Thiếu Gia Vạn Năng

Chương 4: Ba giây là đủ



Tân Lị Nhã trợn to mắt nhìn chăm chằm camera không dây trong tay Hứa Vân Thiên: “A...” Cô thầm đổ mồ hôi, may là cô không có thói quen thay quần áo trong phòng làm việc, nếu không đã bị người khác nhìn trộm rồi.

“Vẫn còn nữa!” Hứa Vân Thiên tiếp tục tìm kiếm, rất nhanh đã phát hiện được camera không dây dưới ghế sô pha, phía trên tủ hồ sơ và dưới bức tranh treo tường.

Trong tay Hứa Vân Thiên có tổng cộng năm camera không dây, anh dùng một chút lực, bóp nát toàn bộ năm camera rồi ném vào thùng rác.

“Được rồi, toàn bộ camera trong phòng đã bị vô hiệu hóa!” Hứa Vân Thiên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tần Lị Nhã nói.

“Vậy mà trong phòng làm việc của tôi lại có camera. Rốt cuộc ai đã lắp đặt? Có thể tìm được người theo dõi không?” Tân Lị Nhã vô cùng tức giận nói.

Cô lập tức nhận ra chuyện không may xảy ra gần đây với tập đoàn chäc hẳn có liên quan đến camera không dây trong phòng làm việc của cô, xem ra đã có người theo dõi cô từ lâu.

Đồng thời, cô cũng thầm cảm thấy kinh ngạc, ngày nào cô cũng ở trong phòng làm việc nhưng lại không phát hiện ra camera, vậy mà Hứa Vân Thiên vừa vào cửa đã phát hiện ra có camera, khả năng quan sát của anh thật sự rất mạnh.

“Loại camera không dây mini này là tiên tiến nhất, truyền tải không dây, không giới hạn khoảng cách, đối phương dùng điện thoại di động để theo dõi, nếu camera bị phát hiện, hắn ta cũng đã trốn thoát rồi.” Hứa Vân Thiên nói.

“Từ hôm nay trở đi cô không cần phải lo lắng, có chồng chưa cưới là tôi ở bên cạnh cô, cô sẽ rất an toàn.” Hứa Vân Thiên nói xong liền dùng một tay nắm tay cánh tay trắng như tuyết của Tần Lị Nhã, tay còn lại ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Tân Lị Nhã.

Mặt Tần Lị Nhã ửng đỏ, cô hất tay Hứa Vân Thiên ra, vẻ mặt tối sầm nói: “Hứa Vân Thiên, tôi cảnh cáo anh, anh là chồng chưa cưới giả, anh là vệ sĩ do cha tôi mời đến, nếu anh còn dám động tay động chân, tôi sẽ sa thải anh ngay lập tức!”

Tân Lị Nhã vốn dĩ không muốn Hứa Vân Thiên lấy danh nghĩa chồng chưa cưới để bảo vệ cô, cô cảm thấy chuyện này quá thừa thãi, cô có taekwondo sáu đẳng, còn là quán quân tán thủ nữ, bản lĩnh không tầm thường, có ba năm người đàn ông cũng không phải đối thủ của cô.

Bởi vậy trong lòng cô rất bài xích Hứa Vân Thiên, cha cô cứ khẩn cầu mãi, khuyên can mãi, cô mới miễn cưỡng đồng ý.

Ngoài ra, cô còn cảm thấy Hứa Vân Thiên cư xử lỗ mãng, miệng lưỡi trơn tru, trông giống như một kẻ lưu manh, điều này khiến cô vô cùng chán ghét.

Người đàn ông cô thích nhất định phải là một người lịch thiệp phong độ có phong thái tao nhã dịu dàng, còn phải có trí vị tướng luôn bình tĩnh trước nguy hiểm, quyết thẳng vạn dặm, chứ không phải một tên lưu manh giỏi mồm mép và nông cạn.

“Ha ha, tôi chưa kết hôn, cô chưa gả đi, chúng ta trai tài gái sắc, thoạt nhìn rất xứng đôi, tôi thấy chúng ta cứ diễn giả thành thật đi, có chồng chưa cưới như tôi, cô sẽ được hạnh phúc cả đời!" Hứa Vân Thiên mỉm cười nói.

“Hứa Vân Thiên, anh bớt cợt nhả đi, anh không có khả năng làm chồng chưa cưới của tôi, anh không xứng!

“Tôi nhắc lại một lần nữa, anh là chồng chưa cưới giả, là giả, là giả, là giả, điều quan trọng phải nói ba lần! Từ nay về sau, chúng ta đặt ba điều quy ước, nếu anh vi phạm quy ước, tôi sẽ sa thải anh ngay lập tức!” Sắc mặt Tân Lị Nhã nghiêm trọng.

“Thứ nhất, anh phải nhớ kỹ, anh đang giả làm chồng chưa cưới của tôi, cho nên chúng ta sẽ không ăn chung ở chung, anh ngủ ở phòng cho khách dưới lầu, tôi ngủ ở phòng ngủ trên lầu! Thứ hai, anh không được động tay động chân. Thứ ba...”

“Ặc, như vậy không được, tôi phải bảo vệ cô, nhất định phải ngủ cùng một phòng với cô, cô ngủ trên giường, tôi ngủ dưới đất là được.” Hứa Vân Thiên lắc đầu phản đối.

Tân Lị Nhã nhìn Hứa Vân Thiên, nghĩ đến chuyện anh ngủ cùng một phòng với mình, với tính nết háo sắc của anh, buổi tối nhất định sẽ trèo lên giường.

“Tôi có taekwondo sáu đẳng, quán quân tán thủ nữ, không cần anh phải bảo vệ ở bên cạnh, tôi có thể đối phó được!” Tân Lị Nhã vô cùng tự tin nói.

€ó thể đạt được Taekwondo sáu đẳng không phải chuyện dễ dàng, cô đã trải qua rất nhiều lần thi đấu võ đài, đạt được rất nhiều chức quán quân mới có thể đạt được cấp bậc sáu đẳng này.

Chức quán quân tán thủ nữ không phải loại biểu diễn võ thuật trên lý thuyết mà là kết quả của thực chiến, khả năng chiến đấu của cô không hề tầm thường.

Trên thực tế, trình độ chiến đấu của Tân Lị Nhã tương đối cao, cô thường xuyên tham gia một số cuộc thi tán thủ trong nước, tranh tài với các võ sĩ chuyên nghiệp.

Hứa Vân Thiên cười nói: “Taekwondo sáu đẳng, vô địch tán thủ, đây đều là thi đấu võ đài, không phải chiến đấu sinh tử, có khác biệt rất lớn.”

“Nếu cô gặp phải sát thủ, chỉ cần vài giây là hẳn ta đã có thể cắt đứt cổ cô!” Hứa Vân Thiên vừa nói vừa làm động tác cắt cổ với Tân Lị Nhã.

“Nói kiểu như anh, Taekwondo sáu đẳng, quán quân tán thủ đều chỉ là hư danh?” Tân Lị Nhã không phục cười lạnh một tiếng.

Hứa Vân Thiên gật đầu cười nói: “Ha ha, có thể nói như vậy”

Nhìn thấy thái độ coi trời bằng vung của Hứa Vân Thiên, Tần Lị Nhã cảm thấy rất không vui, thậm chí anh còn coi Taekwondo sáu đẳng, quán quân tán thủ không ra gì.

“Được thôi, vậy chúng ta thử xem, nếu anh có thể cắt cổ tôi trong vài giây, tôi sẽ để anh ngủ cùng một phòng với tôi, thế nào?” Tần Lị Nhã không thể nhịn được nữa, cô muốn để dạy cho Hứa Vân Thiên một bài học.

“Ồ, đây là do cô nói đó, không thể đổi ý đâu!” Vẻ mặt Hứa Vân Thiên đầy vui sướng.

Nghĩ tới thân hình uyển chuyển của Tần Lị Nhã, hai người ở cùng một phòng, đúng là một chuyện rất vui sướng, Hứa Vân Thiên càng nghĩ càng hưng phấn.

“Hừ, tuyệt đối không đổi ý! Chỉ cần lòng bàn tay của anh có thể chạm vào cổ họng của tôi trong vòng mười giây, tôi sẽ chịu thua” Tân Lị Nhã nhìn Hứa Vân Thiên cười lạnh một tiếng, cô không tin bản thân không thể trụ được trong mười giây.

“Ha ha, không cần mười giây, chỉ ba giây là đủ!” Hứa Vân Thiên cười nói.

“Ba giây! Anh quá tự tin rồi!” Tân Lị Nhã nhếch khóe môi lên, cô cảm thấy Hứa Vân Thiên quá coi thường cô, đúng là khinh bỉ cô.

Hứa Vân Thiên mỉm cười ngoäc tay với Tân Lị Nhã: “Đến đây đi, có phải tự tin hay không, cô sẽ biết nhanh thôi!”

“Được, vậy tôi không khách sáo!” Tần Lị Nhã nhịn không được nữa, đá một cước vào mạng sườn của Hứa Vân Thiên.

Khoảng cách của hai người chỉ có một mét, Tân Lị Nhã còn chưa nói dứt lời đã tung chân đá, cô nghĩ rằng cú đá này có thể đá bay Hứa Vân Thiên.

Nhưng chân cô vừa mới tung ra đã bị chân Hứa Vân Thiên chặn lại, gần như cùng một lúc, cô cảm thấy cổ họng của mình bị cào nhẹ, tuy rằng rất nhẹ, nhưng cổ họng lập tức nổi da gà.

“Cô đã chết!” Hứa Vân Thiên cười nói.

Tân Lị Nhã sửng sốt, tốc độ của Hứa Vân Thiên quá nhanh, khi cú đá xoáy của cô bị chặn lại, cổ họng đã bị cào.

Trong lòng cô cảm thấy không phục, cô bĩu môi nói: “Không tính, vừa rồi tôi bất cẩn, chúng ta làm lại lần nữa!”

“Không thành vấn đề, cô tới mười lần cũng được!” Hứa Vân Thiên thản nhiên nói.

Vừa mới bắt đầu động thủ anh đã có thể nhìn ra được. trình độ chiến đấu của Tần Lị Nhã, Tân Lị Nhã chỉ thuần túy là chiến đấu trên võ đài, cô hoàn toàn chưa từng trải qua chiến đấu sinh tử, càng đứng nói đến chuyện giết người.

Chiến đấu trên võ đài có hạn chế, phải chịu sự hạn chế của quy tắc trên võ đài, nhưng chiếu đấu sinh tử thì khác, chiến đấu sinh tử coi trọng nhất là phải giết chết, chiến đấu không từ thủ đoạn.

Thứ mà Hứa Vân Thiên luyện tập chính là chiến đấu sinh tử, thầy dạy anh có sáu người, thứ bọn họ dạy cho anh đều là bản lĩnh giết người trong một đòn, dạy cho anh các kiểu thủ đoạn giết người trí mạng.

Lần này Tân Lị Nhã vô cùng cẩn thận, cô không tùy tiện tấn công và đi vòng quanh Hứa Vân Thiên, tìm kiếm sơ hở.

Cô di chuyển đến phía sau Hứa Vân Thiên, Hứa Vân Thiên không quay đầu lại mà đưa lưng về phía cô, nhân cơ hội đó, Tân Lị Nhã đá vào bắp chân của Hứa Vân Thiên.

Hứa Vân Thiên lại giống như có mắt sau lưng, anh lắc lư cơ thể, lập tức di chuyển đến sau lưng của Tân Lị Nhã, đặt lòng bàn tay lên cổ họng của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.