Thiếu Gia Vạn Năng

Chương 29: Cô vội vàng cúi đầu nhìn quần áo trên người



Ting tỉng.

Tiếng chuông reo lên ở đầu giường, Tân Lị Nhã mở mắt, không thấy Hứa Vân Thiên nằm dưới đất, chăn mền đã được gấp gọn gàng để trên bàn.

Cô vội vàng cúi đầu nhìn quần áo trên người, áo không lộn xộn, toàn thân cũng không có gì khác thường, xem ra buổi tối Hứa Vân Thiên không làm chuyện gì quá giới hạn.

Duõi tấm lưng mỏi nhừ, Tần Lị Nhã xuống giường, vặn eo, chuẩn bị cầm tạ tay lên tập, đột nhiên phát hiện tạ tay chỉ còn lại một cái.

“Ồ, một cái tạ tay còn lại biến đi đâu mất rồi?” Tân Lị Nhã kinh ngạc nói

Cô mở cửa phòng ngủ, phát hiện phòng khách trống không, không thấy bóng Hứa Vân Thiên đâu, cô bèn rời khỏi phòng ngủ, đi về phía nhà vệ sinh.

Cô mở cửa nhà vệ sinh ra, phát hiện Hứa Vân Thiên để trần hai cánh tay, mặc một chiếc quần lót, đứng trong nhà vệ sinh lắc lư, bên dưới treo một chiếc tạ tay, cô không khỏi giật mình la lên.

“Anh bệnh hoạn thết” Nói xong Tần Lị Nhã bụm mặt, quay người chạy đi.

Hứa Vân Thiên cũng giật nảy mình: “Ê, sao tôi lại bệnh hoạn hả, tôi đang luyện công mà, sao cô vào phòng vệ sinh mà không gõ cửa hả!” Hứa Vân Thiên đóng cửa nhà vệ sinh lại.

Khoảng năm phút sau, Hứa Vân Thiên trở lại phòng khách, Tần Lị Nhã nhìn thấy chiếc tạ tay trong tay Hứa Vân Thiên, lập tức nghĩ đến cảnh ở trong nhà vệ sinh, mặt ửng đỏ lên.

“Anh, anh rửa sạch cái tạ tay ấy đi!” Tân Lị Nhã đỏ mặt nói.

Tạ tay được cô dùng để rèn luyện cơ bắp, vậy mà Hứa Vân Thiên lại dùng để làm thứ trò bệnh hoạn đó, sau này cô biết cầm nó tập thể dục như thế nào được nữa, cứ nhìn thấy nó là lại nghĩ tới cảnh trong nhà vệ sinh đó.

“Tạ tay rất sạch mà, cô nghĩ nhiều quá rồi đó! Tôi làm vậy là để luyện công, không phải bệnh hoạn.” Hứa Vân Thiên nói xong, cất tạ tay vào lại phòng ngủ.

“Làm gì có ai lại đeo tạ tay vào chỗ đó để luyện công chứ? Đúng là nói hươu nói vượn, tôi thấy rõ ràng anh là đồ bệnh hoạn mài” Tân Nhã đỏ mặt trừng mắt nói với Hứa Vân Thiên, nhớ tới cảnh trong nhà vệ sinh, mặt cô lại như thiêu như đốt.

“ÔiI Cô đúng là thiếu hiểu biết, đó gọi là Như Ý Thiết Đương Công, sau khi tu luyện nó, chỗ đó sẽ không bị trúng đòn nữa, khi tu luyện tới cảnh giới tối cao, nó sẽ chẳng thua gì gậy Kim Cô Như Ý, có thể to có thể nhỏ...” Hứa Vân Thiên giải thích.

“Anh thật hạ lưu, nói hươu nói vượn!” Tân Nhã đỏ mặt chạy vào trong phòng ngủ, đóng cửa phòng ngủ lại.

“Ơ, sao lại hạ lưu, tôi nói thật mà!” Hứa Vân Thiên lắc đầu cau mày nói.

“Anh rể, thảm rồi!” Tân Đạo Minh đứng buồn thiu ở cửa phòng khách.

“Sao thế?” Hứa Vân Thiên nhìn Tân Đạo Minh, mí mắt cậu †a thâm đen, xem ra đã thức cả đêm để cày trang bị.

“Nick của tôi bị khóa rồi! Anh hại tôi thảm quá!” Tân Đạo Minh đau khổ nói.

Tần Đạo Minh cày trang bị suốt đêm, tới tận bình minh, kết quả là bị khóa nick.

“Đạo Minh, chắc là cậu cày trang bị cả đêm chứ gì? Cậu làm vậy có khác nào chỉ cạo lông của một con cừu duy nhất đâu, cừu bị cậu cạo trọc lông rồi thì sẽ bị phát hiện ra thôi! Cày trang bị không được làm lố quá, phải biết chừng mực!” Hứa Vân Thiên lắc đầu cười nói.

“Vậy làm sao bây giờ? Toi công cả đêm rồi!” Tân Đạo Minh nhìn Hứa Vân Thiên nói.

“Hề hề, cậu gọi tôi ba tiếng anh rể thật to thì tôi mở khóa giúp cậu.” Hứa Vân Thiên cười gian. Anh muốn cho Tần Lị Nhã ở trong phòng ngủ nghe thấy Tân Đạo Minh gọi anh là anh rể.

“Anh rể! Anh rể! Anh rể!” Tân Đạo Minh gọi liền ba tiếng.

Tiếng hô của cậu ta rất to, Tân Lị Nhã ở trong phòng ngủ nghe thấy, mở cửa ra, trông thấy Hứa Vân Thiên “ừ” một tiếng, cô trừng mắt hỏi Tân Đạo Minh: “Đạo Minh, sao em lại gọi anh †a là anh rể?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.