Đến tối muộn nó và Tử Lẫm mới về kí túc xá. Lúc đó cũng đã khoảng chín giờ. Đáng lẽ giờ này mọi người đều đã ở trong phòng nhưng không ngờ vừa vào cửa lại thấy Lam Thiên đang đứng dựa vào cửa đọc sách. Thấy bọn nó, cậu ngẩng đầu lên hỏi:
- Sao giờ mới về?
- Bọn em gặp chút chuyện đó mà. - Tử Lẫm gãi gãi gáy đầu đáp.
- Lần sau nếu có về muộn nhớ gọi điện thông báo. - Lam Thiên gấp sách lại hỏi tiếp. - Đã ăn tối chưa?
- Ăn rồi.
- Ừm. Về phòng đi!
Lam Thiên nói xong liền lên phòng trước. Tử Lẫm sờ sờ mũi quay sang hỏi Tử Nguyệt:
- Cậu có cảm thấy anh Lam Thiên hôm nay có gì đó là lạ không?
- Lạ sao? Anh ta hỏi thăm nhiều hơn. Có lẽ vậy.
Được nghỉ bốn ngày nhưng không có nghĩa bọn nó không cần phải tập luyện. Hôm qua, Cố Hoành vừa đi điều tra đối thủ xong, sáng hôm sau, cậu liền tập trung hết tất cả các thành viên thi đấu chính thức lại, tăng cường độ tập luyện. Đối thủ Tường Lĩnh của bọn họ trước đây là một trường yếu, dù có năm lọt vào giải quốc gia cũng nhanh chóng bị loại trong trận đầu tiên. Thế nhưng năm nay, bọn họ lại thay đổi. Sự thay đổi đó chủ yếu xuất phát từ ba thành viên năm hai mới gia nhập không lâu. Kĩ năng của họ vô cùng tàn bạo, thi đấu một chút cũng không có tinh thần thượng võ. Nhưng chiến thắng chính là chiến thắng. Điều ấy sẽ không thể thay đổi.
Kết thúc giờ tập luyện, Tử Nguyệt chưa vội thay trang phục đã chạy đi tìm Cố Hoành nói chuyện riêng.
- Sao vậy? - Cố Hoành hỏi.
- Trong trận đấu sắp tới... em muốn đấu với Vũ Kiệt!
- Vũ Kiệt? - Là cái tên tàn bạo thi đấu hôm trước. - Sao em lại muốn đấu với cậu ta? Cậu ta không dễ chơi đâu. Mặc dù kĩ năng của em rất tốt nhưng chưa chắc đã thắng với lại... cái cơ thể này không chịu được nhiều đòn.
- Dù thế, cũng xin anh cho phép. - Tử Nguyệt kiên định nói với Cố Hoành. Nó tuyệt đối sẽ không tha cho cái tên thối tha kia.
- Anh muốn biết lý do! - Cố Hoành khoanh tay hỏi.
- Anh rất xấu xa!
Tử Nguyệt căm hận nói. Sau khi đưa cậu bạn bị đánh hôm qua vào bệnh viện. Bọn nó phải ngồi đợi mấy tiếng cho đến khi cậu ta tỉnh lại. Đáng giận hơn là trên người cậu ấy có rất nhiều vết thương, cả cũ lẫn mới và đều do kiếm gỗ gây ra. Chờ cậu ấy hồi chút sức, bọn nó mới hỏi rõ mọi chuyện. Thì ra cậu ta cũng là một thành viên của câu lạc bộ kendo Tường Lĩnh. Câu lạc bộ của cậu ta mấy năm nay đều không có được thành tích nổi bật so với các câu lạc bộ khác trong trường. Đầu học kì này, nhà trường muốn đóng cửa một vài câu lạc bộ có thành tích yếu kém, câu lạc bộ kendo bất hạnh nằm trong danh sách. Đội trường của bọn là học sinh năm ba, anh ta rất yêu thích kendo, năm nay như là cơ hội thi đấu cuối cùng, nếu câu lạc bộ đóng cửa, ngay đến cơ hội cuối cùng cũng không có. Trong cơn tuyệt vọng, Vũ Kiệt và hai người bạn của cậu ta xuất hiện. Tính ra Vũ Kiệt cũng là một thiên tài, cậu ta chơi giỏi các môn thể thao nhưng bản tính bạo lực, thích gây chuyện. Đó cũng là lý do cậu ta phải chuyển trường đến trường Tường Lĩnh. Đội trưởng rất bất ngờ khi Vũ Kiệt đưa ra lời đề nghị giúp câu lạc bộ, cậu ta nói chỉ cần cho nhà trường thấy bọn họ có thể đạt được thành tích cao thì không cần phải đóng cửa. Thấy kĩ năng của cậu ta rất giỏi, đội trưởng mới đồng ý. Nhưng kèm theo đó là một điều kiện. Chấp nhận nghe theo lời cậu ta nói.
Tưởng chừng sẽ có một tương lai tươi sáng, không ngờ đó là sự bắt đầu của chuỗi ngày địa ngục. Mỗi ngày, các thành viên trong câu lạc bộ đều bị ba người Vũ Kiệt tra tấn, mượn danh nghĩa tập luyện, họ quang minh chính đại hành hạ bọn họ. Thấy như vậy, đội trưởng không chấp nhận, muốn đuổi cậu ta đi. Ai ngờ, cậu ta lại đe dọa đội trưởng và các anh năm ba. Bọn họ vốn chuẩn bị thi đại học, luôn cố giữ gìn hồ sơ học bạ, nếu trong học bạ xuất hiện một vết nhơ... rất khó để đậu đại học. Học sinh năm hai cũng bị bọn họ tìm chuyện đe dọa, những ai muốn rời câu lạc bộ đều bị đánh đến thảm. Người nằm trong phòng bệnh hôm nay là một ví dụ.
Nói đi cũng phải nói lại, quả thật nhờ ba người Vũ Kiệt, trường bọn họ mới đến được giải quốc gia. Nhưng đều phải thi đấu mà tinh thần chịu quá nhiều áp lực, bọn họ quả thật chịu không nổi. Dần dần, kendo đối với bọn họ từ yêu thích trở thành nỗi ám ảnh đáng sợ.
- Aiya, đúng là một tên xấu xa. - Cố Hoành gật gật đầu nói.
- Em không thể chấp nhận hành vi của hắn ta. - Kendo, kendo vốn là một môn thể thao tốt đẹp, giúp mọi người có thể hiểu nhau hơn qua đường kiếm. Vậy mà tên đó...
- Chỉ vậy thôi?
- Chỉ vậy thôi? Anh sao lại nói như thế! - Tử Nguyệt bất mãn nói.
- Tử Nhật, nhớ cho kĩ, mục đích của chúng ta là chiến thắng! Anh không thể vì mong muốn của cậu mà không để tâm đến toàn cuộc. Lỡ như cậu trên sàn đấu bị cậu ta bạo hành... anh sẽ sống không nổi. Hơn nữa, việc đó cũng sẽ ảnh hưởng đến tinh thần thi đấu của toàn đội. Biết tại sao Tường Lĩnh nhờ ba người Vũ Kiệt mà giành được chiến thắng không? Để giành chiến thắng một trận kendo phải đạt được tỉ sổ ít nhất là 4-3. Đối thủ của bọn họ... đều là bỏ cuộc hoặc mất tinh thần thi đấu. Bởi vì... nỗi sợ hãi. Một kiếm sĩ một khi đã bị nỗi sợ hãi chiếm lĩnh thì thất bại là điều tất yếu. Anh không muốn đội ta mất tinh thần dù chỉ là một chút ít. Vậy nhé!
Cố Hoành phất tay muốn rời đi. Nó lập tức níu áo anh lại hỏi:
- Vậy phải làm sao anh mới đồng ý?
- Em kiên quyết vậy sao?
- Phải!
- Vậy, cũng được thôi. Nhưng... với một điều kiện... - Cố Hoành cười thần bí.
- Nhóc à, em muộn rồi. Suất thi đấu với tên đó, Tử Nhật đã giành được! - Cố Hoành vỗ vai Tử Lẫm nói.
- Cái gì? Em chỉ có việc một lát... - Nếu không phải bị Diệp Hoa kêu ra cổng trường lấy đồ gấp, cậu đã giành được rồi.
- À, nhưng vẫn còn người khác cậu phải thi đấu mà. - Cố Hoành xoa cằm cười tà.
- Hả?
Tối đến, Tử Lẫm và Tử Nguyệt không hẹn cùng xuất hiện tại phòng tập của câu lạc bộ. Tử Nguyệt ngây người hỏi Tử Lẫm:
- Sao cậu lại ở đây?
- Tập luyện. Cố Hoành muốn tớ thi đấu với tên Bá Khanh, ảnh nói tên này chỉ yếu hơi Vũ Kiệt một chút thôi. - Tử Lẫm nói với giọng rầu rĩ. Cậu vẫn muốn đấu với tên Vũ Kiệt. Muốn trả thù á!
- Hai đứa đứng ngoài cửa làm gì? Mau vào đi! - Cố Hoành mở cửa phòng tập gọi vào.
- Vâng!
- Chậm chạp quá! - Giọng nói lành lạnh quen thuộc truyền đến từ giữa sàn tập.
Tử Nguyệt và Tử Lẫm một phát ngây ngẩn. Người con trai đang mặc trang phục thi đấu, nhìn họ với đôi mắt lạnh nhạt, dưới ánh sáng nhàn nhạt, mái tóc đỏ vẫn nổi bật rực rỡ. Còn ai khác ngoài Lam Thiên cơ chứ.
- Sao... sao anh lại ở đây? - Kích động ra mặt, Tử Lẫm chỉ tay về phía Lam Thiên, cao giọng hỏi.
- Giới thiệu với hai cậu, kể từ tối nay cho đến ngày thi đấu, các cậu phải tập luyện với Lam Thiên. Nói cho mà biết, trận đấu lúc trước cậu ấy vẫn chưa thật sự ra tay đầu. Nếu bị đánh đến thảm cũng không được từ bỏ. Cố gắng nhé! Anh về ngủ trước! - Cố Hoành vẫy vẫy tay, vội vàng rời đi, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Trái tim Tử Lẫm đập thình thịch. Quả nhiên trở về đây học là quyết định đúng đắn. Chưa gì đã có cơ hội tái đấu với Lam Thiên một lần nữa. Nếu có thể chiến thắng... chiến thắng người con trai này... Trong mắt Tử Lẫm, Lam Thiên là bức tượng đài chiến thắng lớn nhất mà cậu hướng tới.
Còn nó thì sao? Đương nhiên là cũng kích động. Từ lúc chứng kiến kĩ năng của Lam Thiên, nó đã rất ngưỡng mộ cậu. Ngoài anh nó ra, Tử Nguyệt chưa từng nghĩ đến sẽ có một người giỏi như thế. Nhưng nhiều hơn là kích động, còn có một cảm xúc khác len lỏi trong tim nó. Dưới ánh sáng nhàn nhạt của ánh điện, thân hình kia càng thêm tỏa sáng. Lam Thiên hơi cúi đầu, chỉnh chỉnh trang phục thi đấu, tóc mái rũ xuống mập mờ che giấu ánh mắt thờ ơ sắc bén. Khi cậu cầm thanh shinai giơ lên, thanh kiếm tre cầm trong tay cậu như biến thành một thanh katana sắc bén. Lam Thiên giống như biến thành một chiến binh thực thụ, oai phong y như hình tượng samurai xuất hiện trong anime shounen.
Lam Thiên hơi chuyển ánh mắt nhìn qua, Tử Nguyệt giật mình cúi đầu xuống. Sao lại có cảm giác bị bắt trộm vậy?
- Chưa thay đồ sao? Mau lên! - Lam Thiên nhắc nhở.
- Bọn em đi liền. - Tử Lẫm vội kéo nó vào phòng thay trang phục.
Lam Thiên thoáng nhìn qua bọn họ, rồi chuyển tầm mắt đến thanh shinai cầm trên tay, khẽ lẩm bẩm:
- Hình tượng này... không tồi.
**********************
Vì đang trong giai đoạn thi cử nên tác giả không thể ra chương được. Nhân lúc rảnh rỗi mới viết được chương này. Đợi thi xong mình sẽ nhanh chóng viết bù cho mọi người.