Thiếu Gia Và Con Gấu

Chương 2: Tìm người



Trì Quan là được Mông Khanh nhặt được ở bờ sông vào nửa tháng trước. Cậu trôi thẳng từ thượng du xuống, hầu như cho rằng mình sẽ mất mạng. Không ngờ rằng giữa đường được lưới đánh cá của Mông Khanh túm lại.

Thời điểm Mông Khanh cứu được cậu, Trì Quan sốt cao, cả người ướt đẫm, giày thêu kim tuyến không còn, quần áo làm từ gấm vóc tốt nhất kinh thành cũng bị phá huỷ, ngọc quan có nạm ngọc trai đồi mồi cũng rơi mất, tóc đen dính đầy mặt. Theo như lời Mông Khanh sau này nói, lúc đó hắn đã từng cho rằng Trì Quan sẽ bị chính tóc của mình xiết chết.

Trì Quan chậm rãi đi từng bước trong bùn, toàn bộ bàn chân trắng nõn cũng đã dính đầy bùn bẩn, xúc cảm lạnh lẽo dấp dính khiến cậu rất khó chịu. Sau cơn mưa lớn, thời tiết nóng bức cuối cùng cũng dịu đi, trong rừng nhiệt độ càng thấp hơn. Gió đêm mang theo hơi ẩm và khí lạnh phả vào mặt, trong tay Trì Quan cầm đèn lồng quơ quơ. Ánh lửa yếu ớt chỉ có thể rọi sáng con đường dưới chân, xa hơn chút nữa là không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Xa xa vang lên tiếng sói tru, Trì Quan dừng lại, có chút sợ sệt.

Cậu quay đầu lại nhìn một chút, đã không nhìn thấy căn nhà nhỏ của Mông Khanh. Cậu đã đi rất xa, lúc này lại muốn quay về chẳng phải sẽ uổng công đi sao?

Trì Quan hít sâu một cái, âm thầm khuyến khích bản thân mình:” Không sợ, mày đã nhược quán, là nam tử hán rồi!”

Cậu bước nhanh hơn, bùn đất bị vẩy trên ống quần và vạt áo – mấy ngày nay cậu chỉ có thể mặc quần áo của Mông Khanh. Những quần áo này hiển nhiên là lớn hơn không ít, tay áo của cậu xắn lên, quần cũng xắn đến đầu gối, vạt áo rủ xuống, tóc đen chỉ dùng một cây trâm gỗ vấn lên, nhìn cả người rất tức cười.

Trong phòng Mông Khanh không có gương, mấy ngày nay cậu cũng không biết dáng vẻ mình ra sao. Cậu nhấc vạt áo chạy chậm tới bờ sông, nước sông sâu thẳm đen kịt, nhìn qua giống như ẩn giấu rất nhiều quái vật trong chuyện thần thoại xưa. Tiếng nước sông cuồn cuộn không dứt, giống như thi nhân ngâm thơ rong ngày xưa, ngâm nga bài ca cổ xưa không thay đổi.

Trì Quan nuốt ngụm nước bọt, run rẩy gọi trong gió lạnh: “Gấu ngốc?”

Đáp lại cậu chỉ có tiếng nước sông.

“….Gấu ngốc ơi? Gấu ngốc ngươi ở đâu?” Trì quan kêu hai tiếng, lại hơi lên giọng, “Này?! Mông Khanh?!”

Ngoại trừ tiếng gió và tiếng nước, bốn phía một mảnh tĩnh lặng.

Trì Quan dọc theo bờ sông gọi mấy lần, không có bất kì lời đáp nào. Cậu tìm đến nơi thường ngày Mông Khanh thả lưới đánh cá, phát hiện bên trong đã không còn cá.

Mông Khanh hẳn là đã tới, hơn nữa còn cầm cá đi, vậy tại sao hắn vẫn không trở về? Lẽ nào thật sự là đã ngã xuống nước ư? Hay là lạc đường?

Trì Quan một mặt mờ mịt, trong đầu loạn thành một nùi, cậu ngơ ngác mà nghĩ: Không bằng trước tiên mình cứ về nhà Mông Khanh đã? Nếu đúng là hắn rơi xuống sông thì làm thế nào bây giờ? Nếu như hắn lạc đường thì sao?

Hắn đã ở chỗ này nhiều năm như vậy, sẽ lạc đường ư?

Vậy là rơi xuống sông ư? Từ lúc trưa đến giờ đã qua bao nhiêu canh giờ rồi? Bây giờ tới vẫn còn kịp sao? Có thể nào giống như mình không, lại bị trôi xuống hạ du?

Hắn còn sống không?

Hẳn là sẽ không đúng lúc như vậy đâu, mỗi người cũng mạng lớn giống như mình vậy, một đường lao xuống cũng không bị chết đuối chứ?

Coi như không chết đuối, đá ngầm và vách núi cũng có thể khiến người ta mất mạng.

Trì Quan không dám nghĩ nữa, vội vàng xoay người lại chạy về phía dưới núi.

Không được, dù không biết có hữu dụng không, cậu cũng phải tìm người hỗ trợ mới được!

Đường xuống núi không dễ đi, đặc biệt là ban đêm. Trì Quan vấp ngã mấy lần, khuỷu tay bị rách, đầu gối cũng rách, khắp người toàn là bùn bẩn, tóc đen đẹp như tơ lụa cũng dính bết vào nhau. Nếu là lúc bình thường, nhất định Trì Quan phải khóc lớn lên.

Muỗi đêm hè hân hoan quấn lấy Trì Quan, gò má non mềm của cậu bị đốt mấy nốt lớn. Nửa đường thực sự ngứa đến khó nhịn, cậu nhớ Mông Khanh đã nói nếu như bôi bùn lên mặt thì muỗi sẽ không có chỗ đốt nữa, bèn dứt khoát ngồi xổm xuống bốc một nắm bùn lớn bôi loạn lên mặt. Sau đó xoa cả tay và chân, câu mới tiếp tục đi xuống núi.

Mùi tanh thối quẩn quanh chóp mũi, cả người vừa dính vừa hôi, Trì Quan đỏ cả viền mắt, sau khi đến thôn hầu như mệt muốn co quắp trên mặt đất.

Trong thôn đang đốt đuốc sáng trưng, một đám đàn ông giơ đuốc nói gì đó, bên cạnh còn mấy phụ nữ đang nắm tay trẻ con đứng đó.

Thấy có người từ cửa thôn đi vào, mấy nam nhân quát lớn: “Ai!”

“Ta không phải là người xấu.” Trì Quan vội nói, “Ta là ở chỗ Mông Khanh trên núi xuống, Mông Khanh – các huynh có biết không?”

“Mông Khanh?” Một người đàn ông tiến lại gần, ánh lửa chiếu vào trên mặt Trì Quan, hắn bị dáng vẻ chật vật tả tơi của cậu làm sợ hết hồn, “Ngươi đây là…..?”

“Ta là tới tìm trợ giúp,” Trì Quan nói, “Kính nhờ, các huynh có thể giúp ta một chút không?”

Một ông già ngậm tẩu thuốc lá, từ trong đám người đi ra, trên dưới đánh giá cậu: “Ngươi chính là tiểu tử được Mông Khanh cứu đó hả?”

“Vâng, là cháu!” Trì Quan vội nói, “Cháu đang tìm Mông Khanh, không thấy hắn, cháu nghi là hắn đã bị rơi xuống sông rồi!”

“Cái gì?” Người đàn ông đứng trước mặt Trì Quan giật mình, “Mông Khanh bị rơi xuống sông rồi hả? Không tốt! Nhanh, mấy người theo ta xuống chỗ sông tìm!”

Hắn vừa gọi, mấy nam nhân trẻ tuổi lập tức giơ đuốc đi về phía ngoài thôn, mấy phụ nữ cũng che miệng giật mình không ít.

Một cô gái kinh hoảng nói: “Sao lại xảy ra chuyện như vậy? Vậy, vậy em trai của cháu thì sao?”

“Không biết, trước tiên tìm người đã.” Những người khác trả lời, “Đã ra ngoài ba lượt người, sẽ có phát hiện thôi, không nên gấp gáp.”

Cô gái kia sụp đổ mà bụm mặt khóc lên: “Vậy thì làm sao bây giờ! Cháu vốn cho là chỉ cần nhờ Mông đại ca thì sẽ ổn thôi, vậy, vậy nếu như hại Mông đại ca cũng xảy ra chuyện….”

Những người khác dồn dập an ủi, Trì Quan không nghe hiểu bọ họ đang nói gì, cũng không kịp ngẫm nghĩ, vội vàng đi theo một đám đàn ông ra ngoài.

Trên đường, người lúc đầu nói chuyện với Trì Quan tự giới thiệu mình: “Ta tên là Phương Toàn, là con trai của thôn trưởng, ngươi tên là gì?”

“Trì Quan.” Trì Quan lo lắng nói, “Phương đại ca, Mông Khanh sẽ thế nào?”

“Yên tâm, nước sông nơi này không xiết đâu,” Phương Toàn an ủi cậu, “Khả năng bơi của Mông Khanh không tệ, nếu như xảy ra chuyện bị trôi xuống hạ du, cũng sẽ không có chuyện lớn gì, trừ phi….”

“Trừ phi?”

“Ngày hôm nay mưa cả ngày, nước sông dâng cao. Lúc xế chiều A Ngưu trong thôn đúng là mất tích ở bờ sông, chúng ta cũng đang đi tìm.” Phương Toàn thở dài, “Nước sông ở hạ du nếu cao quá, thế thì khó mà nói được.”

Tim Trì Quan nhất thời lại nảy lên, vốn cậu muốn lên tiếng, nhưng lại hắt xì một cái, đành phải lấy ống tay áo lau mặt.

Mặt cậu lại càng bẩn hơn, Phương Toàn nhìn không nổi nữa, lòng nói: Mông Khanh kiếm ở đâu ra một nhóc con hoang dã như thế này chứ?

Mấy người đi dọc theo bờ sông về phía hạ du, hai chân Trì Quan đã đi đến tê mỏi. Lòng bàn chân non mềm đã bị giày cỏ mài chảy máu, lại bị nhiễm bùn, vừa đau vừa ngứa, hầu như khiến người ta phát khùng.

Thật sự là cậu đi không được nửa, vừa mới ngồi xổm xuống đã nghe phía trước có người nói gì đó. Đầu cậu choáng váng, mới nhớ lại mình chưa ăn cả cơm trưa lẫn cơm tối, bên tai đều là tiếng ong ong. Phương Toàn ngồi xổm xuống muốn đỡ cậu, miệng người trước mặt cứ mở ra khép lại, nhưng cậu hoàn toàn không nghe rõ đối phương đang nói gì.

“Là Mông Khanh!”

“Mông Khanh không có chuyện gì!”

“A Ngưu cũng tìm được!”

Mông Khanh cõng một thiếu niên chừng mười tuổi từ phía bờ sông đi tới. Trên người hăn ướt nhẹp, tóc nhỏ nước, giọt nước uốn lượn theo đường cong cường tráng trượt xuống, cả người hắn có khí chất kiên định không thể nghi ngờ, khiến người ta xa xa nhìn thấy hắn liền cảm thấy vững dạ.

“Sao các ngươi cũng tìm tới? Không phải nói chia thành hai đường à?” Mông Khanh thả thiếu niên xuống, tiếp nhận không tay người khác đưa lau mặt. Hắn vuốt tóc đen tuỳ ý trước mắt ra phía sau, lộ ra cái trán rộng sạch sẽ, một đôi mắt sáng ngời dưới ánh lửa màu vàng ấm, “Tiểu tử này muốn xuống sông mò cá, đi dọc theo bờ sông xuống hạ du, đi không được thì ngủ một giấc bên bờ. Lúc ta đi nó vừa muốn trở về, lại trượt chân một cái ngã xuống sông, may mà ta tới kịp lúc.”

Mông Khanh vỗ đầu tên nhóc kia một cái: “Tỉnh lại được là tốt rồi, nhớ lấy giáo huấn lần này.””

Thiếu niên mười tuổi kia xấu hổ gãi gãi mặt, đoàn người phía sau và Phương Toàn cõng Trì Quan bị ngất đi tới: “Mông Khanh huynh không có chuyện gì chứ? Chúng ta nghe nói huynh bị rơi xuống sông bị trôi đi rồi.”

Mông Khanh: “???”

Mông Khanh nhìn thấy trên người đối phương đang cõng một người, ban đầu không nhận ra, mấy giây sau mới nhận ra y phục của chính mình.

“??? Trì Quan???”

“Cậu ta xuống núi tìm bọn ta, nói không thấy huynh, bị nước sống cuốn đi,” Phương Toàn nói, “Theo chúng ta đi tìm, vừa nãy đột nhiên bất tỉnh.”

Mông Khanh sững sờ, sau đó mọi người liền nghe một tiếng “Ùng ục” thật lớn.

Mọi người: “….”

Thiếu niên mười tuổi A Ngưu kinh ngạc nói: “So với việc đánh bụng còn vang hơn.”

Mọi người không nhịn được cười lên.

Phương Toàn cũng bật cười: “Xem ra là vừa mệt vừa đói mới ngất đi.”

Mông Khanh cũng không nhịn được cười, giơ tay đón Trì Quan để trên lưng, lại cúi đầu nhìn A Ngưu: “Có thể tự đi không? Không được thì để A Toàn ca cõng đệ.”

“Đệ có thể!” Thiếu niên nho nhỏ phồng má, “Đệ mới không có kém như thế đâu!”

Mông Khanh cõng Trì Quan trở về, ngón tay sờ phải chân tay đầy bùn đất của đối phương, tâm tình cũng có chút phức tạp.

Tuy rằng Trì Quan không nói với hắn về việc nhà, nhưng từ lời nói và việc làm hàng ngày có thể nhìn ra xuất thân nhất định là bất phàm, tất nhiên không chịu qua uỷ khuất gì, còn có chút bệnh thích sạch sẽ. Lần này biến thành bộ dáng này, phỏng chừng sẽ lại khóc sướt mướt rồi.

Trì Quan nằm trên tâm lưng dày rộng của Mông Khanh chảy nước miếng, trong miệng lẩm bẩm: “Gấu ngốc….”

Mông Khanh nhếch nhếch khoé miệng.

Trì Quan lại bẹp miệng nói: “Cơm đâu… Cơm của ta đâu… Đồ khốn nạn….”

Mông Khanh: “…….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.