Chuyện cướp ngục, nói thì dễ, làm thật đúng là làm cho người ta không biết rat ay thế nào, dựa hết vào ta tuyệt đối là không được, nhưng là dựa vào Kim Nguyên Bảo. . . . . . Chỉ sợ ta còn chưa nói ra miệng, cũng đã bị cậu ta đánh ngất xỉu, trực tiếp đưa về trấn Bạch Vân rồi. Nghĩ lại, hay là bàn bạc kỹ hơn đi!
Vậy mà sự thật cũng không cho ta suy tính nhiều, bởi vì lúc ta đang suy nghĩ nên nói với Kim Nguyên Bảo như thế nào để cậu tâ giúp ta đi cướp ngục, triều đình chợt truyền ra tin tức, 18 tháng này giết một nhóm võ lâm nhân sĩ liên quan đến sự kiện lần này. Bao gồm hơn trăm người Ngự Phong sơn trang, còn có Hoắc Đạt cùng mấy đệ tử phái Thanh Thương khác, thậm chí còn có Sơ Tuyết!
18 tháng này, đây chẳng phải là chỉ có 7 ngày rồi hả? Ta càng nghĩ càng nóng lòng, giữa tình thế cấp bách, liền chợt nghĩ đến một người —— Lạc Vân Thu!
Theo ta được biết, lần này triều đình vây quét chủ yếu là nhằm vào giang hồ nhân sĩ tham gia đại hội võ lâm, mặc dù Lạc Vân Thu có công phu, nhưng nói thế nào cũng là thương nhân, còn nữa hắn ta không có tham gia luận võ, chắc chắn sẽ không bị vồ vào. Nếu như mà ta có thể mượn sức hắn ta, cơ hội cứu người không phải lớn hơn sao?
Ta đây vừa nghĩ, liền quyết định đi tìm Lạc Vân Thu giúp một tay, chưa từng nghĩ không đợi ta đi tìm hắn ta, hắn ta đã tìm tới cửa.
Người làm của Tướng phủ thông báo, nói có vị công tử họ Lạc ở phòng khách chờ ta thì ta âm thầm lấy làm kinh hãi, nhưng lúc ta nhìn thấy Lạc Vân Thu thì mới tính là chân chính giật mình.
Chỉ thấy Lạc Vân Thu lo lắng ở trong phòng khách đi qua đi lại, dáng vẻ nhìn qua giống như vài ngày rồi không chỉnh trang diện mạo, mặt đầy râu ria, hết sức tiều tụy. Cùng hoa rơi công tử ta nhận thức trước đó, cái người phong lưu phóng khoáng, tùy tiện rửa mặt một cái cũng phải dùng tới ba canh giờ quả thật tưởng như hai người.
Ta nhịn không được hỏi: "Làm sao ngươi lại thành ra như vậy?"
"Đừng nói cái này, đi theo ta!" Cậu ta dứt lời, liền muốn kéo ta đi.
"Buông nàng ra!" Kim Nguyên Bảo bỗng nhiên xuất hiện ở cửa ra vào, chặn đường Lạc Vân Thu.
"Kim huynh, mạng người quan trọng, xin ngươi không nên nhúng tay." Lạc Vân Thu nghiêm túc nói.
"Ngươi cứu người ta không xen vào, nhưng là mang nàng đi, không được." Lúc Kim Nguyên Bảo nói chuyện, đao đã xuất vỏ.
Tình thế hết sức căng thẳng, ta lại buồn bực. Mạng ai quan trọng, cứu người cái gì, chẳng lẽ Lạc Vân Thu cũng là vì Ngự Phong sơn trang mà đến? Nhưng là dẫn ta đi có gì hữu dụng đâu? Ta vội vàng ngăn cản hai người bọn họ, hỏi: "Lạc Vân Thu, ngươi buông tay cho ta, cứu người cái gì, ngươi nói rõ ràng trước đi!"
Lúc này Lạc Vân Thu mới buông tay ra, mặt hướng về phía ta, nói: "Nói tóm tắt, ta hiểu rõ thân phận của ngươi, muốn mời ngươi vận dụng lực lượng quan phủ, cứu mạng người Ngự Phong sơn trang."
Quả nhiên hắn ta cũng là vì cứu người mà đến, ta thở phào nhẹ nhõm, dằn lại tính khí nói: "Ta với ngươi một dạng, cũng muốn cứu người, nhưng là lần này là Tuấn Hiền vương ra lệnh vây quét, Thừa Tướng cũng bất lực, ngươi kéo ta đi có ích lợi gì?"
"Người khác có lẽ không được, nhưng ngươi được." Lạc Vân Thu hết sức kiên định nhìn ta, "Bởi vì trong tay ngươi có vô thượng lệnh (lệnh tối cao)."
"Vô thượng lệnh?" Ta ngây ngẩn cả người, đó là cái quái gì, ta có sao?
"Ngươi không cần lừa gạt ta, tấm lệnh bài trong tay ngươi là tiên hoàng ban tặng, trên có thể hiệu lệnh văn võ bá quan, dưới có thể điều động thiên quân vạn mã, muốn cứu người không khó đi, Sở đại tiểu thư!" Ánh mắt của hắn ta chợt trở nên lẫm liệt, nhìn khiến trong lòng ta sợ hãi.
Hắn ta nói chẳng lẽ chính là ngọc bài cha ta cho ta sao? Ngọc bài nho nhỏ này chẳng lẽ đúng như Lạc Vân Thu nói, có tác dụng lớn như vậy? Nhưng nếu như vậy, đây chẳng phải là cứu người dễ như trở bàn tay?
Đang lúc ta hết sức nghi hoặc , Kim Nguyên Bảo chợt tiến lên một bước, chắn giữa ta và Lạc Vân Thu: "Ta có thể giúp ngươi cứu người, nhưng là Vô Thượng Lệnh không thể dùng!"
"Tại sao?" Lạc Vân Thu hỏi.
"Triều đình hiện nay, Tuấn Hiền Vương là một người độc đại, lần này lão ta cố ý cắt giảm thế lực giang hồ, tất nhiên sẽ không vì một tấm lệnh bài mà dễ dàng dừng tay. Đến lúc đó nếu Tiểu Bắc sử dụng lệnh bài, dù nhất thời có thể cứu người ra, cũng sẽ bại lộ thân phận của nàng, để cho nàng trở thành cái đinh trong mắt những người khác, ta tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy."
"Chẳng lẽ liền trơ mắt nhìn nhiều người như vậy chết đi sao?" Lạc Vân Thu chợt cao giọng, "Nữ nhân của ngươi sợ nguy hiểm, chẳng lẽ nữ nhân của ta sẽ không sợ sao? Sơ Tuyết đã đợi trong tù ba ngày rồi, bệnh tình của nàng lúc nào cũng có thể xấu đi, nếu các ngươi không có can đảm này, vậy đưa Vô Thượng Lệnh cho ta, để cho ta đi cứu người."
Ta nghĩ, cái này cũng được, vừa muốn cầm lệnh bài, lại bị Kim Nguyên Bảo ngăn cản.
"Vô Thượng Lệnh là do Đương Kim Thánh Thượng ban tặng, ai cũng biết người sở hữu nó là ai, ta quyết sẽ không đưa nó cho ngươi, bây giờ cách ngày hành hình còn bảy ngày, nếu như ngươi muốn cứu người, ta có thể giúp ngươi nghĩ cách khác, nhưng là nếu như ngươi muốn lệnh bài, bước qua thi thể của ta trước." Đang khi nói chuyện, Kim Nguyên Bảo đã cầm đao ở trước mặt, hình như Kỳ Lân trên mặt đao cũng âm thầm sáng lên.
Lạc Vân Thu dao động, chỉ thấy cậu ta cau mày, do dự một lúc, mở miệng: "Được, ta tạm thời tin ngươi một lần, ta lại muốn nghe một chút ngươi có biện pháp gì cứu người."
"Người ở đây tai vách mạch rừng, vẫn nên mời Lạc huynh đến nơi khác nói chuyện." Kim Nguyên Bảo dùng tay làm dấu mời.
Thấy hai người muốn đi, ta khẩn trương đuổi theo: "Ta cũng muốn nói chuyện, ta cũng muốn nói chuyện."
"Ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này cho ta!" Hai người trăm miệng một lời nói.
Lệ rơi, mới vừa rồi còn muốn đánh muốn giết vì ta, hiện tại liền song túc song phi không cần ta nữa, không trách được Vương tẩu bán đậu hũ nói nam nhân không có một người tốt, tất cả đều là khốn kiếp!
Xét thấy Kim Nguyên Bảo cùng Lạc Vân Thu nói chuyện, ta chỉ có thể ngoan ngoãn đợi tại trong phủ Thừa tướng nghiên cứu ngọc bài cha ta cho ta. Cầm nó nhiều ngày, ta vẫn là lần đầu tiên cẩn thận quan sát nó như vậy, chỉ thấy chất ngọc cổ xưa, chạm trổ nhẵn nhụi. Trên mặt khắc một cái đầu hổ, mắt như chuông đồng, lấp lánh có hồn, phía sau là khắc hai chữ "vô thượng", chắc hẳn tên Vô Thượng Lệnh chính là sinh ra từ đó.
Ban đầu cha ta cho ta thì ta chỉ nghĩ nó có thể bao ăn bao uống..., thật không nghĩ tới tác dụng của nó không chỉ như vậy, quả thật còn có tác dụng hơn võ lâm minh chủ. Sớm biết như vậy, ta còn phí hết tâm tư tìm Võ Lâm Minh Chủ làm gì, muốn cho ai chả được!
Chỉ là lời Kim Nguyên Bảo nói cũng có chút đạo lý, Vô Thượng Lệnh là Hoàng đế lão đầu cho cha ta, nếu là tùy tiện lấy ra dùng, xảy ra chuyện còn phải tính trên đầu cha ta. Vốn là giang hồ cũng đã đủ rối loạn, nhưng Kim Nguyên Bảo nói triều đình còn loạn hơn giang hồ, cha mẹ ta ở Trấn Bạch Vân sống rất tốt, ta không muốn mang phiền toái đến cho hai người bọn họ.
Chỉ là nói đi nói lại thì, không thể sử dụng Vô Thượng Lệnh, phải làm thế nào mới có thể cứu được nhiều người như vậy đây? Còn có bảy ngày sẽ phải hành hình rồi, hai người bọn họ sẽ không đi cướp tù thật chứ? Nếu là đi cướp tù thật, Kim Nguyên Bảo chết cũng sẽ không mang ta theo, phải làm sao mới có thể đi theo đây?
Các loại vấn đề ở trong đầu ta tầng tầng lớp lớp, cuối cùng ta vẫn là quyết định đi dò xét Kim Nguyên Bảo. Mặc dù ngọc bài cha ta cho ta không dùng được, nhưng mà túi gấm cha ta cho ta vẫn có tác dụng nha, cứng rắn không được thì dùng mềm, ta quyết định —— sắc dụ!