Thiếu Gia Thờ Ơ Và Cô Bé Kiếm Sĩ - HKL 2

Chương 62: Đối mặt với Vân Di



Lần trước, Cao Văn điều tra ra được ngoài thành viên câu lạc bộ kendo, còn một nữ sinh nữa vô tình đọc được bản tin nó là con gái, nữ sinh đó chính là Vân Di.

Ngày hôm ấy, cô bị sốt nên không đến trường được. Dù biết nó thích Lam Thiên, Vân Di vẫn ủng hộ nó song tình cảm mà cô dành cho chàng trai mang tên Tử Nhật cũng không thay đổi. Cho dù không có cơ hội làm người yêu, Vân Di vẫn muốn làm một người bạn cổ vũ cho cậu. Không được đến cổ vũ trực tiếp cho nó, cô rất thất vọng. Vân Di quyết định sẽ theo dõi cậu trên tivi, ai ngờ tới, cô ngủ một mạch đến tận giờ trao giải mới thức dậy. May mắn, vẫn thấy được cảnh Tử Nhật nhận giải. Vân Di vui mừng thay cậu, đang lúc vui vẻ, Vân Di lên diễn đàn trường, dự định viết một bài thật hay về chiến thắng của câu lạc bộ. Ai ngờ tới, vừa lên đã thấy một bản tin, đó chính là bản tin nói Tử Nhật là con gái, không rõ người đăng. Lúc đó, Vân Di cảm thấy người đăng này chắc ghen tỵ với nó, không nghĩ ra được lý do đều bôi xấu nó, liền viết một cái bản tin vô nghĩa để trút giận. Dù không tin, Vân Di vẫn bấm vào xem thử, coi xem người này văn chương thế nào. 

Trong bản tin ngoài dòng chữ khẳng định Tử Nhật là con gái cũng chỉ có một đoạn ghi âm, không có ghi gì nhiều hơn, Vân Di cho chạy đoạn ghi âm... và thật bất ngờ, đoạn ghi âm đó không phải ngụy tạo, cô nhận ra giọng nói của nó rất rõ ràng... nghe xong nội dung đoạn ghi âm, đầu óc cô trống rỗng. Đầu tiên là bàng hoàng, sau đó là tức giận vì bị lừa dối. Vân Di ngay lập tức rời giường, muốn chạy tới chất vấn nó. Nhưng mẹ cô không cho phép bởi cô bệnh chữa khỏi. Vân Di ngồi trong phòng, cầm điện thoại, nhìn cái tên Tử Nhật hiện trong danh bạ, do dự rất lâu vẫn chưa thể bấm xuống. Đến khi quyết tâm bấm xuống, cô nhận được một cuộc gọi. Vân Di nhấc mấy. Người bên kia là hội trưởng hội kỉ luật, Cao Văn.

- Phiền em có thể giữ bí mật được không? Chuyện này có liên quan đến danh dự của trường, hy vọng em giữ kín.

Giọng điệu thân thiện ẩn chứa hàm ý đe dọa. Là học sinh trong trường, Vân Di cũng biết được, vị hội trưởng này trong ngoài bất nhất như thế nào. Không có ai nắm giữ vị trí ấy lại hiền lành cho được. Cắn răng, Vân Di khó khăn thốt ra một tiếng:

- Dạ được.

- Cảm ơn em đã hợp tác. - Nói xong, bên kia cúp máy.

Vân Di thẩn thờ nhìn điện thoại, cô không có ý định gọi cho Tử Nhật nữa.

Đến ngày đi học trở lại, thấy nó đi học bình thường, trong đầu Vân Di hiện lên nhiều nghi hoặc. Tại sao cậu ấy có thể tỏ ra như bình thường sau khi đã lừa dối mọi người như vậy? Rốt cuộc, cậu ấy là người như thế nào?

Đến lúc tan trường, Vân Di tiếp tục giữa những mối nghi hoặc không lời giải đáp ấy. Trên sân trường, cô tình cờ gặp hội trưởng. Sau một lúc chần chừ, Vân Di tiến lại, gọi cậu:

- Hội trưởng, em là Vân Di.

- À, chào em. Em có chuyện gì sao?

- Em, muốn hỏi một chuyện... về Tử Nhật!

Cao Văn thoáng ngạc nhiên rồi mỉm cười nói:

- Được.

Hồi tưởng lại những lời Cao Văn nói, ánh mắt Vân Di phức tạp nhìn "người con trai" trước mặt.

Tử Nguyệt nhướng mày nhìn Vân Di, cô nàng đột nhiên gọi nó ra, bảo muốn nói chuyện. Nhưng ra tới nơi, cô lại im lặng, đã qua năm phút chưa nói một lời nào.

- Vân Di... cậu muốn nói gì với tớ?

- Tử Nhật... cậu không phải Tử Nhật, đúng không?

Tử Nguyệt giật mình, hoảng hốt nhìn cô.

- Cậu... sao lại biết?

- Đừng hỏi. Trả lời cho tớ biết, có phải đó là sự thật không? - Giọng nói của Vân Di đanh lại, đôi mắt trở nên sắc bén.

- Tớ... đúng vậy, tớ không phải Tử Nhật, tớ là em gái anh ấy! - Tử Nguyệt cúi đầu, thấp giọng nói.

- Vậy... Tử Nhật thực sự, bây giờ đang ở đâu? - Vân Di khó khăn thốt ra câu hỏi.

Tử Nguyệt hơi ngẩng lên, nhìn thoáng qua Vân Di, cổ họng tự dưng nghẹn lại. Vân Di rất thích anh nó, Tử Nguyệt cảm nhận được điều đó. Nếu nó nói ra sự thật, Vân Di sẽ bị tổn thương rất nhiều. Suốt bảy năm trông chờ, từ một tình cảm thơ dại trở nên ngày một lớn hơn, lại không biết được rằng, người mình chờ đợi đã không thể...

- Mau nói cho tôi biết đi, làm ơn! Tôi muốn biết sự thật.

Tử Nguyệt mím môi, khó khăn mở miệng:

- Anh ấy...đã qua đời cách đây hai năm rồi.

- Qua... qua đời... - Vân Di sững sờ lùi lại mấy bước, sắc mặt cô tái nhợt hẳn đi. 

- Phải, anh ấy bị tai nạn... Cậu... - Tử Nguyệt lo lắng nhìn Vân Di.

Vân Di giơ tay ra, ngăn cản nó lại gần:

- Tớ không sao.

- Vân Di...

- Có thế nói cho tớ biết, tại sao cậu lại phải giả danh anh ấy không? - Vân Di hỏi.

Tử Nguyệt do dự một lát rồi nói cho cô biết lý do. Nghe xong, Vân Di cúi đầu im lặng, ra vẻ suy nghĩ.

- Anh cậu, Tử Nhật anh ấy có nhắc gì đến tớ không? - Vân Di ngẩng đầu mong mỏi nhìn Tử Nguyệt.

- Chuyện này... - Tử Nguyệt ra vẻ khó xử, anh nó không nói cho nó biết gì về Vân Di cả.

- Không có, đúng không? - Vân Di khẽ hỏi.

- Ừm...

Nó tưởng Vân Di sẽ đau lòng, không ngờ tới cô lại cười nhẹ, vui mừng ôm ngực:

- Vậy là... cậu ấy vẫn nhớ... 

- Vẫn nhớ?

- Ừm. Tớ nhớ trước khi tớ chuyển đi Tử Nhật từng nói:"Cậu chính là báu vật của riêng tớ, tớ nhất định sẽ không nói cho người nhà biết về cậu. Cho đến khi chúng ta gặp lại một lần nữa, tớ sẽ cho mọi người biết, cậu là của tớ." - Nói ra lời này, hai gò má Vân Di đỏ lên lợi hại.

Cảm xúc của Tử Nguyệt lúc này rất hỗn độn, vừa cảm động vừa thấy... không tài nào tiếp thu nổi. Nó hiểu Tử Nhật, trước khi xác định chắc chắn một điều gì, anh sẽ không nói cho mọi người biết. Giống như lúc trước, anh lén lút tham gia thi đấu, mãi đến khi đoạt được giải, anh mới khoe cho nó và ba biết. Có lẽ, khi đó Vân Di rời đi, hai người còn nhỏ, có thể sau này không gặp lại nhau nữa, Tử Nhật không muốn nói cho người nhà biết sự hiện diện của một người mà cậu không xác định được có thể gặp lại không. Tự mình cất giữ tình cảm, đó cũng là tính cách của Tử Nhật. Nhưng mà đó là những lời anh nói sao? Có nhầm không? Khi đó anh ấy chưa được mười tuổi nữa... anh nó hóa ra có tâm hồn soái ca sớm vậy sao? Nhìn biểu cảm có chút phóng đại của Vân Di, nó chợt thấy nhói lòng. Không nói ra đâu có nghĩa là nhớ cũng có thể đã quên, phải chăng, cô là đang tự an ủi bản thân mình bằng câu nói lúc trẻ con ấy.

- Cảm ơn cậu! - Vân Di đột nhiên nói.

- Sao lại cảm ơn tớ? Tớ phải xin lỗi mới đúng. - Tử Nguyệt áy náy nói.

Vân Di lắc đầu nói.

- Cảm ơn cậu đã nói cho tớ biết sự thật, ít nhất, tớ biết được một điều rằng chúng tớ vẫn có thể là một cặp nếu gặp lại. Tớ không đặt tình cảm sai người, tớ không hy vọng vô ích. Cảm ơn cậu, thôi, tớ về trước đây!

Trước khi rời đi, Vân Di mỉm cười một cái thật tươi, vẫy tay tạm biệt nó, cho người khác cảm thấy tâm trạng cô rất tốt.

Nhưng, bóng lưng của cô khác hẳn vẻ mặt. Bóng lưng nhỏ gầy, cô đơn. Nó tự hỏi, cái tình cảm mà nó vẫn nghĩ là trẻ con đó sâu đậm đến cỡ nào. Và anh trai nó, liệu có còn nhớ lời hứa giữa hai người không? Nếu có thể, nó ước gì Vân Di có thể nói chuyện với Vân Di một lần, để cô không phải tự an ủi mình bằng những ảo tưởng như thế. Hy vọng, Vân Di sẽ tìm được một người khác tốt hơn.

Vân Di thả chậm bước chân, nhớ lại những lời Cao Văn nói với mình. Sau khi nói cho cô biết sẽ xử lý chuyện của nó như thế nào, Cao Văn còn nói thêm cho cô biết nó làm như vậy chắc chắn phải có lý do của riêng mình. Vân Di nhất thời xúc động nói cho Cao Văn biết tình cảm của mình dành cho Tử Nhật và cảm thấy rất tức giận vì bị Tử Nguyệt lừa dối như thế. Cao Văn đã nói với cô rằng:

- Sao em không thử nói chuyện với cậu ấy! Có phải, em tức giận vì cảm thấy tình cảm của mình thật vô nghĩa. Nói chuyện với cậu ấy đi, biết đâu em sẽ nhận được đáp án mà em muốn.

Đáp án mà mình muốn sao? Vân Di mờ mịt nhìn xuống đất. Giá như lúc đó, cô bảo Tử Nhật giới thiệu mình cho người nhà cậu ấy biết thì tốt biết mấy. Nếu như vậy, không cần phải mờ mịt như bây giờ. Muốn có được đáp án mình mong, phải tự lừa dối bản thân. Thật... thảm hại!

Rời khỏi thư viện, Tử Nguyệt hơi uể oải trở về kí túc xá. Tới nơi, nó thấy Lam Thiên ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra ngoài. Nó chào một tiếng rồi né qua một bên nhường đường.

- Cậu sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?

- Tôi không sao! - Nó đáp. - Tình yêu, rốt cuộc là gì chứ? Thích một người, tốt đẹp vậy sao?

Những lời nó lẩm bẩm trong miệng, Lam Thiên nghe được. Cậu nhìn vẻ khó hiểu hiện trên mặt nó, sao Tử Nguyệt lại quan tâm đến chuyện đó? Không vội trả lời câu hỏi trong đầu, Lam Thiên trả lời câu hỏi của nó:

- Thích một người, thật sự tốt đẹp lắm!

Tử Nguyệt mở to mắt nhìn cậu. Xác định được người nói ra lời đó là Lam Thiên, ngỡ ngàng trong mắt hiện rõ. Đáp lại ánh mắt của nó là ánh mắt ôn nhu của Lam Thiên. Cậu vươn tay, vỗ vỗ đầu nó, dặn dò:

- Trong cậu không khỏe, nhớ nghỉ ngơi.

Khoảnh khắc đó, nó cảm thấy trái tim mình đập nhanh, nó nghe rõ tiếng đập thình thịch của trái tim mình. Cho đến khi Lam Thiên biến mất khỏi tầm mắt, nó vẫn nghe thấy âm thanh đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.