Thiếu Gia Phúc Hắc Săn Vợ Yêu

Chương 14: Dẫn chương trình tạm thời (1)



Hôm sau, Bạch Thù mệt mỏi mang hai cái mắt gấu mèo đi xuống lầu, quả nhiên Kỳ Liên đã đứng chờ cô từ lâu.

Bạch Thù đứng bên trong nhìn anh ta, chỉ thấy anh ta hơi cúi đầu, vài sợi tóc rũ trước trán trông có vẻ đáng yêu.

Được rồi, người đàn ông này làm đêm qua cô mất ngủ, làm thế nào mà bây giờ lại cảm thấy có chút động tâm? Không lẽ…đây là “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” trong truyền thuyết?

Không thể tưởng tượng được cô năm tư đại học lại muốn yêu đương, rất thần kỳ, quả nhiên thần Cupid đã bắn tên vào cô, muốn làm thế nào cũng không thể ngăn cản. Bạch Thù trong lòng cảm khái.

Mà Kỳ Liên đứng bên cạnh xe giống như cảm nhận được, ngẩng đầu, đôi mắt tối như mực dừng ở Bạch Thù, môi hơi nhếch, làm như chờ cô đi qua.

Đợi Bạch đi đến bên người Kỳ Liên, Kỳ Liên cười cười, giả vờ làm nũng với Bạch Thù: “Bạch Thù, anh buổi tối ngủ không ngon, em xem, mắt anh giờ thành mắt gấu mèo rồi.” Kỳ Liên ai oán nhìn Bạch Thù, chỉ chỉ đôi mắt xinh đẹp của anh ta.

Bạch Thù ai oán dùng mắt gấu mèo liếc anh ta một cái, anh cưới tiếp tục cười nhạo đi, tôi biết, khẳng định anh đang cười nhạo tôi!

“Haha…anh biết Bạch Thù nhất định ngủ không ngon, chúng ta lúc này có tính là tâm linh tương thông, ăn ý mười phần?” Kỳ Liên sờ đầu Bạch Thù, “Anh đêm qua rất hưng phấn đó!”

Bạch Thù khẽ gắt: “Đi mau, tôi muộn làm rồi!”

Đến đài truyền hình, cô bé thực tập tập sinh Tiểu Bối mang vẻ mặt cực kỳ hâm mộ đi đến bên người Bạch Thù, nói một câu có vị chua: “Lại là Kỳ đại thiếu đưa chị tới?”

Ngày thường nghe mọi người hỏi như thế Bạch Thù cũng chảng có cảm giác gì đặc biệt, nhưng mà không hiểu tại sao hôm nay lại thế này, nghe cô bé hỏi như thế liền cảm thấy có chút ngọt ngào. Được rồi ╮(╯_╰)╭, Bạch Thù đại tiểu thư rốt cuộc cũng xác định chính mình đang yêu.

Kết quả là, cô nửa e thẹn, nửa xấu hổ gật đầu.

Tiểu Bối giật mình một cái, cắn khăn tay theo sau: “Em hận Ngọc Hoàng đại đế!”

Bạch Thù cười yếu ớt, đi về phía chỗ ngồi. Còn chưa kịp ngồi xuống, Kỳ Liên đã gọi đến, vì thế cô vụng trộm đi vào toilet, cùng anh ta nấu cháo điện thoại.

Phải, Bạch Thù mua di động, đây là chuyện đã xảy ra từ tháng trước, chủ yếu là để liên hệ với Kỳ Liên. Cái điện thoại này tốn của cô hết 300 tệ, vẻ ngoài xấu, nhìn như cục gạch, là loại có bàn phím, chức năng cũng bình thường.

Hôm đó mua về, tập thể toàn phòng ngủ tỏ ra xem thường, nói cô keo kiệt không thể cứu vãn nữa rồi.

Tiểu Mật nói, bây giờ đã sắp đến thời đại của Iphone5, vật dụng trí năng đều là mây bay, nhưng sao cô lại tìm cái vật dụng lỗi thời này, thật sự khiến người khác phải bội phục.

Tiểu Mã nói, chỉ cần cô cho cô ấy một đôi giày mới, cô ấy liền đem cho cô một cái Iphone4s.

Cá nhân Bạch Thù cảm thấy cái điện thoại của cô cũng không có gì không tốt, giá cả vừa phải, lại rắn chắc dùng bền! Hơn nữa nếu gặp dê xồm có thể dùng nói làm gạch phang đầu hắn ta, gặp kẻ trộm thì hào phóng đưa hắn. Đương nhiên, việc kẻ trộm có muốn lấy điện thoại của cô hay không thì vẫn còn cần phải nghiên cứu thêm.

Sau khi nấu cháo điên thoại xong, Bạch Thù trở lại bàn làm việc, nhìn thấy Siren tỷ phụng phịu nhìn cô.

Bạch Thù chỉ thấy trên đỉnh đầu có một đám quạ đen bay qua, vừa kêu to “aho~aho~”, vừa bay chập chờn muốn rơi.

Siren tỷ đeo kính mát đen, tay lỡ đãng chỉ đồng hồ, thanh âm không cao không thấp nhưng đủ để mọi người trong văng phòng nghe rõ: “Chín giờ năm phút, tôi đi đến bàn cô đứng là lúc tám giờ rưỡi.”

Bạch Thù xấu hổ, mắt nhìn thoáng qua tất cả đồng nghiệp đang giả vờ sửa sang lại văn kiện, biên tập văn kiện.

Bạch Thù thâm than trong khoảng thời gian này vận khí của cô thật sự quá tốt, lần đầu tiên nấu cháo điện thoại cũng bị Siren tỷ bắt được.

“Bạch Thù, còn có tám ngày là hết kỳ thực tập của cô, tôi không hy vọng đến lúc đó phải phê bình cho cô một chữ kém.”

Nghe nói như thế, Bạch Thù cả người run lên, lập tức đứng thẳng người, thần sắc đoan chính, nghiêm túc nói: “Siren tỷ, tôi cam đoan sẽ không tái phạm lần nữa.”

“Tôi hy vọng sẽ nhìn thấy hành động thực tế của cô, chứ không phải nói suông ngoài miệng.” Nói xong, Siren tỷ xoay người trở về văn phòng của chị ta.

Vài giây sau khi Siren tỷ rời đi, văn phòng vẫn im lặng như trước, mất nửa ngày mới có người bắt đầu hoạt động, sau đó có càng ngày càng nhiều tiếng động, cho đến lúc khôi phục tình trạng bình thường.

Tiểu Bối tiến đến bên người Bạch Thù: “Nói, tại sao Siren tỷ lại không làm khó chị? Thật sự rất thần kỳ!”

“Đúng, tôi cũng không nghĩ tha cho tôi dễ như vậy.”

“Tôi thấy, chị ta là nể mặt bạn trai cô nên mới cho qua như vậy.” Một cái tiểu biên khác lặng lẽ bước lại nói.

Bạch Thù cười, bạn trai đó, xưng hô này không sai. Sau đó, tâm trạng Bạch Thù vui vẻ hẳn lên.

Buổi chiều, một phát thanh viên thực tập của chuyên mục “Vấn đáp Kinh tế - Tài chính” bị viêm ruột thừa phải đưa vào bệnh viện, mà vai trò của cô ấy trong chuyên mục này là không thể thiếu, hết cách, người của tổ chuyên mục này liền tìm người thay thế. Nhưng trong tổ bọn họ toàn những người không thuộc chuyên môn này, ngay đến cả biên tập cũng không biết, cho nên tất cả đều chuyển ánh mắt sang nhìn tổ chuyên mục “Mục tiêu và khoảng cách”.

Người trong tổ chuyên mục “Mục tiêu và khoảng cách”, phát thanh viên thực tập hay phát thanh vên chính thức đều đang bận rộn, cũng không thể phân thân ra mà hỗ trợ, cho nên trưởng phòng bên kia liền đem ánh mắt nhìn tổ biên tập văn tự chuyên mục “Mục tiêu và khoảng cách”.

Những người này ngay từ lúc phóng vấn, không ai muốn làm phát thanh viên lộ diện trước mặt toàn dân. Đầu tiên, bọn họ không am hiểu về kinh tế và tài chính, tiếp theo, vẻ bề ngoài bọn họ không thích hợp, không muốn để người xem TV thấy mình, dù sao thì chí hướng của bọn họ cũng không phải là phát thanh viên.

Cho nên thời điểm tổ trưởng tổ “Vấn đáp Kinh tế - Tài chính” chạy tới, trên cơ bản sẽ có nhiều người từ chối với lý do công việc bề bộn, xx chưa làm xong, xxx cần giao bản thảo, sau lại đánh mắt sang nhìn Bạch Thù cùng Tiểu Bối: “Hai thực tập sinh có lẽ không có bận gì.”

Vì thế, mọi người đem ánh mắt nhìn về phía hai thực tập sinh Bạch Thù cùng Tiểu Bối.

Vừa nhìn thấy hai người, một người khuôn mặt thanh tú, trang điểm vẫn có lể lên sóng TV, một ngươi kinh diễm vô song, cho dù là TV không tốt cũng nhìn ra được vẻ đẹp kinh người, sinh ra không tham gia ngành giải trí thì đúng thật là uổng phí.

Vì thế vị trưởng phòng kia nháy mắt long lanh nhìn Bạch Thù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.