Thiếu Gia Và Con Gấu

Chương 17: Chân tướng



Bên trong nhà gỗ nhỏ hẹp, một cái bàn vuông, một cái ghế tựa, ba người ngồi đối diện, trước mặt là ba chén trà lạnh.

Ánh nén chiếu vào giấy dán cẳ, bóng người khẽ nhúc nhích.

Người áo đen nhấp ngụm trà nhuận họng, hít sâu một cái nói rõ ràng mọi chuyện.

Thính Phong các thành lập mấy chục năm, danh tiếng trong hoàng thất quý tộc và địa vị trong giang hồ không dễ lung lay. Bọn họ tới không hình đi không bóng, chỉ cần nhận tiền là sẽ làm việc ổn thoả, chưa bao giờ có sai lầm, cũng dùng người rất đáng tin.

Phàm là người có thể lập quan hệ lâu dài với Thính Phong các, địa vị thân phận nhất định không bình thường, tương truyền minh chủ giang hồ hiện gờ cũng có quan hệ qua lại bí mật với họ.

Ở chỗ Thính Phong các này, dường như thế gian không có ai sạch sẽ. Bọn họ thấy kẻ tiểu nhân dối trá nhiều vô số kể, từ lâu đã không có hy vọng hão huyền gì với lòng người, tất nhiên cũng không có gì gọi là lòng thương xót.

Bất kể là hoàng tử được bách tính ca tụng nhân đức, hay là nhân vật được mọi người trong giang hồ tôn kính ngưỡng mộ, đều không tốt đẹp như bề ngoài. Lâu dần, người Thính Phong các cũng không tin trên đời còn có người nào tâm tư trong sáng nữa.

Nếu thật sự có người tâm tư trong sáng, chẳng qua cũng bởi vì không có năng lực hô mưa gọi gió thôi.

Các chủ đương nhiệm của Thính Phong các học Đan, là một ông lão tuổi đã cao, nhưng người ngoài cũng không biết được hình dáng và tuổi thật của ông ta. Đối với người ngoài mà nói, hết mọi thứ của Thính Phong các đều thần bí khó lường.

Lão nhân coi trọng duy nhất hai người, một là Mông Khanh, có thể nói là vẫn được coi như con ruột mà nuôi lớn; hai là người áo đen, chỉ có điều thực lực của y không bằng Mông Khanh, do đó Mông Khanh vẫn được coi là người thừa kế của Các chủ đời kế tiếp.

Ai cũng không ngờ tới, vị có khả năng trở thành Các chủ nhất này, hai năm trước lại để lại một phong thư cho Các chủ, sau đó một mình rời đi.

Thính Phong các biết rất nhiều bí mật, không ai có thể toàn vẹn mà rời đi, hoặc là chết trong khi làm nhiệm vụ, hoặc là tự sát mà chết. Nếu có người thoát được thì sẽ bị tất cả mọi người trong Thính Phong các truy sát. Từ khi Thính Phong các thành lập tới nay, chưa từng có người sống sót trốn thoát.

Mông Khanh biết rõ phương pháp truy đuổi người của Thính Phong các. Hắn không có ràng buộc, cũng không có quá nhiều liên hệ với người khác. Hắn không ngừng di chuyển, không ngừng thay đổi thân phận, lúc này mới có thể chạy trốn suốt hai năm mà không bị phát hiện.

Người áo đen chính là một trong những người truy sát Mông Khanh, nhưng y lại có tâm tư riêng, một lòng muốn sớm tìm được đại ca hơn những người khác, sau đó đưa hắn về chịu đòn nhận tội. Y tin với sự thương yêu mà Các chủ dành cho đại ca, chỉ cần hăn trở lại là nhất định có thể thoát tội chết.

Mà đồng thời còn đang đuổi giết Mông Khanh, còn một đội nhân mã nữa, người dẫn đầu tên là A Dương. Gã là đối thủ một mất một còn của Mông Khanh, vì gã cũng là người được đề cử cho chức Các chủ đời kế tiếp.

A Dương không phải là cô nhi được Các chủ nhặt về, mà nghe đâu là con út của một vị có thân phận không hề tầm thường trong giang hồ. Vị kia một lòng muốn chiếm Thính Phong các làm của riêng, bèn hao hết tâm tư đem con trai út vào Thính Phong các, muốn tranh vị trí Các chủ. Kỳ thật tâm tư của vị đại nhân này đã sớm bị Các chủ phát hiện, nhưng ông cảm thấy không đáng kể. Thính Phong các dưới tay ai cũng không quan trọng, cho dù dưới tay ai, đều phải là một thanh lợi kiếm không ai dám đụng vào. Kiếm này ra khỏi vỏ tất thấy máu, uy vọng vĩnh viễn bất diệt.

Cho nên chỉ cần A Dương có suy nghĩ tàn nhẫn này, Thính Phong các giao cho gã cũng không sao.

Lúc Mông Khanh vẫn còn ở đó, danh tiếng A Dương vẫn luôn bị áp xuống. Bây giờ Mông Khanh tự mình bỏ đi, không khác nào tự tìm chết, nhân mã của A Dương tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn.

Mà trong lúc mấy nhóm nhân mã đang điên cuồng tìm kiếm Mông Khanh, từng người muốn lập công trước mặt Các chủ, Thính Phong các lại nhận ba nhiệm vụ. Ba nhiệm vụ này định giá vô cùng cao, theo đó, độ khó của nhiệm vụ cũng không thấp.

Nhiệm vụ thứ nhất, đến từ Thái tử đương nhiệm. Nội dung nhiệm vụ là trợ giúp Thái tử đương nhiệm tiêu trừ thế lực phế Thái tử lén thành lập, chủ yếu là giết chết mấy nhân vật lãnh đạo trong thế lực đó.

Nhiệm vụ thứ hai đến từ phế Thái tử. Nội dung là sát hại nhân mã đã từng trợ giúp Thái tử, khiến mất lòng người.

Nhiệm vụ thứ ba, đến từ phế Thái tử và Thái tử; phế Thái tử yêu cầu giết nhân vật mấu chốt – Trì gia, mà Thái tử lại yêu cầu bảo vệ Trì Quan để dùng như nhân chứng.

Đầu óc Trì Quan quả thật không xoay chuyển được: “Thái tử… Thái tử nếu yêu cầu bảo vệ ta, vậy không phải là hắn đã biết được kế hoạch của phế Thái tử sao? Nếu hắn đã biết, tại sao lại không cho chúng ta biết trước?”

Người áo đen liếc cậu một cái: “Bằng đầu óc này của ngươi, tất nhiên là không nghĩ ra nguyên nhân rồi.”

Mông Khanh giải thích: “Thái tử đấu rất nhiều năm với phế Thái tử rồi, em có nhớ Thái tử đã kéo phế Thái tử xuống thế nào không?”

Trì Quan mờ mịt: “Ta, ta chỉ nghe nói năm đó hắn bị phế Thái tử tính kế, suýt nữa chết, sau được cha ta cứu, phụ thân từng bước một giúp hắn kéo phế Thái tử xuống ngựa…”

“Năm đó lúc hắn còn là hoàng tử đã cố ý.” Mông Khanh nói, “Lúc đó ta còn chưa bắt đầu tham dự nhiệm vụ, chỉ nghe nói qua Thái tử vốn là thuê sát thủ của Thính Phong các, chuẩn bị đầu tiên là giả chết để dụ dỗ đối phương lộ mặt, bắt được chứng cứ thì giết ngược lại. Kết quả nửa đường được người cứu, kế hoạch liền lâm thời sửa lại.”

Mông Khanh cũng không ngờ tới, năm đó nghe tiền bối nói tới nhiệm vụ, hóa ra lại chính là Trì gia lão gia tử xuất thủ cứu người, khiến hoàng tử sửa lại kế hoạch. Hoàng tử vốn cũng cần người có tài lực ra tay chống đỡ, vì vậy bèn tương kế tựu kế, sau khi biết nhân cách của Trì lão gia liền cố ý ngụy trang thành dáng vẻ Trì lão gia ưa thích, thành công mua chuộc lòng người.

Cũng mãi đến khi Trì Quan nói tới chuyện giữa Trì gia và Thái tử, hắn mới phản ứng lại, hóa ra người xuất thủ năm đó chính là Trì gia.

Trì Quan ngây ngẩn nhìn hắn, dường như không thể hiểu được: “Ngụy trang…”

Trong lòng Mông Khanh thở dài, xoa xoa đầu Trì Quan: “Thái tử và phế Thái tử đấu nhau nhiều năm như vậy, phế Thái tử vẫn không cam lòng, muốn đoạt lại vị trí Thái tử. Lần này cả hai người họ đều ra giá cao với Thính Phong các, muốn triệt để kéo đối phương vào vực sâu, đều dùng đến thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.”

Mà những thủ đoạn này đều bất hạnh đổ lên một nhà Trì gia.

Đôi mắt Mông Khanh tối tăm, thực sự không muốn nói với Trì Quan những chuyện độc ác này, nhưng hắn không thể không giải thích rõ ràng với cậu, bởi vì Trì Quan có quyền biết được chân tướng.

“Nói đơn giản thế này, chính là phế Thái tử muốn giết sạch người Trì gia rồi vu oan lên đầu Thái tử. Nếu đến người đã từng bồi dưỡng mình mà Thái tử còn có thể đuổi tận giết tuyệt, vậy thì y sẽ triệt để mất lòng người, tất nhiên cũng sẽ lưu lại một ấn tượng lãnh khốc vô tình nơi hoàng đế, phế Thái tử sẽ có cơ hội. Mà không biết Thái tử biết được tin tức này từ đâu, y cũng không ngăn cản kế hoạch của phế Thái tử, mà tương kế tựu kế, chờ sau khi phế Thái tử hạ thủ, y sẽ cầm chứng cứ và người được bảo vệ đưa đến trước mặt Hoàng đế để phản cáo phế Thái tử một phen. Như vậy phế Thái tử sẽ triệt để bị hủy, không thể tranh đoạt vị trí Thái tử nữa.”

Mông Khanh nhìn về phía người áo đen: “Nếu ta đoán không sai, hẳn là phế Thái tử hạ mệnh lệnh không để bất kỳ ai sống sót, mà Thái tử thì lại sai người cầm cái gọi là “Thủ dụ của Thái tử” giả đi truy sát Trì Quan, đồng thời còn để cho em ấy chạy thoát, thậm chí còn giả vờ tạo ra cục diện người Trì gia đã chết hết để tránh nhân thủ phế Thái tử lại đuổi theo đúng không?”

Cho nên bức Trì Quan rơi xuống sườn núi, rơi vào trong nước, lại lặng lẽ cứu người lên. Nếu như nhân mã của phế Thái tử cũng đuổi lại đây, tất nhiên sẽ cho là Trì Quan không sống nổi.

Mà chờ Trì Quan tỉnh lại, nếu như muốn quay về thành Tứ Huyền báo thù, tất nhiên sẽ tìm đến Thái tử. Nhân thủ của Thái tử nhất định sẽ tiếp ứng cậu, sẽ hộ tống cậu an toàn đến hoàng cung. Chỉ cần cậu nói chuyện giết hại Trì gia cho hoàng đế, Thái tử sẽ thắng. Dù sao đến Mông Khanh cũng nghĩ được, nếu như thật sự muốn giết người, sao có thể có khả năng nói rõ ràng là ai phái mình ra như thế? Đây căn bản là làm chuyện thừa thãi, hoàng đế lại là người đa nghi như vậy, tất nhiên sẽ càng nghĩ sâu xa hơn.

Đến lúc đó, Thái tử lại làm bộ oan ức phối hợp điều tra, lại đem chứng cứ đã chuẩn bị kỹ từ lâu ra, là có thể triệt để định tội phế Thái tử.

Huống chi vốn dĩ chuyện giết người chính là do phế Thái tử làm, cũng không oan uổng cho gã.

Chuyện này chỉ có thể tính là là mượn đao giết người.

Trì Quan phản ứng một hồi lâu, mới nghĩ rõ ràng lợi và hại trong đó, nhất thời trầm mặc.

Người áo đen thừa nhận lời Mông Khanh, lại nói: “Bởi vì ba nhiệm vụ này cần quá nhiều nhân thủ, cho nên những người được phái ra tìm huynh đều tạm thời rút về. Đệ so với người khác thì chậm hơn một chút, lại may mắn tìm được huynh trước tiên. Đệ bèn tiêu hủy sạch sẽ dấu vết của huỳnh, để người của A Dương không tìm được huynh. Đồng thời đệ cũng vừa vặn nhận được nhiệm vụ tiếp ứng Trì Quan.”

Người áo đen liếc nhìn Trì Quan một cái: “Đệ liền thẳng thắn đưa Trì Quan tới chỗ huynh, muốn huynh mang Trì Quan về thành Tứ Huyền. Chỉ cần giúp Thái tử việc này, để nhiệm vụ thành cônglà huynh có thể lấy công chuộc tội…”

Mông Khanh thở dài: “Ngươi thực sự là quản việc không đâu.”

Người áo đen mấp máy môi.

Từ đó tất cả mọi chuyện đều đã rõ ràng, Trì Quan không muốn trở về báo thù, cũng không có cầu viện Mông Khanh. Mông Khanh càng không thể đoán được thân phận của Trì Quan, hai người bèn trải qua cuộc sống tạm bợ qua ngày ở thôn Khách Hà.

Thái tử và Thính Phong các đều hướng về người quan trọng là người áo đen, muốn y chữa khỏi vết thương cho Trì Quan rồi đưa trở về để tiếp tục tiến hành kế hoạch. Dù sao bên phế Thái tử vẫn cho là người Trì gia đã chết sạch, luôn tạo áp lực với Thái tử, Thái tử kéo dài không được quá lâu.

Người áo đen hết cách rồi, đành phải chủ động đứng ra. Y sợ trực tiếp gặp Mông Khanh sẽ bại lộ mục đích thật, cho nên mới chờ sau khi Mông Khanh rời đi thì đến trước mặt Trì Quan lung lay một vòng,

Trì Quan sẽ phải quay về nói chuyện, Mông Khanh sẽ biết là họ đã bại lộ, tất nhiên sẽ mang Trì Quan rời đi. Y chỉ cần làm bộ truy đuổi phái sau, Mông Khanh sẽ mang theo Trì Quan đi trốn.

Có lẽ quý thiếu gia Trì Quan này sẽ không chịu được ngày tháng lang bạt kỳ hồ, sẽ muốn quay về thành Tứ Huyền.

Người áo đen vạn vạn không ngờ tới, hai người này thế mà lại phát triển thành quan hệ như vậy, càng không ngờ tới Mông Khanh sẽ trực tiếp dụ mình đi ra.

Y kéo dài theo dõi, có lẽ sẽ không bị Mông Khanh phát hiện, chỉ khi nào truy ra người, tất nhiên sẽ bại lộ tung tích.

Mông Khanh nói: “Người Thính Phong các chưa bao giờ chủ động bại lộ trước mặt người khác. Ngươi nghỉ ngơi trên đường lại chọn tiến vào trà lâu người đông như mắc cửi, điều này đã đủ khiến ta thấy kỳ quái.”

Tuy rằng không phản ứng lại ngay lập tức, nhưng lúc Trì Quan kể lại chuyện cũ, hắn đã phát hiện vấn đề trong đó rất nhanh.

Hắn vốn đang suy nghĩ phải làm thế nào để tự nhiên dụ đối phương đi ra, nhất định phải là nhân lúc chưa kịp chuẩn bị mà trốn khỏi phạm vi truy tìm, chờ đối phương sốt ruột mà tìm người, tất nhiên sẽ bại lộ dấu vết. Không ngờ hắn và Trì Quan lại dưới sự ảnh hưởng của rượu mà phát triển quan hệ, đây tuyệt đối là cơ hội có một không hai.

Người Thính Phong các không có hứng thú nghe trộm người khác ân ái, đặc biệt đối tượng lại là người người đàn ông. Huống hồ đối phương còn lựa chọn tiến vào trà lâu để bại lộ thân phận, hắn đã hoài nghi đó là người quen, do đó mà theo suy đoán của mình tìm ra không quá ba người.

Đã là như thế, đúng là rất tiện để chạy trốn.

Thừa dịp đối phương lẩn đi xa, tránh việc nghe được âm thanh chuyện riêng tư, hơn nữa theo tư duy thông thường sẽ không nghĩ đến việc có người lại chạy trốn ngay sau khi làm chuyện như vậy. Do đó hắn mới thuận lợi đào tẩu, đồng thời thành công dụ người đi ra.

“Ngươi nói Thính Phong các bị gài bẫy, lại là xảy ra chuyện gì rồi?” Mông Khanh híp mắt.

Người áo đen nói: “Bọn đệ gần đây mới vừa nhận được tin tức của Các chủ, khiến chúng ta tạm thời không cần trở về. Tuy rằng Các chủ không nói rõ, nhưng nhất định là xảy ra vấn đề rồi. Trước đó đệ đã cảm thấy kỳ quái, nhiệm vụ của Hoàng thái tử và phế Thái tử sao lại nhận cùng lúc, điều này không phù hợp với quy củ của chúng ta. Lúc đó đệ đã có dự cảm xấu, giờ thì dự cảm kia đã thành sự thật rồi. Thính Phong các tuyệt đối là bị gài bẫy, Các chủ đang gặp nguy hiểm.”

Mông Khanh trầm mặc, hồi lâu sau hắn quay đầu hỏi Trì Quan: “Muốn báo thù không?”

Trì Quan muốn nói là không muốn, nhưng nhớ tới dáng vẻ hấp hối của cha mẹ, nhớ tới Tr phủ bị đối cháy đến hầu như không còn gì, máu chảu thành sông trong sân, sự thù hận vẫn bị đè nén liền không có cách nào khống chế được.

Hiện tại cậu đã biết tất cả mọi chuyện, cậu vẫn không phải là đối thủ của người Hoàng thất như cũ, cho dù là phế Thái tử hay là Thái tử, cậu đều không phải là đối thủ, Mà hai kẻ kia cho dù là ai thắng đi nữa, đều là đạp lên máu và thi thể người khác là chuyện đương nhiên.

Tàn ác biết bao, đáng hận biết bao.

Trì Quan nhắm mắt: “Muốn.”

Mông Khanh liền quay đầu nhìn về phía người áo đen: “Ngươi đi ra ngoài chờ ta.”

Ngươi áo đen dừng một lúc, nhìn Trì Quan một cái, đi ra ngoài.

Trì Quan tựa hồ ý thức được cái gì, hai mắt chăm chú nhìn Mông Khanh.

Mông Khanh cân nhắc mở miệng: “Ta…”

“Ta không cho phép.” Trì Quan run rẩy nói, “Chỗ nào huynh cũng đừng hòng nghĩ đi!”

Mông Khanh ngừng một lát, quả nhiên ở thời điểm mấu chốt Trì Quan vẫn đủ mẫn cảm.

Mông Khanh ôm lấy người, hôn lông mày cậu, lại xuôi xuống hôn mắt, mũi, cuối cùng rơi xuống trên môi.

Họ trao cho nhau cái hôn lâu dài mà dịu dàng, không chút ham muốn, mà chỉ có ỷ lại và ôn nhu vô hạn.

Hai mắt Trì Quan ươn ướt: “Ta không muốn báo thù đâu, huynh đừng đi.”

Mông Khanh nói: “Các chủ đã cứu mạng ta, ta phải báo ân.”

“Huynh đã nói là mình không còn quan hệ gì với nơi đó rồi.”

“Phải…” Mông Khanh dừng một chút, “Là ta đã nuốt lời, nhưng hãy tin tưởng ta, ta sẽ quay về.”

Lần này Trì Quan không khóc, cậu nhìn Mông Khanh một hồi lâu: “Nếu như ta liều mạng ngăn cản huynh, huynh vẫn sẽ đi ư?”

Mông Khanh cười khổ: “Không biết.”

Trì Quan gật đầu, Mông Khanh còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy tay áo đột nhiên trống rỗng. Hắn sững sờ, Trì Quan đã đoạt lấy chuỷ thủ hắn giấu ở trong tay áo, mũi dao sắc bén kề lên cổ.

Sắc mặt Mông Khanh đột nhiên thay đổi: “Trì Quan!”

Trì Quan nhìn hắn: “Đừng đi.”

Mông Khanh lập tức nói: “Ta không đi.”

“Thật chứ? Huynh không gạt ta?”

“Ta chưa bao giờ lừa em cả.” Mông Khanh nói, “Ta không đi đâu, em bỏ dao xuống đi.”

Đồng tử Trì Quan khẽ run: “Ta cái gì cũng đã không có rồi, không thể lại mất đi huynh nữa.”

Mông Khanh trong lòng đau xót, Trì Quan như vậy khiến hắn khổ sở. Hắn thà tình nguyện thấy cậu gào khóc, khóc xấu một tí cũng chẳng sao.

“Ta biết, ta biết mà.” Mông Khanh gật đầu, “Ta không đi nữa, ta đáp ứng em.”

Trì Quan chậm rãi thả chuỷ thủ xuống. Mông Khanh thu dao lại, rồi ôm người vào ngực: “Em học từ đâu ra những cái này vậy? Muốn hù chết ta sao?”

Trì Quan ôm Mông Khanh, một hồi lâu mới nói: “Nếu như vị Các chủ kia thật sự xảy ra chuyện, cả đời này huynh cũng sẽ không tha thứ cho chính mình đúng không?”

Mông Khanh dừng một lát, không lên tiếng.

Trong lòng Trì Quan mâu thuẫn như cầm cái cưa, kéo qua kéo lại. Hồi lâu cậu mới nhắm mắt lại, mất tinh thần nói: “Thôi, huynh cứ đi đi.”

“Trì Quan?”

“Ta không muốn bởi vì ta mà huynh phải bỏ lỡ thứ quan trọng.” Trì Quan lẩm bẩm, “Ta đã bỏ lỡ rồi, không muốn huynh cũng như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.