Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 33: Địa cung



Mẫu tử liên tâm? Thực sự là mẫu tử liên tâm a... Kỳ Minh Nguyệt nhếch mép, lộ ra một nụ cười châm biếm. Muốn dùng loại phương pháp này để giữ được tánh mạng, thật không tồi a, xem ra nàng ta thực là sợ dị tinh. Có thể từ lúc đầu, nàng sớm đã vì hai chữ ' thí mẫu ' mà sợ hãi, nên mới làm ra chuyện như vậy dưới sự xúi giục của Hàn Tử Kì.

" Ngay cả Oánh Nhiên cũng không cách nào giải được sao? " – Kỳ Minh Nguyệt mỉm cười hỏi, tựa hồ đối với cổ độc trên người không chút nào để ý.

Nàng chần chờ một lát mới đáp:

" Trên thế gian này có vài loại tâm pháp có thể áp chế tử cổ, cưỡng chế khiến cho nó ngủ say, tạm thời thoát ly khỏi sự khống chế của mẫu cổ, nhưng muốn hoàn toàn giải hết thì lại không dễ, vốn dĩ mẫu cổ mà chết, tử cổ cũng sẽ tự mình hóa giải, nhưng sự bá đạo của liên tâm cổ chính là một khi kí chủ của mẫu cổ chịu thương tổn thì sẽ liên lụy đến tử cổ, một khi mẫu cổ chết, tử cổ cũng sẽ tự nổ cơ thể mà vong mạng, người mang trong mình cổ độc sẽ do bên trong cơ thể thối rữa mà chết."

Nghe Oánh Nhiên nói xong, Kỳ Hủ Thiên thần sắc càng âm lãnh hơn, – " Vậy ý của ngươi, đó là không cách nào có thể giải? Nàng tử, Minh nhi liền tử, nàng bị thương, Minh nhi so với nàng càng thống khổ hơn? "

Oánh Nhiên bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng cũng bối rối:

" Nhưng theo như Oánh Nhiên biết thì không dễ gì mà hạ được liên tâm cổ, nhất định hai bên đều phải ăn vào cổ dẫn, cổ dẫn này có lợi cho cổ trùng, như thế mới có hiệu quả. " – Kỳ Hủ Thiên bỗng nhớ tới chuyện gì, liền lệnh Oánh Nhiên mang thực hạp ở trên bàn đến.

Oánh Nhiên y lời mang thực hạp đến rồi mở ra, chỉ thấy trong đó đặt mấy miếng cao điểm(*) trông có vẻ rất ngon, cho nên liền nhìn bệ hạ với ánh mắt khó hiểu, chỉ nghe hắn nói:

" Ngươi xem, trong cao điểm này, có chỗ nào không bình thường không? "

Hiểu ý hắn, Oánh Nhiên cẩn thận bày các món ra, trước tiên là lấy ngân trâm để thử, sau đó lại lấy ra một cái bình, đổ ra một con trùng bộ dáng cổ quái, lông trên người nó màu đen, nó chậm rãi ngọ nguậy cái thân thể nhiều đốt (1), một đôi mắt đỏ lòm, bộ dáng có vẻ rất quái lạ xấu xí, chỉ thấy nó bò lên miếng cao điểm, bò một vòng rồi quay về, trên người liền xuất hiện một đường đỏ tươi, làm cho nó càng thêm nét yêu diễm quái dị.

Oánh Nhiên nhìn thân thể nó, rồi bắt nó lại trở lại trong bình, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm nói:

" Bệ hạ, không biết là ai dùng cao điểm này? May mà trong đó chứa không phải là cổ độc, còn có thể cứu. "

" Ý Oánh Nhiên là, trong đó cũng có độc? " – Biểu tình của Kỳ Minh Nguyệt trong nháy mắt sắc lạnh, nhìn chằm chằm vào nửa miếng cao điểm khác trong tay nàng, trong mắt hiện lên một tia sát ý.

Mặc dù không biết là ai can đảm dám đối điện hạ hạ cổ. Nhưng lúc trước, khi biết mình trúng liên tâm cổ thì cũng không thấy điện hạ tức giận như vậy, Oánh Nhiên có chút bất ngờ, nhưng vẫn cung kính đáp:

" Đúng như lời bệ hạ nói, trong đó có độc, nhưng phải cần có một độc dẫn mới có thể chí mạng, và độc dẫn cùng thứ liên tâm cổ thích là tương đồng. "

Kỳ Hủ Thiên không ngờ An Nhược Lam lớn gan đến nỗi muốn mưu hại hắn, nếu nói việc nàng ta hạ độc Minh nhi thì còn có lý do, nhưng hạ độc hắn thì hoàn toàn không có đạo lý, hắn càng không ngờ tới, hai thứ thuốc độc cần phải có cùng một dược dẫn, vì vậy tiếp tục hỏi:

" Độc dẫn là gì? "

" Lạc đồng. "

Oánh Nhiên vừa nói xong hai chữ, Kỳ Hủ Thiên cùng Kỳ Minh Nguyệt trong chớp mắt tim đều đập mạnh và loạn nhịp. Nghĩ đến mấy ngày trước đây An Nhược Lam làm lạc đồng hoa cao, thì đều khiếp sợ cho tâm kế sâu độc của nàng, chẳng lẽ bắt đầu từ khi đó, nàng ta đã có dã tâm này? Có như vậy mới nghĩ trăm phương ngàn kế, đầu tiên là làm cao điểm, tiếp theo là hạ cổ độc?

Kỳ Hủ Thiên trầm tư một hồi, cùng Kỳ Minh Nguyệt liếc nhau, phát hiện trong mắt đối phương đang có tâm tư giống mình. Không tin, không tin An Nhược Lam có tâm cơ thâm trầm, ác độc tới như thế này. Nàng tuy không phải nữ tử yếu đuối, nhưng nếu nàng thật có lòng dạ mưu đồ, cùng tính nhẫn nại để thực thi kế hoạch của bản thân thì tối hôm qua sẽ không thất thố như vậy, hơn nữa việc hạ cổ độc, nàng ta nên xem như là chưa từng thấy qua cái gì hết, sau đó đợi thời cơ dâng lên cao điểm có độc, lặng lẽ đợi đến ngày tàn của Kỳ Hủ Thiên mới đúng, nếu không thì những cử chỉ đêm qua chẳng khác gì đả thảo kinh xà, chứ đừng nói là che giấu thứ cao điểm có độc mà mình để lại, đây căn bản là hành động tự đào mộ chôn mình.

Khuôn mặt của Kỳ Minh Nguyệt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia vui mừng: – " May là phụ hoàng chưa có trúng độc. "

Lúc này Oánh Nhiên mới bừng tỉnh, nguyên lai thần sắc của điện hạ không hài lòng cũng là vì lo lắng cho bệ hạ. Vì vậy nhẹ nhàng cười một cái:

" Điện hạ đừng lo, theo Oánh Nhiên biết, bệ hạ cùng ngài đã phục qua Quỳnh Châu, độc dược tầm thường sẽ không có tác dụng. Lúc này vạn nhất bệ hạ thực sự ăn cao điểm, tự nhiên cũng sẽ không có chút tác dụng nào."

Nói đến đây, bỗng nhiên lại nhíu mi, cúi đầu:

" Chỉ là Oánh Nhiên vô dụng, vô pháp vì điện hạ giải liên tâm cổ, bất quá thỉnh điện hạ yên tâm, Oánh Nhiên nhất định sẽ nghĩ biện pháp! Chỉ mong điện hạ bảo trọng thân thể của mình cho thật tốt, đừng có tức giận phiền não, vạn nhất tác động đến cổ độc trong thân thể, có thể sẽ phải chịu khổ.

Kỳ Minh Nguyệt cười cười:

" Oánh Nhiên chớ lo lắng, Minh Nguyệt sẽ hảo hảo an giấc, nhưng ta vẫn phải chờ khi bắt được người đứng phía sau màn kịch này. Không biết phụ hoàng đã có dự định gì chưa? " – Quay đầu nhìn Kỳ Hủ Thiên, hai người trong mắt đồng thời nổi lên vẻ ám chìm thị huyết. Dám làm bọn họ tức giận, thật đúng là ngu ngốc. Không biết người nọ có chuẩn bị kỹ càng để chịu đựng cơn thịnh nộ của bọn họ hay chưa.

" Trước không cần động đến hắn, phải làm cho hắn tin rằng chúng ta đã xem An Nhược Lam là đầu sỏ. Kế tiếp là theo dõi xem hắn còn có thể làm được những gì. Lúc này chuyện quan trọng nhất chính là cổ độc trên người của Minh nhi, phụ hoàng thực sự không yên lòng. " – Minh nhi một ngày bị nàng kiềm chế, hắn liền một ngày không thể đem việc này tra rõ, hắn không muốn có một vạn nhất không may nào.

" Vậy liền đi thăm mẫu phi thôi, hỏi rõ ràng một chút cũng tốt. Không biết nàng có biết mình là bị kẻ khác lợi dụng hay không. " – Kỳ Minh Nguyệt tuy miệng nói như thế nhưng khi nhắc tới hai chữ " mẫu phi ", thì ngữ khí cũng hoàn toàn trào phúng cùng sát khí.

Oánh Nhiên ở một bên nghe xong, đột nhiên cả kinh. Nàng không ngờ tới, thật đúng là do An quý phi hạ độc, không lẽ là vì những lời nói về dị tinh kia sao? Thần sắc của nàng cũng trở nên lạnh lẽo, cho dù điện hạ thực sự là dị tinh, nhưng chẳng bao giờ có ý định tổn thương nàng ta. Lần này nàng ta làm như vậy chính là tự mình tìm tử lộ.

" Bệ hạ, điện hạ, Oánh Nhiên thỉnh cầu được cùng đi với hai người. " – Nàng trái lại muốn nhìn một chút, người nữ nhân muốn dùng phương pháp độc ác này để cướp tính mệnh của nhị vị đây thì cuối cùng phải nhận kết cục thế nào.

Kỳ Hủ Thiên hơi gật đầu, nhẹ nhàng vỗ về thân thể Kỳ Minh Nguyệt:

" Minh nhi thật sự không sao rồi chứ? Chốc nữa tuyệt đối đừng tức giận, cứ nghe phụ hoàng hỏi là được rồi. "

Kỳ Minh Nguyệt gật đầu, tùy hắn giúp mình mặc quần áo, còn Oánh Nhiên ở một bên chờ, nàng sớm đã nhìn quen, chỉ cần là lúc bệ hạ ở đây thì việc thay y phục hay những chuyện khác của điện hạ thì cũng không đợi tới phiên người khác động thủ.

Đi tới địa cung, Kỳ Minh Nguyệt mang theo một tia hiếu kỳ, đánh giá chỗ đã từng giam giữ quốc sư Đàm Vô, thấy nơi này bình thường không có gì lạ, chỉ là một tòa lầu được xây nơi hẻo lánh, không khỏi có chút thất vọng. Kỳ Hủ Thiên khẽ cười:

" Minh nhi còn chưa nhìn thấy hình dạng bên trong, một hồi đi vào ngươi liền sẽ biết. "

Quả nhiên, vào bên trong mới phát hiện khắp nơi đều là phòng giam, cai ngục lại giống như không chú ý, chỉ nhìn vào phạm nhân trong vòng lao tù kia, bị người thủy chung nhìn chằm chằm như thế, sợ rằng bất cứ người nào cũng không thể thả lỏng tinh thần, càng vô pháp có mưu đồ chạy trốn. Thấy y quan sát, Kỳ Hủ Thiên giải thích:

" Nếu có người cướp ngục, cai ngục liền lập tức đem tù nhân trong lao giết sạch, cho dù thực sự muốn cứu, thì cái đạt được cũng chỉ là thi thể mà thôi. "

Kỳ Minh Nguyệt thầm nghĩ, xem ra ai bị nhốt ở nơi này đều là người phải chết.

Liếc nhìn Oánh Nhiên cùng Lưu tổng quản đang đứng ở phía sau Kỳ Hủ Thiên, thấy bọn họ thần sắc như thường, lộ vẻ đã sớm quen thuộc nơi này, quay đầu, tiếp tục ôm vai Kỳ Hủ Thiên.

Kỳ Hủ Thiên không chịu thả y xuống, y chỉ có thể ngã người trên vai hắn, nhìn xuống chân để biết những nơi đã đi qua, đột nhiên phát hiện trong đó ẩn dấu một vài quy luật, theo hắn đi qua các con đường, cuối cùng đến một nơi quái lạ.

Chỉ thấy một bức tường dày chắn trước mặt, dường như đã đi đến ngõ cụt, không biết Kỳ Hủ Thiên đã chạm vào đâu, nguyên bức tường như lún sâu vào trong đất, không phải là thụt về phía sau, cũng không phải xoay vòng, mà là chìm xuống mặt đất, hình thành nên một cầu thang dài.

Đi xuống cầu thang, chỉ thấy dưới đất lại có một chỗ tương tự như cung điện, quy mô của nó so với Huyễn Thiên điện có phần nhỏ hơn. Khác với vẻ trang nghiêm tĩnh lặng, nơi này có vẻ đặc biệt tĩnh lặng thâm trầm, trong không khí tựa hồ còn lưu lại mùi máu tanh, khiến người khác sợ hãi, ngay cả dũng khí mở miệng cũng không dám.

" Nguyên lai chỗ này mới chân chính là địa cung. " – Kỳ Minh Nguyệt không khỏi tán thán, chắc hẳn cũng không có mấy người biết, địa cung thực lại ở bên dưới, chẳng những thế lại còn là một chỗ khổng lồ như vậy.

" Không sai, trong cung người biết nơi này không nhiều lắm, chỉ có phụ hoàng, thân tín cùng Ảnh Vệ, An Nhược Lam bị giam giữ ở chỗ này, như vậy mới tránh cho nàng bị người khác gây thương tích, cũng liên luỵ Minh nhi. "

Hàm ý trong lời nói của phụ hoàng y tự nhiên biết, nếu An Nhược Lam bị người khác lợi dụng, thì mục đích cuối cùng là muốn loại bỏ tên hoàng tử chướng mắt là y. Như vậy lúc này nàng ta xác thực đang ở hiểm cảnh.

Mà nàng, bây giờ là vạn vạn không được chết.

Trong phạm vi Địa cung, không gặp bất cứ một thị vệ bình thường nào, khắp nơi có thể thấy được toàn là một thân hắc sắc – Ảnh Vệ. Ở chỗ này bọn họ không còn giống như cái bóng, mà là lộ ra khuôn mặt, cử chỉ cũng không giống như thường ngày, cứng nhắc ít nói, hơn một chút linh tính, tựa hồ đối với hoàn cảnh nơi này thập phần quen thuộc.

Kỳ Minh Nguyệt hiểu rõ, nhìn lướt qua, chắc hẳn nơi này trước kia là chỗ huấn luyện Ảnh Vệ, bọn họ lớn lên ở nơi này, thường ngày không có nhiệm vụ thì cũng phần lớn đều ở nơi này.

Trước mặt Kỳ Hủ Thiên bỗng thoáng hiện một đạo hắc sắc thân ảnh, hình như người này trước đó đã từng hiện thân – Ảnh Nhị:

" Bệ hạ, Ảnh Ngũ đã quay về, chỉ là bị thương, trước khi ngất hắn nói là một người một thân bạch y, công lực cao thâm, tựa hồ còn có thể dụng độc đã ra tay hạ thủ. "

" Oánh Nhiên đi xem, Ảnh Ngũ có phải trúng độc không. " – Kỳ Hủ Thiên phân phó, Oánh Nhiên lĩnh mệnh theo Ảnh Nhị ly khai.

Lưu tổng quản tuy là đứng đầu Quang Nhận, nhưng đối ở đây tựa hồ cũng hết sức quen thuộc, cùng một hắc y nhân dặn dò vài câu, rồi trở về nói:

" Bệ hạ, Ảnh Nhất đã đem An quý phi bố trí ở Xích Sắc Viện. Bệ hạ chính là muốn đi thẩm vấn? "

Nghĩ Oánh Nhiên có khả năng nửa khắc cũng chưa về, Kỳ Minh Nguyệt đáp:

" Làm phiền Lưu tổng quản dẫn đường, Minh Nguyệt thực nóng lòng muốn diện kiến mẫu phi, ta có một số việc muốn hỏi nàng. "

Bạn đang �

Lưu Dịch trong miệng nói " Vâng ", phía trước dẫn đường, hắn biết không cần chờ bệ hạ trả lời, chỉ cần vị điện hạ này vừa mở miệng, thì cơ bản cũng chính là chủ ý của bệ hạ.

Dưới sự hướng dẫn của Lưu tổng quản đi tới Xích Sắc Viện, nơi này so với chỗ ở của một số mỹ nhân trong hoàng cung không quá mức khác biệt, bố trí cũng hết sức sạch sẽ. Tuy rằng gian phòng nhỏ hơn một chút, nhưng nếu chỉ một người sử dụng thì đối với người thân là tử tội mà nói đã là một đãi ngộ to lớn.

Kỳ Hủ Thiên lại hình như có chút không hài lòng:

" Trẫm có nói là phải đối xử tử tế với nàng ta không. Đây là ý của ai? " – Xem ra là Xích Sắc Viện quá mức thoải mái, cho An Nhược Lam lưu lại ở chỗ này, thật khiến cho hắn bất mãn.

Lưu Dịch cúi đầu hồi bẩm:

" Hồi bệ hạ, Ảnh Nhất vốn đem nàng an trí tại Bình Nhiên Cư, nơi đó chỉ có một gian phòng đơn giản, thần e sợ An quý phi trong lòng tức giận. Nếu làm tổn thương bản thân, chỉ sợ sẽ liên lụy điện hạ, vì vậy mới tự ý làm chủ, cho người chuyển tới Xích Sắc Viện. "

Nghe xong Lưu Dịch nói, Kỳ Hủ Thiên thần sắc hòa hoãn một chút:

" Ngươi suy nghĩ không tồi, nếu không phải lúc này không thể động vào nàng, trẫm thật muốn cho nàng ta nếm thử thủ đoạn thẩm vấn của Ảnh Vệ. "

Nghe ngữ khí băng hàn của hắn, chắc hẳn Ảnh Vệ này mà dụng thủ đoạn thì tuyệt sẽ không để cho bất cứ người nào được sống yên ổn, chỉ sợ là sống không bằng chết. Kỳ Minh Nguyệt không hề có cảm giác đồng tình, y chỉ biết là người tự tìm tử lộ thì phải gánh chịu hậu quả.

Theo Lưu tổng quản dẫn đường, còn có vài Ảnh Vệ tuỳ thị một bên, đi vào Xích Sắc Viện, Kỳ Minh Nguyệt cuối cùng cũng gặp được An Nhược Lam.

============================

(*) cao điểm: chỉ các loại bánh ngọt

(1) mấy con sâu nó khúc khúc ấy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.