Bạch Thù rơi lệ, một cô nhi nghèo túng không có 500 vạn như cô, vấn đề là làm sao bây giờ moi từ trong túi cô ra 500 đồng! Vì thế Bạch Thù đáng thương hề hề nhìn Lí Tô Mặc, "Lí thiếu?"
"Hừ hừ ~" Thiếu gia Lí Tô Mặc đắc ý dào dạt.
"Tôi vẫn chưa mang đến công ty anh tổn thất gì? Từ lúc ký đến bây giờ nhiều lắm cũng chỉ hơn năm sáu phút!"
"Thời gian của tôi là vàng." Lí Tô Mặc liếc mắt nhìn Bạch Thù một cái.
Bạch Thù xiết chặt nắm tay, cuối cùng, tuôn ra một câu, "Rác rưởi!"
Mày Lí Tô Mặc vừa động, trầm giọng nói, "Bạch Thù, tôi có thể tha thứ cô trong ngoài không đồng nhất, nhưng là, tôi hy vọng cô ở trước mặt người ngoài vẫn có thể duy trì được biểu tượng thục nữ."
Bạch Thù tức giận, "Anh mới là người ngoài!"
"Ừ, tôi là người ngoài, cô là người trong!" Lí Tô Mặc tỏ vẻ đồng ý.
Bạch Thù hỗn độn, mắng như thế nào lại bị thằng nhãi này đùa giỡn?
Bạch Thù rơi lệ, vì sao mỗi lần gặp tên này đều xui xẻo, vì sao?!
"Tôi phải làm trợ lý! Nếu tôi muốn làm nghệ sĩ, đã sớm cùng công ty khác ký kết, làm sao tới công ty các anh. Anh biết không, cho tới bây giờ tôi đều rất khổ, một tuổi ông nội chết, hai tuổi bà ngoại chết, ba tuổi ông ngoại chết, bốn tuổi bà nội chết, năm tuổi cha mẹ tôi chết, sáu tuổi tôi..." Bạch Thù nói xong lệ rơi đầy mặt, hy vọng có thể thông qua sự đau khổ của cô làm cho cảm động.
Lí Tô Mặc phủi tro bụi trên quần áo, không nhanh không chậm, không cao không thấp nói câu, "Tôi nhớ rõ, cha mẹ của cô đều là trẻ mồ côi."
Bạch Thù ngốc tại chỗ, càng thêm hỗn độn : Vì sao anh ta lại biết bối cảnh gia đình của cô?
Sau đó Lí Tô Mặc đứng dậy, "Thành, hợp đồng cũng ký, cô cũng là người của tôi." (ND: Câu này hơi gây hiểu lầm :”>)
Bạch Thù trước mắt quay cuồng, trong lòng vô số câu hỏi rít gào: Tôi khi nào thì thành người của anh!
Lí Tô Mặc như là nhìn thấu Bạch Thù, "Hợp đồng đây, ký xuống chính là có hiệu lực, cái khác cô cũng không cần nghĩ nhiều, thanh thản ổn định kiếm tiền là tốt rồi."