn một mảng hồng một mảng đen, vô cùng thê thảm, hoàn toàn không để ý đến hoàn cảnh lúc này, lớn tiếng kêu la:

“Anh có bệnh à?”

“Cô có thuốc sao?” Kỳ thiếu cười hớ hớ trả lời.

“Anh mới có thuốc!” Lusa nổi giận đùng đùng.

“Vậy cô uống đi.”

Đoạn đối thoại này thật sự là rất hài, đây là đoạn đối thoại kinh điển Bạch Thù thường thấy trên mạng, lần đầu nhìn xem còn thấy buồn cười, nhưng xem tiếp dần dần cũng mất cảm giác, nhưng có người thật sự dùng nó vận dụng trong cuộc sống thế này, cô cảm thấy vô cùng khôi hài.

Lusa hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Thù, bởi vì cô ta cho rằng, mọi tai vạ này đều là do Bạch Thù mang đến! Cô ta đáng thương nhìn Lí Tô Mặc, nũng nịu kêu một tiếng: “A Mặc…”

Lí Tô Mặc sắc mặt hơi khó coi, phải nói từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, mặt của hắn vẫn nhăn như vậy.

“Haha…” Kỳ thiếu nhịn không được cười ra tiếng: “A Mặc, cậu từ chỗ nào mà tìm thấy con người hoang dã này vậy?”

Con người hoang dã? Xưng hô này có cảm giác thật buồn cười, lông mi Bạch Thù nhịn không được run run, rất không phúc hậu vui sướng khi người gặp họa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.