Thiếu Gia Phúc Hắc Săn Vợ Yêu

Chương 25: Biển Số Xe “BZ726”



Bạch Thù uống một ly rượu đỏ, có chút mơ màng, giờ phút này khuôn mặt trắng nõn của cô trở nên đỏ ửng, bên dưới ánh đèn trắng bộc lô sự mê người.

Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt Lí Tô Mặc, chỉ thấy đôi con ngươi trong trẻo của hắn đang gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Bạch Thù thắc mắc, người này không phải đã đi từ sớm rồi sao? Như thế nào đến bây giờ vẫn còn ở đây? Hơn nữa hắn dừng ở đây làm gì? Muốn tiễn cô một đoạn? Ừm…khả năng này hình như không lớn.

Lí Tô Mặc ngồi trên xe, nhìn đôi mắt to ngập nước của Bạch Thù, “Còn thất thần? Lên nhanh đi.”

Bạch Thù 囧, cô cùng hắn rất quen thuộc sao? Vì sao lại dùng cái giọng người quen nói chuyện với cô!

Bạch Thù “hừ” một cái, dương dương tự đắc giơ di động, “Tôi có bạn trai của tôi.” Ý tứ là, không cần anh xen vào việc của người khác! Anh làm ơn đi nhanh đi, chị đây rất không muốn nhìn thấy mặt anh!

Mắt Lí Tô Mặc tối đi, đáy mắt hiện lên một tia sáng lạnh, “Tôi quên nói với cô, chỉ sợ bây giờ Kỳ Liên đang ở trên máy bay.”

Bạch Thù sửng sốt nhìn Lí Tô Mặc, muốn nhìn cho rõ xem có phải hắn nói dối hay không, nhưng từ đầu tới cuối sắc mặt hắn vẫn bình thường, sau đó nghĩ tên này quanh năm suốt tháng đều là bộ mặt đó, nói dối mà mặt vẫn tỉnh như đang uống nước lọc, cho nên cô quyết định gọi cho Kỳ Liên.

Nháy mắt, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ máy móc: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” Bạch Thù cúp điện thoại, trong lòng vạn phần nghi hoặc.

Vì sao Kỳ Liên đi công tác cũng không báo cô một tiếng, trước khi khai tiệc bọn ho rõ ràng vẫn còn nói chuyện phiếm. Làm sao mà mới chỉ qua mấy giờ, Kỳ Liên lại ở trên máy bay, nếu như mua vé máy bay, sau đó lập tức khởi hành trong một hai tiếng đồng hồ cũng không thể đi?

“Bà nội cậu ta bệnh cấp tính phải vào bệnh viện, bác sĩ nói thời gian không còn nhiều, cho nên con cháu trong nhà đều đi Singapore.” Lí Tô Mặc mở miệng.

“Anh làm sao mà biết?” Bạch Thù nhìn chằm chằm Lí Tô Mặc, ngay cả rượu cũng tỉnh không ít.

“Bà nội cậu ta là bà ngoại chồng chị tôi.” Chị hắn cũng bay đi Singapore, bởi vì thời gian quá gấp, hắn cũng không kịp đặt vé máy bay sang giúp đỡ.

“Nhưng trước khi bắt đầu tiệc, anh ấy vẫn còn nói chuyện điện thoại với tôi.” Làm sao mà đi nhanh như thế được?

“Tôi có cần thiết phải lừa cô?” Lí Tô Mặc trả lời, sau đó nhìn Bạch Thù, “Cô còn không nhanh lên?”

Bạch Thù rất cốt khí lắc đầu, “Tôi cùng Lí tiên sinh không quen.”

Vẻ mặt Lí Tô Mặc bình tĩnh nhưng đáy mắt lại hiện rõ giống như đang tức giận, gằn từng tiếng nói với Bạch Thù, “Bạch Thù, tôi thấy đầu óc cô quả thật có vấn đề!”

Cái gì?! Lời này hắn đã nói cô bao nhiêu lần rồi? Bạch Thù tức giận bạo phát, “Đầu óc anh mới có vấn đề! Tôi vốn không quen anh, anh rốt cuộc muốn thế nào?!”

Nói thế nào cô cũng là một nhân tài của đại học S, lại nhiều lần bị thằng nhãi này nghi ngờ đầu óc có vấn đề, thật quá đáng, quan trọng hơn là, vẻ thục nữ cô gìn giữ hơn hai mươi mấy năm qua lại bị hắn phá vỡ, thật sự làm cô rất khó chịu!

Lí Tô Mực rũ mắt xuống, nhìn di động đen màn hình trong tay mình, “Muốn tôi làm sao?”

Đại khái là không khí quá mức quỷ dị, trong lòng Bạch Thù sinh ra ý nghĩ muốn lui bước, lập tức xoay đầu bỏ chạy, lại bị Lí Tô Mặc bất ngờ xuống xe giữ chặt, “Nếu cô không muốn thấy báo ngày mai đăng tin “Nữ sinh viên cùng tổng giám đốc Phong Khiêm lôi kéo trước cửa khách sạn”, vậy thì tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời tôi.” Nói xong, Lí Tôi Mặc chỉ thấy Lí Tô Mặc cúi đầu vào trong xe lấy điện thoại, sau đó cầm di động của mình chụp hình hai người bọn họ, bối cảnh còn là trước cửa khách sạn!

Bạch Thù hỗn độn trong gió.

Trước mắt ai có thể nói cho biết, đây là tình huống gì?

Khóe miệng Lí Tô Mặc hơi cong lên, rất tốt bụng khuyên bảo, “Khuya rồi, không có giao thông công cộng, một mình nữ sinh như cô, không nên đi taxi về.”

Không lẽ đi xe anh thì nên? Bạch Thù giật giật mày, anh so với tài xế taxi còn nguy hiểm hơn!

Nhưng mà nghĩ đến lời uy hiếp của hắn, Bạch Thù tuy tức giận nhưng đành cam chịu ngồi lên xe Lí Tô Mặc.

Ngồi trên xe, Bạch Thù quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không hơi đâu quan tâm Lí Tô Mặc đang ngồi cạnh cô.

Lí Tô Mặc cũng không quan tâm, ngồi nghịch điện thoại không nói lời nào, giống như vẻ đáng sợ vừa rồi là ảo giác do chính cô tưởng tượng ra.

Hai người vẫn im lặng như vậy, mãi cho đến khi tài xế chạy xe đến dưới lầu phòng ngủ Bạch Thù

Lúc Bạch Thù xuống xe, nhìn Lí Tô Mặc vẫn im lặng như trước, đột nhiên phát hiện hắn cũng không phải quá xấu, vì thế không được tự nhiên nói, “Cảm ơn.” Sau đó lập tức chạy biến.

Trùng hợp bạn cùng phòng Tiểu Mã của Bạch Thù đi ra ngoài mua đồ ăn khuya, thấy Bạch Thù chạy như bay lướt nhanh qua người, ngay cả dáng cũng nhìn không rõ, cảm thấy nghi hoặc nhìn về phía trước thì thấy một chiếc xe đang đậu, Tiểu Mã cảm thấy nhìn rất quen mắt, nhìn kỹ bản số xe “BZ726”, nháy mắt Tiểu Mã nhớ đến, đây không phải là chiếc xe thường xuyên đậu dưới lầu phòng ngủ hay sao?

Tiểu Mã chú ý chiếc xe này chủ yếu vì biển số “BZ726”. Bởi vì theo cô nghĩ, dãy số này nhất định là vì Bạch Thù mới được tạo ra. BZ là tên viết tắt của cô ấy, 726 cũng là sinh nhật của cô ấy. Cho nên nhìn dãy số đó bị người khác sử dụng, cô cảm thấy rất đáng tiếc. Còn bởi vì chiếc xe này thường xuyên xuất hiện dưới lầu phòng ngủ, cứ như thế, Tiểu Mã liền nhớ kỹ.

Nhưng hôm nay cô nhìn thấy cái gì đây, Bạch Thù bước từ trên chiếc xe đó bước xuống! Điều này có nghĩa là gì? Nháy máy trong lòng Tiểu Mã hiện lên một khả năng, vì thế muốn nhìn vào trong xe nhưng tiếc là cô chỉ vừa thấy bóng dáng một người đàn ông trẻ tuổi thì chiếc xe đã chạy mất.

Có phải là cô nghĩ nhiều rồi không? Tiểu Mã tự hỏi chính mình, nhưng mà, trên đời này không có chuyện gì là trùng hợp. Chiếc xe này mỗi ngày đứng dưới lầu phòng ngủ của mình, biển số xe lại có tên cùng sinh nhật bạn cùng phòng của mình, hơn nữa bạn cùng phòng của mình còn đi xuống từ trên chiếc xe kia, dáng vẻ như đằng sau có sói đuổi theo…

Tiểu Mã cô tuy dịu dàng nhưng cũng là nhân vật xảo trá, chỉ cần từ một đốm lửa cô cũng có thể nhìn ra cảnh lửa to cháy lan cả đồng cỏ. Nhưng mà nếu thật có một người thâm tình yêu thầm như thế, cô có nên nói cho sinh vật đơn bào như Bạch Thù biết?

Tiểu Mã nhức đầu, aiz…cô vẫn là không nên xen vào chuyện của người khác, huống chi hiện tại bên cạnh Bạch Thù còn có Kỳ Liên, cô thân là người hâm mộ trung thành của anh, làm sao có thể khiến Bạch Thù rơi vào tay kẻ khác? Như vậy có lẽ là do cô suy nghĩ quá, trên đời này người cùng một thế hệ có thể đem ra so sánh với Kỳ Liên đúng thật là không nhiều lắm, trước mắt theo cô biết, tựa hồ chỉ có một vị Lý thiếu gia mới có khả năng., Người này thường xuyên được mọi người khen là thanh niên tài tuấn, còn như Phương Vũ Thanh, Cố Sung Túc, Lưu Chí Hạo, tất cả đem ra so cũng không bằng Kỳ Liên. (ND: đám người này rõ ràng hơn xa Kỳ Liên!!! >_

Cho nên, muốn đào góc tường của Kỳ Liên, khó! Trừ khi là Lí Tô Mặc ra tay. ╮(╯_╰)╭ mà thôi, Lí Tô Mặc là thiên kiêu chi tử, làm sao có thể để ý Bạch Thù?

Vì thế, Tiểu Mã tiếp tục vui sướng mua đồ ăn khuya.

***

Trên xe.

Tài xế Tiểu Trương nói với Lí Tô Mặc đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, “Thiếu gia, Bạch tiểu thư hờ hững với ngài như vậy, ngài vẫn tiếp tục theo đuổi sao? Hiện tại cô ấy đang cùng Kỳ thiếu gia yêu đương!”

Lí Tô Mặc không ngẩn đầu, tiếp tục nhìn ảnh chụp trên di động, “Không có việc gì, trước sau gì cô ấy cũng là của tôi.”

Chỉ có khi đi mãi đụng đầu vào tường, chảy máu, biết đau, em mới chịu quay đầu lại, cho nên, tôi sẽ kiên nhẫn chờ em đặt tôi vào trong tim. (ND: A…Mặc ca ca…ngài thu lưu tiểu nữ a~ )

Lí Tô Mặc nghĩ, ngón tay vuốt ve màn hình di động, hé ra trên đó rõ ràng là ảnh chụp Bạch Thù mặc lễ phục màu đỏ như lửa, cười đến xán lạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.