Ba ngày sau, bởi vì phái Thanh Thương đã thua cuộc so tài, lần này đại hội võ lâm nghênh đón cuộc tỷ võ cuối cùng—— Ngự Phong sơn trang đối chiến với Thiên Ma Cung.
Tranh tài còn chưa bắt đầu, dưới đài đã sớm nhốn nha nhốn nháo bu đầy người, tất cả mọi người mong mỏi cuộc chiến cuối cùng này, trong lòng mọi người đều hiểu, bởi vì Thiên Ma Cung xuất hiện, trận luận võ này đã không chỉ là cuộc chiến Võ Lâm Minh Chủ đơn giản như vậy, đây là một cuộc chiến chân chính giữa chính và tà, ý nghĩa thắng thua là kết quả sau thời gian dài hắc bạch tranh giành. Đến cuối cùng là Ngự Phong sơn trang tiếp tục giữa ghế đệ nhất võ lâm, hay là Thiên Ma Cung lật nghiêng võ lâm, thống lĩnh giang hồ, vẻ mặt mỗi người đều hết sức nặng nề.
Ta hiểu rõ, Công Tôn Liệt sẽ không còn may mắn như lần ra sân trước, lần này hắn sẽ thua. Không biết tại sao, ta bỗng nhiên không có lo lắng cho hắn lắm, thật ra thì không làm Võ Lâm Minh Chủ đối với hắn mà nói cũng là chuyện tốt, trải qua thời gian dài, hắn vẫn bị một trọng trách nặng nề đè ép, cho nên tính tình mới có thể trở nên lạnh lùng như vậy, có lẽ lần này đối với cậu ta mà nói là bước ngoặt trong cuộc đời.
Bây giờ ta còn tương đối lo lắng cho chính mình, những ngày này, lời nói của Hoắc Đạt cứ một mực quanh quẩn trong đầu của ta, khiến ta rối rắm không dứt. Sao ta có thể thích Kim Nguyên Bảo chứ, người ta yêu rõ ràng là Công Tôn Liệt. Cái tên Kim Nguyên Bảo kia vừa đen lại khô khan, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ biết đối nghịch với ta, bây giờ còn biết gạt ta, làm sao ta có thể thích loại người khốn kiếp này? Ta ghét cậu ta còn chưa xong!
Phiền chết rồi, phiền chết rồi, đều do Hoắc Đạt nói hươu nói vượn, hại ta mấy ngày nay vẫn tâm thần có chút không tập trung, thấy Kim Nguyên Bảo liền tránh, cũng may hôm nay Kim Nguyên Bảo không có ở đây, nếu không ta tình nguyện không xem cuộc tranh tài này.
Ta hung hăng trừng mắt Hoắc Đạt, ông ta bị ta trừng được không giải thích được.
"Tới rồi tới rồi!" Trong đám người vang lên một mảng tiếng nghị luận, hai môn phái so tài hôm nay lục tục xuất hiện ở trên hội trường.
Tới trước là Ngự Phong sơn trang, Công Tôn Liệt đi tuốt ở đằng trước, chỉ thấy hắn mặc một bộ đen tuyền, nện bước mạnh mẽ, ánh mắt bén nhọn, mấy ngày chữa thương khiến cho khí sắc của hắn khôi phục không ít, nhìn qua hình như không có gì đáng ngại rồi.
Sau Ngự Phong sơn trang, bang Thiên Ma Cung áo quần lố lăng kia cũng tới, cầm đầu là Tứ Đại Hộ Pháp mọi người quen thuộc nhất, đi theo phía sau là một đoàn người đông nghịt, vây quanh một cái kiệu, thanh thế hết sức thật lớn.
Người chung quanh cũng bắt đầu bàn luận xôn xao về cái kiệu này.
"Ở trong đó ngồi chính là cung chủ Thiên Ma Cung, Ma Tinh sao?"
"Không phải Ma Tinh đã chết rồi sao, tại sao lại xuất hiện?"
"Ngu ngốc, Ma Tinh chính là danh hiệu cung chủ, mặc kệ ai làm cung chủ Thiên Ma Cung cũng phải gọi Ma Tinh!"
"Vậy chẳng phải là Thiên Ma cung có rất nhiều Ma Tính sao? Ma Tinh một đời, Ma Tinh đời hai, Ma Tinh đời ba. . . . . . Mỗi một thời đại, Ma Tinh còn có thể thăng cấp đấy."
Ta không khỏi kính nể không thôi trí tưởng tượng phong phú của mấy võ lâm nhân sĩ, đại ca ngươi thực trâu bò!
Trong lúc một nhóm người nghị luận ầm ĩ i, hội trường chợt nổi lên một luồng gió lạnh, cùng lúc đó, người của Thiên Ma Cung bắt đầu nâng hô khẩu hiệu: "Thiên Ma Thánh cung, nhất thống võ lâm, Ma Tinh đời này, Duy Ngô Độc Tôn!"
Màn kiệu nâng lên, một bóng người bay ra từ trong kiệu, đứng ở giữa lôi đài.
Ta ngơ ngác nhìn nam tử đứng ở giữa lôi đài mặc trường bào màu tím, tay hắn ta cầm trường tiên, mặt nạ bằng bạc dưới ánh mặt trời phát sáng rạng rỡ, tâm tình của ta từ kinh ngạc chuyển thành tức giận.
Hóa thành tro ta đều không quên được người này, đêm hôm đó chính là hắn ta đả thương Công Tôn Liệt, còn cười nhạo ta là ngu ngốc.
Phu Tử nói: người ta dội ngươi một giọt nước, ngươi phải dội lại người ta đầy mặt đều là nước.
Ta quyết định báo thù.
Giờ phút này, tất cả mọi người trên hội trường bởi vì Ma Tinh ra hiện mà nghị luận ầm ĩ, trường hợp một lần hỗn loạn không chịu nổi, ta nghiêng đầu ra lệnh với Thanh Sơn: "Thanh Sơn, cởi giày!"
Thanh Sơn hoảng sợ nhìn ta, "Chưởng môn. . . . . . Người muốn cái này làm gì?"
Dưới sự uy hiếp của ta, Thanh Sơn run run rẩy rẩy cởi giày, hai tay dâng, đưa tới trước mặt của ta.
Ta đoạt lấy giày thối của Thanh Sơn, ném lên lôi đài, đừng nói, vứt còn rất chính xác, một cái nện ở ngực Ma Tinh, đập cho hắn ta bối rối.
Phong hộ pháp phản ứng đầu tiên, xông lên đài, vểnh lên Lan Hoa Chỉ* liền mắng: "Người nào? Người nào đánh lén Cung chủ chúng ta, đứng ra cho ta!"
* Phòng cho người nào k biết, “lan hoa chỉ” là cái tay chỉ vào người khác cong cong điệu điệu, nó giống cánh hoa lan nên gọi là lan hoa chỉ.
Ngươi nói ra liền ra, ngươi cho là ta ngu à, nhìn ta nhiều hơn nữa ném mấy con, vì vậy nghiêng đầu chuẩn bị bảo Thanh Sơn lấy một chiếc giày khác. Vừa quay đầu lại, ta trợn tròn mắt, chỉ thấy người người trong tay đều cầm giày, bắt đầu điên cuồng ném đám người Thiên Ma cung.
Đại hội quy định không cho sử dụng ám khí, nhưng là chưa nói không thể ném giày không đúng? Hành động ném giày của ta nhắc nhở mọi người, trong lúc nhất thời, hầu như tất cả người đều trút lửa giận với Thiên Ma cung vào giày, vô số đôi giày mùi hôi ngạt thở, giống như bão táp bay về phía lôi đài.
Dĩ nhiên những người Thiên Ma cung đó cũng không chịu thua thiệt, rối rít chạy lên đài ngăn ở trước mặt Ma Tinh, cởi giày ném xuống dưới đài, cứ như vậy, một cuộc đại hội võ lâm trở thành một cuộc ném giày.
Sau đó, không biết là người nào cảm thấy ném giày chưa đã ghiền, bắt đầu ném binh khí, một cây búa đi lên, đập chết một tiểu lâu la của Thiên Ma cung.
Lần này, rốt cuộc mọi chuyện hóa lớn.
"Các vị anh hùng bạch đạo! Nhân cơ hội này, chúng ta đồng tâm hiệp lực, lật đổ Thiên Ma cung!"
"Lật đổ Thiên Ma cung! Lật đổ Ma Tinh! Báo thù cho sư phụ Khắc Kỷ của Thiếu Lâm!"
"Tiêu diệt hắc đạo. . . . . ."
. . . . . .
Tiếng la liên tiếp, lúc đó người chung quanh cũng đã lấy ra vũ khí, lúc này trên tay bọn họ cũng không còn là giày nữa, tất cả đều hiếu chiến, thích đánh nhau; thích gây gổ, chém tới người của Thiên Ma cung.
Ta sợ ngây người, chưa từng gặp qua nhiều máu như vậy, những thứ kia đao kiếm chém vào trên thân người, như chém vào trên bàn, trên ghế vậy, căn bản không người quan tâm. Một khắc kia, ta bỗng nhiên có chút dậy lên đồng tình với Thiên Ma Cung , mặc dù trong bọn họ có ít người xác thực rất xấu, nhưng là ném giày hả giận còn chưa tính, phải đuổi tận giết tuyệt sao? Người của Ma giáo cũng đều là mẹ sinh cha nuôi, bị chém cũng sẽ thấy đau!
Thanh Sơn chạy đi trong đám người nhặt về hai chiếc giày khác nhau, mang ở trên chân, nói với ta đang ngây như phỗng: "Chưởng môn, chuyện quá lớn, người đi nhanh lên!"
Ta đây mới lấy lại tinh thần, co cẳng chạy.
Sau lại ta mới biết, chính là bởi vì chiếc giày ta ném ra ngoài kia, kích thích mâu thuẫn giữa hai phái hắc bạch, khiến cuộc chiến vốn là muôn người nhìn chằm chằm, biến thành một cuộc đại hỗn chiến chưa từng giữa hắc đạo và bạch đạo.
Bởi vì Thiên Ma Cung không ngờ rằng, nhân sĩ võ lâm chính phái sẽ đối chiến với bọn họ dưới loại tình huống này, trong lúc nhất thời chuẩn bị chưa đủ, dẫn đến toàn quân bị diệt. Các giáo đồ chết thì chết, bị thương thì bị thương, ngay cả Tứ Đại Hộ Pháp đều chết hết một nửa, còn dư lại Phong hộ pháp cùng Mộ Dung Ti Ti bị thương chạy, Thiên Ma cung chủ cũng bởi vì bị thương mà không biết tung tích.
Đám người bạch đạo là phe chiếm đa số, mặc dù đánh lui Thiên Ma giáo, nhưng ở cuộc hỗn chiến này cũng không có mò được lợi ích gì quá lớn. Nhiều môn phái đều là chết hơn phân nửa, Ngự Phong sơn trang càng thêm bị thương nghiêm trọng, chỗ bố trí hội trường đại hội võ lâm, thành một cái biển máu.
Sinh mạng giữa sự tranh giành của hai phái hắc bạch trở nên nhỏ bé giống như con kiến hôi, sau hỗn chiến ngày đó, hầu như tất cả môn phái đều ăn mừng thắng lợi của mình, cho dù có bởi vì chết sư huynh đệ mà cảm thấy thương tâm khổ sở, tự nhiên là sẽ nghĩa chính ngôn từ* nói: "Vì chính nghĩa, chết cũng không tiếc!"
* hợp với chính nghĩa và lợi ích chung
Ta không rõ.
Sau khi Kim Nguyên Bảo biết xảy ra hỗn chiến, trước tiên tìm được ta núp ở trong phòng, run lẩy bẩy.
Ta đã không để ý tới tức giận với cậu ta, ôm cổ cậu ta khóc: "Kim Nguyên Bảo, ta muốn về nhà, đại hội võ lâm một chút cũng không vui như ta nghĩ, ta muốn về nhà, ta muốn về nhà!"
"Chờ bên ngoài không rối loạn như vậy, ta liền dẫn ngươi trở về." Cậu ta ôm ta, an ủi.
"Tất cả đều tại ta, nếu không phải là bởi vì ta ném chiếc giày kia, bọn họ cũng sẽ không đánh nhau, cũng không sẽ chết nhiều người như vậy, ô ô ô. . . . . . Kim Nguyên Bảo, ta thật là sợ, ta hại chết nhiều người như vậy, ta không phải cố ý. . . . . ."
"Ngươi nghĩ nhiều, trường hợp như vậy sớm muộn cũng sẽ xảy ra, coi như không có ngươi, chờ có kết quả tỷ võ hôm nay, phe không phục cũng sẽ gây chuyện, đây mới là giang hồ."
Giang hồ, lại là giang hồ! Ta hận chết giang hồ, ta muốn về nhà.
Ngày thứ hai, hỗn chiến chấm dứt, Ngự Phong trong sơn trang tràn đầy người bị thương.
Ta đã quyết định muốn về nhà cùng Kim Nguyên Bảo, chỉ là còn không biết nên nói với bọn Hoắc Đạt như thế nào, lần hỗn chiến này phái Thanh Thương chúng ta cũng bị thương không nhẹ, chết mấy đệ tử, phần lớn mọi người bị thương, tất cả đều chữa thương ở trong phòng cho khách. Làm chưởng môn một phái, lúc này rời đi, hình như có chút không có đạo nghĩa.
Cùng lúc đó, bởi vì hoài nghi vẫn có người trong ma giáo ẩn nấp ở đây, Ngự Phong sơn trang thực hành gác cổng, một số đông người lần lượt đến từng lục soát dư nghiệt Ma Giáo, ngay cả xuống núi đều phải trải qua kiểm tra.
Kim Nguyên Bảo cũng nói còn nguy hiểm, gần như một tấc cũng không rời ta, cho dù thỉnh thoảng rời đi, cũng là dặn dò ta cố gắng hết sức không được ra khỏi phòng.
Nói thật, dù cậu ta bảo ta đi ra, ta cũng không dám. Kể từ khi chính mắt thấy lần hỗn chiến trước, bây giờ ta nhìn ai cũng cảm thấy không giống người tốt, dù được xưng là từ bi như phái Thiếu Lâm, lúc diệt người ma giáo cũng có thể rat ay ngoan đọc. Ai biết những người bên ngoài đó có thể bởi vì ta lớn lên giống người của Ma giáo, rồi cho ta một đao hay không.
Dù sao giang hồ này ta là tuyệt đối là ra nhập đủ rồi, ta vẫn nên ngoan ngoãn ở trong phòng dọn dẹp thu dọn y phục thôi.
Trong phòng ta là không thiếu mấy đồ linh tinh phu nhân chuẩn bị cho hôn lễ của ta và Công Tôn Liệt, thật ra thì ta rất thích, nhưng mà nếu không kết hôn, vẫn là trả lại cho người ta thôi. Nhưng là những món ăn này ta phải lấy đi, từ Kinh Thành trở về Trấn Bạch Vân, nói ít cũng phải một tháng, ta không muốn chết đói giữa đường.
Đang lúc ta lấy túi đổ đậu phộng vào từ bình sứ, mấy hạt đậu phộng không cẩn thận bắn vào đáy giường.
"Ai u." Một cái âm thanh truyền ra từ dưới giường.
Ta cứng lại trong nháy mắt.
Dưới giường, có người?
Ta cảnh giác hỏi: "Người nào. . . . . . Người nào ở đó?"
Trong phòng yên tĩnh, không có người trả lời ta, yên tĩnh, ta bỗng nhiên cảm giác một luồng khí lạnh được đưa lên từ lòng bàn chân. Hẳn là không phải ma quỷ chứ? Âm thanh kia mới vừa rồi rõ ràng là từ dưới giường truyền tới. . . . . .
Ta khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, từ từ lại gần bên giường, sau đó chậm rãi ngồi xổm người xuống.
Chợt, một bóng người lao ra từ dưới giường, đưa tay, bất ngờ bóp cổ của ta.
"Không được kêu, nếu không lấy mạng của ngươi." Một giọng nói bị cố ý đè thấp, vang lên ở bên tai của ta.
Trong lòng ta quýnh lên, vội nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng làm loạn, ta không kêu là được. . . . . . Ngươi!" Ánh mắt quét qua trong nháy mắt, ta thấy được tấm mặt nạ bạc làm người ta chán ghét, lời nói định nói ra khỏi miệng tắc ở trong cổ họng.
Lại là hắn ta!
Ánh mắt tên kia sau mặt nạ híp lại: "Thế nào? Nhận được bổn tọa?"
Trong đầu ta thoáng qua những hình ảnh giết người diệt khẩu, vội vàng lắc đầu: "Không biết, hóa thành tro cũng không biết!"
Ma Tinh sặc một cái.
"Nha đầu thối, ít giở trò thôi! Ngươi không nhận được bổn tọa, bổn tọa lại nhận được ngươi, Chưởng Môn." Hắn ta nói xong, lực trên tay nặng thêm mấy phần.
Ta nghĩ thầm lần này xong rồi, người này còn nhận được ta, lúc này không bị diệt khẩu cũng khó. Đang lúc ta cho là lần này mình thật muốn "hồng nhan bạc mệnh", một nhóm người đi qua ngoài cửa, trong đó có người kêu: "Yêu nhân này bị thương, đi không xa, nhất định vẫn còn ở trong sơn trang! Mọi người mau chia nhau đi tìm! Tìm được giết!" Không trách được hôm nay bên ngoài đặc biệt nhiều người, thì ra là tìm người này!
Ta nhạy bén, hỏi: "Ngươi bị thương?"
"Bị thương thì sao?" Hắn ta cười nhạo một tiếng, "Bị thương vẫn có thể lấy mạng của ngươi!"
Ta cố giả bộ trấn định: "Ngươi lấy mạng của ta cũng vô dụng, đi ra ngoài còn không phải vẫn mất mạng sao?"
"Có ngươi ở trong tay bổn tọa, xem bọn họ dám làm gì bổn tọa?"
Mẹ nó! Người này thậm chí ngay cả ý tưởng lấy ta làm con tin ác liệt như vậy đều có, thật sự là rất xấu!
Ta đè nén lửa giận trong lòng, nói: "Ngươi cũng quá ngây thơ rồi đó!"
"Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói ngươi ngây thơ!" Ta liếc hắn ta một cái, "Bọn họ nhiều người như vậy đều muốn giết ngươi, làm sao có thể sẽ vì ta một nha đầu không có danh tiếng gì mà bỏ qua ngươi? Thật không biết là ngươi quá đề cao ta, hay là quá xem thường chính ngươi."
Ta vừa nói xong, quả nhiên ánh mắt của hắn ta do dự một chút.
Bắt được cơ hội này, ta lại nói: "Dù sao đến cuối cùng đều phải chết, nếu ngươi thả ta, nhiều lắm là sau khi ngươi chết ta sẽ đến mộ ngươi thắp nén hương, đốt ít tiền vàng cho ngươi."
"Ngươi đừng mơ tưởng!" Hắn ta nhìn chằm chằm ta, chỉ chốc lát sau, ánh mắt vốn là tức giận lại đột nhiên biến đổi, lại nở nụ cười."Nha đầu thối, suýt nữa bị ngươi lừa gạt, muốn bảo toàn tính mạng, tốt nhất thông minh một chút, nghĩ biện pháp mang bổn tọa ra ngoài."
Ta nói: "Ngươi là người to đùng đùng, cũng không phải là chó là mèo, ta làm sao đưa ngươi đi ra ngoài? A. . . . . ."
Sức ép trên cổ lại tăng lên mấy phần, eo cũng bị túm, hắn ta lại gần, nhếch môi một cái: "Không đưa được ra? Vậy bản tọa không thể làm gì khác hơn là tìm người chôn theo, xem nha đầu nha ngươi dáng dấp khá tốt, không bằng làm nha hoàn trên đường hoàng tuyền cho bổn tọa. . . . . ." Hắn nói xong, ánh mắt dần dần lộ ra sát khí.
"Chậm!" Ta ngăn hắn ta lại, "Ta có biện pháp đưa ngươi ra ngoài!"