Thương thế của Kim Nguyên Bảo dần dần hồi phục, cậu ta nói Công Tôn Nhất Hạ có điều giấu giếm cậu ta, cho nên công lực của cậu ta tuy tăng lên, nhưng vẫn chưa đột phá giới hạn, vẫn cần bế quan tu luyện.
Cùng lúc đó, cách ngày ước định giữa ta và Tuấn Hiền vương càng ngày càng gần, Phệ Hồn đao đã bị chôn vùi trong sơn động rồi, vì Công Tôn Liệt, ta không hề tính tiết lộ bí mật này ra ngoài, tự nhiên cũng không cách nào hoàn thành ước định với Tuấn Hiền vương, dùng Phệ Hồn đao đổi lấy tánh mạng của tất cả mọi người, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Tất cả điều này, ta chỉ nói cho Lạc Vân Thu, có lẽ là bởi vì trước đó ta dùng tính mạng cứu Sơ Tuyết, nên hắn ta hết sức tin tưởng ta. Hắn ta nói chỉ cần một ngày không tìm được Phệ Hồn đao, sẽ có nhiều thế lực giang hồ như Ác Giao bang tìm Ngự Phong sơn trang gây phiền phức, cho nên tốt nhất vẫn là tuyên bố với bên ngoài Công Tôn Liệt đã chết, cắt đứt ý tưởng của những người đó.
Lão phu nhân cùng Sơ Tuyết cũng không biết Công Tôn Liệt còn sống, khi biết tin cái chết của cậu ta, cực kỳ bi thương, được Lạc Vân Thu đón về Lạc phủ, bình phục cảm xúc. Mà trên giang hồ thế lực lớn nhỏ, cũng bởi vì Ngự Phong sơn trang suy tàn, rốt cuộc không hề nắm Ngự Phong sơn trang không thả, rối rít nghĩ biện pháp khác tìm kiếm Phệ Hồn đao. Chỉ có ta hiểu rõ, tất cả khổ công tìm kiếm đều là uổng phí hơi sức, không ai có thể tìm được Phệ Hồn đao, bao gồm Tuấn Hiền vương.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, kỳ hạn tháng ba vô cùng cấp bách, Kim Nguyên Bảo còn đang bế quan, ta chỉ có thể gửi hy vọng vào người Vô Đạo đường có thể nhanh chóng dùng kế của cha ta, ngăn cản Tuấn Hiền vương, cứu tính mạng mọi người. Nhưng người cha xuất quỷ nhập thần của con, con thật sự là con ruột của cha sao? Tại sao lúc con muốn tìm người, người liền cố tình không xuất hiện chứ? Người ta phái đi trấn Bạch Vân một chút tin tức cũng không truyền về. Nếu tiếp tục dông dài, chỉ sợ ta chỉ có thể đi sắc dụ Tuấn Hiền vương. . . . . .
Ta nhìn bộ dáng như hoa như ngọc của mình một chút, ngẫm lại bộ mặt âm trầm của Tô Mộ Bạch, hay là thôi đi, ta muốn làm một mỹ nữ thà chết chứ không chịu khuất phục.
"Chưởng môn, Kim sư huynh đã trở về, sao người còn mặt ủ mày ê? Chẳng lẽ là bởi vì ngài quá hung dữ, Kim sư huynh không chịu cưới người?" Thanh Sơn ở trong phòng ta một mặt giúp bóc hạt thông, một mặt chớp chớp mắt to ngây thơ hỏi ta.
"Ta hung dữ?" Ta hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái, "Ngươi có can đảm thì lặp lại lần nữa!"
Thanh Sơn lập tức che miệng lại, liều mạng lắc đầu, phát ra tiếng ưm ưm ngọng nghịu: "Ngài không hung dữ. . . . . . Ngài không hung dữ chút nào. . . . . ."
Này còn được, ta liếc hắn một cái: "Ra ngoài đứng tấn ba canh giờ, không xong không cho ăn cơm."
"Chưởng môn, ngài như vậy cả đời cũng không ai thèm lấy đâu!" Thanh Sơn kêu khóc chạy đi, đâm đầu vào người đang vào cửa, mạnh mạnh mẽ mẽ ngã trên mặt đất, gào khóc kêu đau.
Ta ngẩng đầu nhìn lên, lại là Kim Nguyên Bảo!
Trong lòng hơi kích động một chút, chẳng qua ta không thể biểu hiện ra, vì vậy làm bộ bình thản hỏi: "Ngươi xuất quan rồi hả?"
"Ừ."
Thôi đi, sao bế quan hai tháng mà vẫn đầu gỗ như cũ vậy, người này không thể cứu được. Ta ném từng hạt thông trong đĩa vào miệng, vừa ăn vừa thầm mắng Kim Nguyên Bảo từ đầu đến chân một lần, sau đó chợt nghe một tiếng "ầm", cửa phòng bị khép lại thật chặt.
"Chưởng môn, sắc trời không còn sớm, ngài cùng Kim sư huynh nghỉ ngơi sớm một chút!" Ngoài cửa truyền đến giọng nói hết sức thô bỉ của Thanh Sơn.
"Tiểu tử thúi ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết!" Ta bỏ lại một bàn hạt thông, chạy đi muốn dạy dỗ Thanh Sơn, lại phát hiện tiểu quỷ này lại to gan lớn mật khóa trái cửa từ bên ngoài, mặc cho ta dùng sức, vẫn không nhúc nhích." Thanh Sơn thối tha, ngươi nhất định phải chết, chờ ta đi ra ngoài sẽ cho ngươi chép môn quy một trăm lần, đứng tấn ba ngày ba đêm!" Ta vừa mắng vừa đá cửa phòng một cước, đau đến nước mắt của ta cũng bị bức ra, quay đầu nhìn lại, tức phát khóc.
Kim Nguyên Bảo dám ung dung bình thản ngồi trên ghế thái sư chuyên dụng của bổn chưởng môn, ăn hạt thông của bổn chưởng môn! ! !
Không thể nhị được! Ta nhảy lò cò qua, chỉ vào Kim Nguyên Bảo giận đùng đùng ra lệnh: "Không cho ăn, đây là của ta. . . . . . Oái!" Lời còn chưa nói hết, người cũng bởi vì mất thăng bằng, té thẳng ra phía trước, cả khuôn mặt dính vào ngực Kim Nguyên Bảo. Hiện tại ta biết rõ tại sao vừa rồi Thanh Sơn bị bật ra như vậy rồi, đây là ngực hả, rõ ràng là bức tường nha, còn không bằng ngã trên mặt đất, má ơi!
"Hu hu, mặt của ta!" Ta kêu ầm ĩ, vừa mắng Kim Nguyên Bảo, "Ngươi đỡ ta một chút sẽ chết sao, cổ của ta cũng sắp gãy rồi, đau chân, mặt đau, cổ cũng đau. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Đau chết mất. . . . . ."
"Nàng có thể buông tay ra trước không?" Bên tai truyền tới giọng Kim Nguyên Bảo hết sức bất đắc dĩ.
Ta ngừng kêu, lau nước mắt nước mũi, cúi đầu xem xét, nhất thời hóa đá. . . . . . Thì ra là thời điểm ta té xuống, tình cờ túm phải dây quần của cậu ta, ta khóc rống một hồi, hiện tại dây quần đã tuột ra, quần cũng bị ta tụt xuống một đoạn, hết sức bất nhã, nhìn lại sắc mặt của Kim Nguyên Bảo, cũng sắp đen như than.
"Thật xin lỗi, ta không cố ý!" Ta bỏ tay khỏi dây quần của cậu ta, luống cuống tay chân bò dậy, nhìn lại sắc mặt của cậu ta, đầu óc chợt hỗn loạn, cũng không biết trúng tà gì, lại ngồi xổm xuống xách quần cậu ta về chỗ cũ, còn buộc lại dây quần.
"Tốt rồi." Ta thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm lần này lấy công chuộc tội được rồi, chỉ là quần này không bằng phẳng thì phải, tại sao dường như bên trong nhét một thứ gì đó. . . . . . Ta thận trọng dùng ngón tay chọc thử, cứng cứng.
"Sở Tiểu Bắc!" Bên tai truyền tới giọng trầm khàn, làm ta sợ hết hồn.
Ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía Kim Nguyên Bảo, sắc mặt của cậu ta còn khó coi hơn nhiều, cắn răng, cau mày.
"Ngươi làm sao vậy?" Ta kỳ quái hỏi, "Chẳng lẽ là tẩu hỏa nhập. . . . . ." Một chữ kia còn chưa nói hết, cậu ta liền bỗng nhiên thò tay đỡ gáy ta, sau đó không nói hai lời cúi người, chiếm lấy môi ta.
Ưmh. . . . . . Trong đầu ta trống rỗng, chỉ cảm thấy miệng, ngay tiếp theo cả khuôn mặt, cả người đều nóng rất nóng, còn xen lẫn mùi hạt thông nhàn nhạt, không ghét, thậm chí còn có chút hưởng thụ. Ta không tự chủ được đưa tay ra, ôm chặt cổ của cậu ta, rồi sau đó eo liền bị giữ chặt, một sức mạnh khổng lồ bế ta từ trên mặt đất lên, đi đến bên giường.
Thân thể chợt nhẹ bẫng khiến ta không nhịn được co chân lên, quặp vào hông Kim Nguyên Bảo, gần như là đồng thời, hai ta ngã xuống giường, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách giữa chúng ta rất gần rất gần, miệng của cậu ta hồng hồng, mặt cũng hồng hồng, thở hổn hển.
"Ta. . . . . ." Hai ta gần như đồng thời mở miệng, rồi lại đồng thời ngừng, cùng nhau lọt vào thật dài trầm mặc.
Thời gian có lẽ chỉ qua chỉ chốc lát, tuy nhiên lại khiến ta cảm thấy cực kỳ lâu, nhiệt độ thân thể không giảm bớt, trái tim trong ngực nhảy loạn, thở đều giống như đang phun hỏa, l ê q u ý đ ô n đây là một loại cảm giác không cách nào nói rõ, ta chưa từng trải qua, cho nên ta liền cứng ngắc như vậy, không biết bước kế tiếp nên làm gì.
"Tiểu Bắc. . . . . ." Cậu ta phản ứng lại trước, đỏ mặt muốn buông tay ra.
Đừng! Mặc dù ta không biết nên làm gì, nhưng là thân thể lưu luyến nhiệt độ kỳ quái này, không muốn buông tay, chỉ muốn dựa sát vào.
Cậu ta chợt giật mình, thần sắc trong mắt chợt biến đổi, đen nhánh, thâm thúy, xen lẫn một tia. . . . . . Cuồng nhiệt? Ta không kịp ngẫm nghĩ, nụ hôn của cậu ta lại rơi xuống, lúc này không phải môi, là vành tai, cổ, bả vai. . . . . . Ưmh, cậu ta đang cởi y phục của ta. . . . . .
"Chưởng môn, Thanh Sơn sai rồi! Van ngài không cần phạt Thanh Sơn chép môn quy, môn quy dầy như thế, một trăm lần còn là người sao . . . . . . Hả?" Thanh Sơn khóc lóc nức nở chợt xông vào, trợn to mắt, bị tất cả trước mắt khiến sợ ngây người như phỗng.
Ba người chúng ta đồng thời cứng lại, Kim Nguyên Bảo nhanh chóng dùng chăn bọc ta lại.
Khoảng không gian trước mắt đen kịt, giọng Thanh Sơn từ bên ngoài chăn truyền đến: "Chưởng môn, Kim sư huynh, hai người tiếp tục, không cần để ý ta. . . . . . Ngàn vạn lần không được để ý đến ta. . . . ." Tiếng đóng cửa cùng tiếng bước chân hoảng hốt, biểu thị đời này Thanh Sơn cũng đừng nghĩ vùng lên ở phái Thanh Thương.
Bị Thanh Sơn quấy rối, tình cảnh an tĩnh lại, ta quấn chăn thật chặt, cảm giác cả người như bị bỏ vào lồng hấp, rồi lại lúng túng không dám thò đầu ra. Trong óc hò hét loạn lên, hình như hơi tỉnh táo, lại hoàn toàn không biết mới vừa rồi mình làm sao, thế mà lại làm ra chuyện không biết thẹn như vậy. Mẹ ta nói, thân thể nữ hài tử rất quý báu, chỉ có thành thân mới có thể cho tướng công nhìn, mới vừa rồi Kim Nguyên Bảo cởi y phục của ta, chẳng phải là thiếu chút nữa cho cậu ta thấy hết?
Cái này không thể được, ta tỉnh táo lại, đang muốn nói Kim Nguyên Bảo ngươi hôn thì hôn, nhưng không cho cởi y phục của ta, lại nghe bên ngoài vang lên giọng của cậu ta.
"Sở Tiểu Bắc, ta thích nàng."
Hả?
Giật mình, ta thiếu chút nữa cho là mình đang nằm mơ, ta cách chăn hỏi: "Ngươi lặp lại lần nữa, ta không nghe rõ."
"Ta thích nàng." Cậu ta lại nói một lần, ta núp ở trong chăn, không nhịn được cười, nói sớm có phải tốt không.
"Nàng thích ta sao?" Cậu ta lại hỏi.
Ta gật đầu một cái, ta không thể nói được, rất không dè dặt.
Một lát sau, ta lại nghe đến giọng của cậu ta: "Vậy nàng gả cho ta có được hay không?"
Cái này sao. . . . . . Dù sao để cho ngươi thấy hết ta cũng không ai thèm lấy rồi, vậy thì miễn cưỡng đồng ý là được, ta lại gật đầu một cái.
Thân thể chợt bị mạnh mạnh mẽ mẽ ôm lấy, ưm, thở không thông. . . . . . Nhưng lại không có chút cảm giác chán ghét nào, mùa đông đến, bên ngoài trời rất lạnh, nhưng cách một lắp chăn ôm như vậy, có loại ấm áp không nói ra được.