Thiếu Gia Vạn Năng

Chương 7: Mở khóa rất đơn giản



“Bảo vật cất giữ trong Tàng Bảo Các đều được bao bọc hoàn toàn bằng kính chống nổ và khóa vân tay điện tử, chỉ có dấu vân tay của tôi mới có thể mở được.”

“Tôi không thể hiểu được, Tàng Bảo Các được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy mà lại bị mất trộm!” Tân Hữu Tài cảm thấy rất khó hiểu, hệ thống chống trộm của Tàng Bảo Các tốn hơn hai chục triệu đấy.

Hứa Vân Thiên liếc nhìn xung quanh Tàng Bảo Các, đi ngang qua cửa chống trộm khóa vân tay điện tử, cười nói: “Tuy loại khóa vân tay điện tử này rất tiên tiến nhưng thật ra mở loại khóa vân tay này rất đơn giản.”

Tân Hữu Tài ngạc nhiên, ông ấy vẫn luôn tưởng rằng khóa vân tay điện tử này an toàn nhất, không có dấu vân tay của ông ấy thì không ai có thể mở được cửa khóa vân tay.

“Ø, không có dấu vân tay của tôi cũng có thể mở được sao?” Tân Hữu Tài khó hiểu nhìn Hứa Vân Thiên.

Tân Lị Nhã cũng rất ngạc nhiên, két sắt trong phòng làm việc của cô là khóa vân tay. Cô cũng vẫn luôn cho rằng khóa vân tay điện tử là khóa an toàn nhất, bởi vì dấu vân tay của con người là thứ duy nhất.

“Ha ha, tôi có ít nhất hai mươi cách để mở khóa vân tay điện tử. Tuy dấu vân tay là thứ duy nhất nhưng dấu vân tay của ông sẽ ở trên chén trà của ông, trên tay nằm cửa, chỉ cần dùng keo dán dấu vân tay đặc biệt, in lại dấu vân tay mà ông để lại là có thể mở khóa vân tay điện tử” Hứa Vân Thiên cười nói.

“Hả..” Tân Hữu Tài há hốc miệng, lộ vẻ ngạc nhiên.

“Còn có cách đơn giản hơn, đó là phương pháp ngắt mạch điện tử. Chỉ cần mạch điện tử khóa vân tay bị ngắt, khóa vân tay điện tử sẽ tự động mở ra” Hứa Vân Thiên chỉ vào cửa chống trộm.

“Ngoài ra còn có phương pháp can thiệp điện tử là sử dụng nhiễu điện tử từ thiết bị đầu cuối điện tử không dây khiến chip bị lỗi, khóa vân tay tự động mở. Còn có...” Hứa Vân Thiên nói liên tục, liệt kê hơn hai mươi cách mở khóa vân tay điện tử.

Tân Hữu Tài và Tân Lị Nhã nhất thời ngây ra, Tân Lị Nhã nhìn Hứa Vân Thiên, cô đang nghĩ trước đây có phải anh là một kẻ trộm siêu cấp không, nếu không thì tại sao lại hiểu bao. nhiêu cách mở khóa vân tay điện tử đến vậy.

Nghĩ đến từng hành động của Hứa Vân Thiên, Tân Lị Nhã càng cảm thấy Hứa Vân Thiên là một tên trộm siêu cấp. Két sắt trong phòng làm việc và trong nhà cần phải thay khóa, anh đến rồi, không được an toàn nữa.

“Này, Tiểu Hứa, vậy cậu xem tên trộm mở khóa vân tay. điện tử của Tàng Bảo Các bằng cách nào?” Tân Hữu Tài lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán và hỏi.

Ông ấy đột nhiên nhận ra Tàng Bảo Các không còn an toàn nữa, vậy mà Hứa Vân Thiên lại có hơn hai mươi cách để mở khóa vân tay điện tử, điều này khiến ông ấy sợ hết hồn hết vía.

Hứa Vân Thiên lại gần cửa chống trộm, nhìn khóa vân tay điện tử, duỗi tay lau màn hình khóa vân tay điện tử, sau đó quay đầu nhìn Tân Hữu Tài, nói: “Tên trộm dùng keo vân tay in dấu vân tay của ông để mở khóa vân tay điện tử.”

“Tại sao cậu lại nghĩ vậy?” Tân Hữu Tài khó hiểu hỏi.

“Vi trên màn hình khóa vân tay điện tử còn sót lại một chút keo vân tay.” Hứa Vân Thiên đáp.

“Nhưng trên cửa chống trộm của tôi có camera giám sát, tại sao camera giám sát hôm đó lại không quay được tên trộm chứ?” Tần Hữu Tài khó hiểu hỏi, hôm phát hiện Tàng Bảo Các bị trộm, ông ấy kiểm tra băng camera và thấy mọi thứ đều bình thường.

“Ha ha, loại camera giám sát này hoàn toàn không có tác dụng gì, chỉ cần tên trộm đi vào hệ thống giám sát và đóng. băng camera trên một đoạn video nào đó. Thứ người theo dõi camera nhìn thấy chỉ là đoạn camera đóng băng. Cho dù có phá cửa chống trộm thì cũng sẽ không bị phát hiện.” Hứa Vân Thiên cười nói.

Những loại hệ thống chống trộm cấp thấp như thế này, anh chỉ cần vài phút là có thể giải quyết. Trước đây khi chấp hành nhiệm vụ, anh từng gặp hệ thống chống trộm cao cấp nhất quốc tế, anh chỉ cần mười phút là có thể giải quyết.

“Ừm, chúng ta đi vào xem thế nào.” Tân Hữu Tài cau mày, ông ấy càng lúc càng cảm thấy hệ thống chống trộm của Tàng Bảo Các chỉ là vật trang trí.

Tân Hữu Tài vươn ngón tay cái, đang định ấn vào màn hình thì Tân Lị Nhã đột nhiên nói: “Hứa Vân Thiên, anh vừa kể ra rất nhiều cách mở khóa vân tay điện tử, anh thị phạm cho chúng tôi xem một chút đi.”

Hứa Vân Thiên gật đầu cười nói: “Được thôi, tôi thị phạm cách nhiễu điện từ nhé.”

Hứa Vân Thiên lấy ra một thứ có kích thước băng điện thoại di động và ấn vài lần vào màn hình khóa vân tay đi nghe thấy một tiếng bíp, cửa chống trộm mở ra

“Hì hì, cửa mở ra rồi, có phải đơn giản lắm đúng không?” Hứa Vân Thiên nhìn Tần Lị Nhã và cười nói.

“Chắc chẳn anh là kẻ trộm đúng không?” Tân Lị Nhã nhìn Hứa Vân Thiên nghỉ hoặc hỏi. Cô thật sự nghi ngờ rằng Hứa. Vân Thiên chính là tên trộm, nếu không thì làm sao có thể mở được khóa vân tay điện tử nhanh như vậy chứ?

“Ha ha, mở khóa chính là sở thích nghiệp dư của tôi, nếu tôi mà là tên trộm thì những người giàu có sẽ không được ngủ một cách yên ổn đâu!” Hứa Vân Thiên cười nói.

“Đừng vớ vẩn, sao Tiểu Hứa có thể là trộm chứ?” Tân Hữu Tài trừng mắt lườm Tân Lị Nhã, người mà Lão Hồ Ly cử đến chắc chắn không phải là tên trộm, đây là điều không thể nghi ngờ.

Tàng Bảo Các rất lớn, bên trong có rất nhiều đồ cổ, giống như phòng triển lãm nhỏ.

Nhìn thấy những món đồ quý giá được cất giữ ở đây, Hứa Vân Thiên ngạc nhiên trong lòng, đồ cổ ở đây rất đáng tiền, thứ ít nhất cũng phải mấy triệu, cao nhất trị giá hơn trăm triệu.

“Ồ, nhiều thứ hay ho quá! Đó là chiếc bát gốm cổ ba chân thời Bắc Tống phải không?” Hứa Vân Thiên chỉ vào một chiếc chậu nhỏ ba chân được bọc bằng kính chống cháy nổ.

Đừng thấy chiếc chậu nhỏ ba chân to bằng cái chậu đó mà lầm, đó là chiếc bát gốm cổ ba chân thời Bắc Tống, trên thị trường có giá hơn năm chục triệu đấy.

Tân Hữu Tài ngạc nhiên, không ngờ cách xa như vậy mà Hứa Vân Thiên vẫn nhận ra chiếc bát cổ thời Bắc Tống, ánh mắt không hề tầm thường.

“À, Tiểu Hứa, không ngờ cậu cũng biết đồ cổ nhỉ?” Tân Hữu Tài ngạc nhiên hỏi.

“Hì hì, lúc rảnh rỗi, tôi cũng chơi cho vui, không biết nhiều.” Hứa Vân Thiên vừa nói vừa đi về phía trước.

Đây là lời nói khiêm tốn của Hứa Vân Thiên, anh rất có thành tựu trong việc thưởng thức đồ cổ, đã đạt đến trình độ bậc thầy thẩm định, nhưng anh lại không làm nghề này.

“Ơ, khoan đã, có hệ thống chống trộm hồng ngoại xa đấy, chờ tôi hủy bỏ đã rồi hãng đi.” Tân Hữu Tài lập tức nói.

“Không cần đâu, loại hệ thống chống trộm hồng ngoại xa này hoàn toàn không có tác dụng gì lớn” Anh di chuyển nhanh chóng và vượt qua lưới tia hồng ngoại xa, đến trước một lồng kính chống nổ trống rỗng.

Tân Lị Nhã ngạc nhiên nhìn Hứa Vân Thiên, vậy mà anh lại có thể nhẹ nhàng vượt qua lưới tia hồng ngoại xa, anh làm được băng cách nào vậy? Chẳng lẽ mắt của anh có thể nhìn thấy tia hồng ngoại xa sao?

Hứa Vân Thiên cúi đầu nhìn vào lồng kính thủy tỉnh trống rỗng, sau khi quan sát một lúc, anh bèn hỏi: “Thứ bị trộm mất ở đây là mảnh giáp cốt “Thánh Môn” phải không?”

Tân Hữu Tài vừa loại bỏ hệ thống chống trộm hồng ngoại xa xong, Tần Lị Nhã đi đến bên cạnh Hứa Vân Thiên và liếc nhìn dấy số được đánh dấu trên tấm kính chống cháy nổ.

Bảo vật trong Tàng Bảo Các đều không có tên mà được thể hiện bằng một bộ con số, mục đích của việc này là để ngăn cản người ta biết danh tính thực sự của những bảo vật này.

“Tại sao anh lại biết thứ được cất ở đây là mảnh giáp cốt “Thánh Môn”?” Tần Lị Nhã ngạc nhiên nhìn Hứa Vân Thiên, anh nói đúng rồi, thứ được cất trong thủy tinh chống nổ ở đây là mảnh giáp cốt

“Thánh Môn”.

“Hì hì, tôi còn biết cô thích áo ngực màu hồng nữa đấy!" Hứa Vân Thiên thấp giọng nói, nở nụ cười xấu xa với Tần Lị Nhã.

“Anh nhàm chán quá đấy!” Tân Lị Nhã đanh mặt, kéo cổ áo theo bản năng.

Nhìn chiếc áo bị kéo căng của Tân Lị Nhã và đường sự nghiệp sâu không thấy đáy của cô, Hứa Vân Thiên nhỏ giọng hỏi: “Lị Nhã, nhờ cô một chuyện được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.