Thiếu Gia Vạn Năng

Chương 6: Cố tình che đậy



“Không có chuyện gì, đã giải quyết rồi” Tân Lị Nhã lập tức che giấu, không muốn cha mình biết chuyện Công Tôn Tuấn bị đánh.

Tân Hữu Tài nhìn Hứa Vân Thiên, hỏi: “Cậu là ai?” “Chủ tịch Tần, tôi là Hứa Vân Thiên, Lão Hồ Ly cử tôi đến đây.” Hứa Vân Thiên cười đáp.

“À, cậu là Hứa Vân Thiên à, Lão Hồ Ly khen cậu nhiều lầm đấy, cậu...” Tân Hữu Tài cứ tưởng rằng Hứa Vân Thiên là một người đàn ông mạnh mẽ cao to, không ngờ anh chỉ là một thanh niên tầm thường nên hơi thất vọng.

Nhìn thấy vẻ thất vọng trong mät Tân Hữu Tài, anh mỉm cười nói: “Tôi vừa phát hiện ra một camera không dây trong văn phòng của Tổng giám đốc Tần, tôi e rằng trong văn phòng của ông cũng có camera không dây.”

Tân Hữu Tài trợn trừng mắt, kêu lên: “Cái gì? Trong phòng làm việc của Lị Nhã có camera không dây sao?”

“Cha, trong phòng làm việc của con có camera không dây, chắc chắn trong phòng làm việc của cha cũng có.” Tân Lị Nhã cau mày nói.

Tân Hữu Tài gật đầu, quay sang nói với Hứa Vân Thiên: “Tiểu Hứa, cậu đến phòng làm việc của tôi xem thử có camera không dây không.”

Hứa Vân Thiên gật đầu nói: “Được.”

Phòng làm việc của Tân Hữu Tài cũng nằm ở tầng thứ chín của tòa nhà, cách phòng làm việc của Tần Lị Nhã không xa, Hứa Vân Thiên đi theo Tân Hữu Tài và Tân Lị Nhã đến phòng làm việc của chủ tịch.

Hứa Vân Thiên thoáng nhìn phòng làm việc, phòng làm việc của Tân Hữu Tài và Tần Lị Nhã lớn giống nhau, thiết kế cũng giống nhau.

Anh nhanh chóng tìm thấy một chiếc camera không dây dưới bàn làm việc. Tân Hữu Tài trợn trừng mắt, ông ấy không ngờ răng có người gắn camera không dây trong phòng làm việc của mình mà mình lại không hề hay biết.

Chẳng mấy chốc, Hứa Vân Thiên đã tìm thấy năm chiếc camera không dây trong phòng làm việc của Tân Hữu Tài. Sau khi bóp vỡ camera không dây, Hứa Vân Thiên vứt đi, năm chiếc camera không dây bị hỏng rơi vào trong thùng rác bên cạnh bàn trà một cách chính xác.

“Được rồi, tất cả camera không dây đã bị phá hỏng, Chủ tịch Tần có thể nói chuyện rồi” Hứa Vân Thiên thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha và nói.

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi mà Hứa Vân Thiên đã tìm thấy camera không dây trong phòng làm việc, Tân Hữu Tài có phần thay đổi cách nhìn với Hứa Vân Thiên: “Tiểu Hứa, cậu có thể điều tra được ai là người đã lắp camera không dây không?” Tân Hữu Tài lau mồ hôi trên trán mình.

“Đối phương sử dụng truyền dẫn không dây và sử dụng điện thoại di động để giám sát nên không xác định được vị trí cụ thể của người đó. Tại sao người đó lại lắp đặt camera không dây trong phòng làm việc của ông và Tần Lị Nhã vậy? Chẳng lế người đó trộm cắp bí mật thương nghiệp sao?” Hứa Vân Thiên nhìn Tân Hữu Tài, nghi hoặc hỏi.

Tân Hữu Tài liếc nhìn Tân Lị Nhã, cau mày thở dài nói: Hầy, tôi không giấu cậu nữa. Ngay ngày hôm trước, Tàng Bảo. Các của tập đoàn công ty tôi bị trộm, có lẽ người lắp đặt camera không dây là người lấy trộm...”

Tập đoàn Văn hóa Đại Đạo thu mua rất nhiều đồ cổ quý hiếm. Những thứ quý hiếm này được cất trong Tàng Bảo Các, Tàng Bảo Các lắp đặt hệ thống phòng trộm, có bảo vệ chuyên môn trông coi.

Hệ thống phòng trộm của Tàng Bảo Các là mật mã vân tay, ra vào Tàng Bảo Các bắt buộc phải có dấu vân tay của Tân Hữu Tài mới có thể mở cửa Tàng Bảo Các, nhưng dù vậy thì 'Tàng Bảo Các vẫn bị trộm.

“Ồ, Tàng Bảo Các mất thứ gì?” Hứa Vân Thiên hỏi.

“Mất một mảng giáp cốt “Thánh Môn” và mấy món đồ cổ khác” Tần Hữu Tài vô cùng đau lòng trả lời.

Trong tài liệu không có tin tức của mảnh giáp cốt “Thánh Môn”, nhìn vẻ mặt của Tân Hữu Tài, có lẽ mảnh giáp cốt “Thánh Môn” này rất quý giá, nếu không ông ấy cũng sẽ không đau lòng như vậy.

“À, mảnh giáp cốt “Thánh Môn” là gì?” Hứa Vân Thiên tò mò hỏi.

“Mảnh giáp cốt “Thánh Môn” là..” Tân Lị Nhã đang định nói thì bị Tân Hữu Tài cắt ngang.

“Mảnh giáp cốt “Thánh Môn” là chữ viết cổ đại, không đáng giá.” Tân Hữu Tài lập tức nói, lúc nói chuyện, ông ấy còn trừng mắt nhìn Tân Lị Nhã.

Hứa Vân Thiên nhìn Tân Hữu Tài, anh có thể chắc chắn rằng ông ấy đang nói dối từ thái độ nói chuyện của ông ấy. Kẻ trộm vào Tàng Bảo Các, chắc chắn sẽ trộm thứ đắt tiền nhất, mảnh giáp cốt “Thánh Môn” chắc chắn rất đắt tiền.

Tại sao Tân Hữu Tài lại nói dối là không đáng giá chứ? Có vẻ như mảnh giáp cốt “Thánh Môn” này còn có ẩn tình khác, nhất định có bí mật gì đó, nếu không ông ấy cũng sẽ không cố ý che đậy.

“À, chủ tịch Tần, Tàng Bảo Các bị trộm, ông đã báo cảnh sát chưa?” Hứa Vân Thiên cố tình hỏi.

Tàng Bảo Các của tập đoàn Đại Đạo bị trộm là một vụ án lớn, hẳn là Tân Hữu Tài sẽ đi báo án. Nhưng trong phòng làm việc của ông ấy và Tân Lị Nhã lại có camera không dây, điều này chứng tỏ Tần Hữu Tài không báo án, nếu không camera không dây đã được tìm thấy từ lâu rồi.

Tân Hữu Tài lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, sau đó cầm chén trà trên bàn uống vài ngụm rồi đặt chén trà xuống.

“Tôi không báo án, dù sao thì chuyện này cũng không vẻ vang gì, bị đồn ra ngoài sẽ khiến người ngoài chê cười. Vì vậy cậu đến đây còn có một nhiệm vụ đó là giúp tôi điều tra kẻ trộm, tìm lại những thứ bị trộm.”

“Đương nhiên cần phải âm thầm điều tra, không được rêu rao, tôi không muốn người ngoài biết chuyện này...” Tân Hữu Tài nói.

Hiện giờ Hứa Vân Thiên nghỉ ngờ Tân Hữu Tài mời mình đến làm vệ sĩ bảo vệ Tần Lị Nhã là giả. Mục đích thật sự của ông ấy là để anh điều tra chuyện Tàng Bảo Các bị trộm. Ông ấy không báo án chắc chăn là vì bí mật gì đó, mà bí mật này không thể công bố được.

Chẳng lế là bởi vì mảnh giáp cốt “Thánh Môn” sao? Rốt cuộc mảnh giáp cốt “Thánh Môn” là thứ gì? Che giấu bí mật gì? Hứa Vân Thiên cảm thấy rất hứng thú với chuyện này.

“Lúc tôi đến đây, Lão Hồ Ly chỉ bảo tôi bảo vệ cô Tân dưới danh nghĩa chồng chưa cưới, không hề bảo tôi điều tra chuyện Tàng Bảo Các mất trộm, chuyện này..” Hứa Vân Thiên cố tình tỏ ra vẻ khó xử nói.

“Tiểu Hứa, đối với thế giới bên ngoài, cậu là chồng chưa cưới của Tần Lị Nhã, là con rể của tôi đấy! Cậu chỉ cần điều tra ra kẻ trộm, tìm lại những thứ bị trộm giúp tôi, tôi sẽ không đối xử tệ với cậu đâu, cậu hiểu mà...”

Tân Hữu Tài đưa bàn tay mập mạp vỗ vào vai Hứa Vân Thiên, thoáng liếc nhìn Tân Lị Nhã, sau đó chớp mắt với Hứa Vân Thiên.

Hứa Vân Thiên biết rằng Tân Hữu Tài đang ám thị với mình rằng chỉ cần anh giúp ông ấy điều ra kẻ trộm, tìm lại những thứ bị mất, anh sẽ trở thành con rể chính thức của ông ấy.

Tân Lị Nhã ở bên cạnh cũng nhận ra ý đồ của cha mình, cô đỏ mặt nói: “Cha, cha...

“Hì hì. Nếu chủ tịch Tân đã nói vậy thì tôi sẽ giúp ông điều tra chuyện Tàng Bảo Các bị trộm, nhờ chủ tịch Tân dẫn tôi đến Tàng Bảo Các xem thế nào.” Hứa Vân Thiên nói, thoáng liếc nhìn Tân Lị Nhã, vừa hay chạm phải ánh mắt của cô.

Tân Lị Nhã trừng mắt lườm Hứa Vân Thiên, Hứa Vân Thiên nháy mắt với cô, vẻ mặt rất mờ ám.

Tân Lị Nhã lập tức quay đầu đi không nhìn Hứa Vân Thiên nữa, thầm lẩm bẩm trong lòng: “Hừ, tôi không thèm làm vợ chưa cưới của một tên háo sắc như anh đâu!”

Thấy Hứa Vân Thiên đồng ý giúp đỡ điều tra chuyện Tàng Bảo Các bị trộm, Tần Hữu Tài vô cùng vui mừng nói: “Tiểu Hứa, tôi dẫn cậu đến Tàng Bảo Các”

Tàng Bảo Các ở tầng chín tòa nhà tập đoàn Đại Đạo, cách phòng làm việc của Tân Hữu Tài không xa, hơn mười mét là đến.

“Tiểu Hứa, đây là Tàng Bảo Các, sử dụng công nghệ chống trộm tân tiến tiến nhất, trên cửa có hai cái camera giám sát. Cửa chống trộm băng hợp kim titan, có khóa vân tay điện tử, không có dấu vân tay của tôi là không thể mở được cửa chống trộm”

Tân Hữu Tài vừa nói vừa chỉ cho Hứa Vân Thiên xem, Tân Lị Nhã đứng phía sau ông ấy.

Trong mỗi góc của Tàng Bảo Các đều lắp camera theo dõi, tuyệt đối không có góc chết, toàn bộ căn phòng được trang bị hệ thống chống trộm hồng ngoại xa, chỉ cần chạm vào tia hồng ngoại xa sẽ kích hoạt báo động” Tần Hữu Tài tiếp tục giới thiệu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.