Viêm Thiến bước lên thềm đi vào trong viện, đã nhiều ngày ở trong phòng điều dưỡng thân mình, đã khá hơn nhiều, nhớ tới ngày ấy còn chưa tới kịp cảm tạ chi ân cứu giúp của Trình Tử Nghiêu, liền tính toán đi đến chỗ ở của hắn ở trong viện hảo hảo cảm tạ, mới đi vài bước, cảnh tượng trước mắt lại làm cho ngực hắn đột nhiên nhất động, dừng cước bộ, nhìn hai người đang gắn sát ở dưới gốc cây mai, trong đầu nhất thời trống rỗng.
Chỉ thấy dưới bóng cúa tán hoa mai, Diễm Thanh cùng Trình Tử Nghiêu giống như vô cùng thân thiết ỷ ở phía trên thân cây, y bào màu xanh ngọc bích cùng tay áo màu trắng bạc như giao hòa vào nhau, hai người cùng tựa vào nhau nhìn không thấy biểu tình, nhưng hai mái tóc giao triền đã ở trong gió vũ ra vạn phần kiều diễm, những cánh hoa tuyết mai màu hồng phấn ở trên người hai người bay xuống, làm cho cảnh tượng xinh đẹp như bức tranh này lại càng tăng thêm mấy phần thi tình.
Không biết Trình Tử Nghiêu nói chút cái gì, Diễm Thanh hơi hơi nghiêng đầu, lộ ra nụ cười nhẹ mị hoặc, nhìn thấy y đang đi đến, cũng không kiêng dè, mà lại nhướn mày nhẹ hỏi một câu: “Đại ca tìm đến Tử Nghiêu? Không biết có chuyện gì quan trọng?”
Chưa bao giờ cảm thấy được phẫn nộ như thế, Viêm Thiến áp chế tình tự không hiểu rõ trong lòng, nắm chặt hai tay, hai người trước mắt rõ ràng cùng hợp, Trình Tử Nghiêu lại là người có phong tư vô song như vậy, vì sao nhìn thấy hai người như thế, cảm thụ dưới đáy lòng hắn lại cổ quái như vậy? Tuy nói hai người đều là nam tử, nhưng hắn cũng không phải là người thủ cựu cổ hủ, nam phong thịnh hành đã không phải chỉ mới một ngày, chỉ cần không phải nuôi dưỡng luyến sủng, hắn tuyệt sẽ không khinh thường phản cảm, nhưng vì cái gì, thấy cảnh tượng trước mắt, trong lồng ngực hội cảm thấy được như thế...... như thế khó chịu?! (ý ý ý, Viêm Thiến ca ca ăn dấm nha, hắc hắc…)
Bị tâm trạng kì quái đột nhiên dâng lên bám trụ, Viêm Thiến đối với hai người, nhất thời nhưng lại nói không ra lời.
Kì Minh Nguyệt đưa tay chỉnh giữ lại mái tóc, ly khai khỏi bên cạnh người Diễm Thanh, đi tới chỗ Viêm Thiến đang đứng thẳng, phảng phất một nụ cười: “Không biết Thiếu trang chủ có chuyện gì tìm ta? Hay là nhớ mong Diễm Thanh, đến đây thăm? Hai người các ngươi đã lâu không gặp, nên có rất nhiều điều muốn trò chuyện cùng nhau đi, ngược lại Tử Nghiêu không nên để cho Diễm Thanh dời đến đây bồi tiếp, khiến cho huynh đệ hai người các ngươi không thể ôn chuyện.”
“Nếu Diễm Thanh nguyện ý bồi tiếp, Trình công tử liền nhượng hắn hảo hảo cùng bồi đi a, chung quy so với ở lâu quán bán rẻ tiếng cười tốt hơn nhiều.” Lạnh lùng trả lời lại một câu, trên khuôn mặt tương tự Diễm Thanh kia, tất cả đều là một mảnh lãnh đạm, trong miệng nói xong câu nói mang ý trào phúng, Viêm Thiến phất ống tay áo, xoay người đi muốn ly khai.
Thấy hắn đã có vẻ tức giận, Kì Minh Nguyệt liễm hạ đôi mắt, giấu đi giảo hoạt nổi lên dưới đáy mắt, bỗng nhiên đưa tay kéo người y lại: “Thiếu chủ trang chủ vì sao nóng lòng rời đi như thế?”
Trong đôi mắt như nước trong suốt kia hiện ra một chút bối rối, thần sắc lại vẫn là bình tĩnh, lộ ra lãnh ý rất đạm khó có thể phát hiện, nghe được câu hỏi này, Viêm Thiến không tự chủ được hướng Diễm Thanh nhìn lại, chỉ thấy mạt thanh bào màu ngọc bích kia hãy còn đứng lặng ở dưới những cánh tuyết mai điêu tàn phiêu tán, chỉ đang chuyên chú nhìn y, trong con mắt thần mầu là kiềm nén cùng chua sót giống như quá khứ năm đó hắn vẫn luôn nhìn thấy, còn có lửa nóng chấp nhất khiến người khác muốn trốn chạy.
Lại một lần nữa dời mắt, hắn chưa bao giờ dám kiên trì đuổi theo hàm nghĩa trong ánh mắt đó, lần này, cũng vẫn là như thế, nhưng nghĩ đến tình cảnh mới vừa rồi chứng kiến thấy, trong lồng ngực bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng, tựa hồ có cái gì đang từ từ vỡ tan ra, ức chế nỗi lòng nan giải, Viêm Thiến lắc lắc đầu, đối Kì Minh Nguyệt nói: “Nhờ ân Trình công tử ra tay cứu giúp, Viêm Thiến lần này chính là đến nói lời cảm tạ thôi, cũng không có chuyện gì cần nói với hắn. Bên trong trang sự vụ bận rộn, Viêm Thiến không thể lưu lại, thỉnh công tử để cho Viêm Thiến rời đi.”
Thấy hắn như thế, Kì Minh Nguyệt vừa lòng cười khẽ, thả tay ra, khoan thai gỡ xuống một mảnh tuyết mai rơi xuống ở trên tay áo của mình, giữ ở đầu ngón tay: “Sinh trưởng ở đầu cành chưa nhận biết sau này sẽ thế nào, nhưng khi rơi xuống dưới rồi, mới cảm thấy được đáng tiếc, Thiếu trang chủ cảm thấy có đúng không?” Đem cánh hoa phấn hồng kìa thả rơi lại trên mặt đất, Kì Minh Nguyệt giống như mang theo bất mãn, đối Viêm Thiến tiếp tục nói: “Chớ tái xưng Trình công tử, Diễm Thanh cùng ta giao tình phỉ thiển, sau này vẫn là thẳng hô Tử Nghiêu tục danh đi.”
Hắn gọi mình là Thiếu trang chủ, lại đối với Diễm Thanh thẳng hô kỳ danh, này giao tình phỉ thiển, lại là phỉ thiển đến loại nào trình độ? Viêm Thiến nhịn không được lung tung phán đoán, chỉ cảm thấy hết thảy toàn bộ đều là không thoải mái dâng lên.
Thả ra Viêm Thiến đã không còn có phản ứng, Kì Minh Nguyệt đi đến bên cạnh Diễm Thanh, cúi đầu nói gì đó, mới mang theo vẻ mặt đầy ý cười, mới ung dung bước ra sân trong.
Đi được vài bước, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vị huynh trưởng Viêm Thiến kia đôi mắt đang cúi gằm nhìn mấy cánh hoa lạc mai dưới chân, cùng Diễm Thanh đứng đối diện nhau, hai người nhìn nghiêng nửa bên mặt vô cùng tương tự giống nhau, nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn bất đồng, người thanh nhã bình thản không còn vẻ bình tĩnh ôn hòa giống như lần đầu mới gặp nữa, mà giống như đang ở đấu tranh giãy giụa điều gì đó không giải thích được, hơi hơi nhíu lại mi, vẫn trầm tư, mà Diễm Thanh như trước là nhướng mày cười nhẹ, bên môi mị hoặc như trước, chính là ánh mắt lửa nóng kia không chút nào từng thả lỏng, dừng ở trên người Viêm Thiến gắt gao dây dưa.
Trên y bào màu tím sậm hạ xuống vô số cánh tuyết mai, bị gió nhẹ thổi tới nằm phía trên một tám y bào màu xanh ngọc bích khác bên cạnh, hai người đứng ở trong gió, cũng không từng mở miệng, khuôn mặt đồng dạng, một người là thanh nhã tuấn tú, một người cũng phong tình kiều diễm, hai người như thế tương tự lại như thế bất đồng, đến tột cùng sẽ có loại kết quả nào, lộ ra vài phần vẻ mong đợi, Kì Minh Nguyệt phất rơi xuống tàn mai trên người, cười hướng phía bên ngoài sân bước đi.
Tuy là vào đông, nhưng thời tiết cũng không quá lạnh, đã hơi có dấu hiệu tiết trời ấm lại, chắc hẳn ngày xuân cũng không còn xa, phía trong hậu viện vào đông gặp đúng lúc những đóa hoa mai nở rộ, đứng ở ngoài hành lang gấp khúc, nàng đón lấy ánh dương ấm áp sau giờ ngọ (khoảng giữa trưa 12h), đáy lòng đầy vẻ lo lắng cùng sợ hãi chưa hề tán đi.
Hoài tâm tư lo lắng không yên, nàng xoay người trốn ở dưới bóng râm, chưa bao giờ cùng sứ giả gặp mặt vào ban ngày, lúc này nàng rất là lo lắng, sợ bị người gặp được, cũng sợ cấp trên đã phát hiện ra cái gì đó...... Không tự giác cắn cắn môi, nàng cúi đầu nhìn dưới chân, chỉ thấy thân ảnh của chính mình ở dưới ánh mặt trời vặn vẹo hình dạng, một đạo bóng đen hiện lên, trước mắt đã hơn một tia hàn ý lạnh như băng.
“Chín hào (số chín), ngươi thất thủ!” (đọc đến chỗ này ta mới sực nhớ ra, liên tưởng đến Vô Hào, là “không có số” phải không nhỉ? Ta nhớ như Vô Hào cũng là người An Dương nha)
Không phải chỉ trích cũng đều không phải là chất vấn, ngữ thanh không thấy phập phồng trầm thấp khàn khàn, không mang theo chút nhân khí, giống như từ trong miệng con rối phát ra.
Nàng nghe vậy thân mình cứng đờ, đúng là ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có: “Hồi bẩm đêm sử, là..... chắc là cổ độc kia xảy ra vấn đề.” Rất nhanh trả lời, nàng cúi đầu đứng yên, không dám có chút vọng động.
“Sẽ không.” Chính là hai chữ ngắn gọn, cũng không làm gì khác, nhưng người này trên người phát ra hàn khí lạnh như băng lại càng rõ ràng hơn, nàng nhịn không được cõi lòng nhè nhẹ run lên, cho tới bây giờ đều là sợ hãi, không chỉ bởi vì đêm sử là sứ giả cấp trên phái tới, càng vì kia không giống hơi thở của người sống, khiến nàng mỗi lần đều giống như đối mặt với một mạt quỷ hồn bình thường, không thể khống chế hàn ý từ đáy lòng nổi lên.
Sợ hãi như thủy triều cuồn cuộn mà lên, nàng lui ra phía sau hai bước, trong miệng còn đang biện giải: “Ta...... Ta không biết vì sao hội như thế, ta đã nghe mệnh hạ cổ độc, không biết hắn lại hội......”
“Chín hào, ngươi là đang muốn tìm cái chết.” Người nọ trong miệng không có ngữ điệu phát ra mấy chữ, không thấy gợn sóng, lại làm cho trong lòng nàng bỗng nhiên cả kinh, chẳng lẽ nàng việc nàng âm thầm gây nên đã bị cấp trên biết được?
Dưới chân khẽ nhúc nhích, nàng sao lại không biết nếu là làm trái ý cấp trên, sẽ có loại kết cục nào, nghĩ đến cảnh tượng từng gặp qua, nàng rốt cuộc không thể khắc chế trong lòng ý sợ hãi, xoay người muốn đi, cho dù lập tức bị đêm sử lấy tánh mạng, cũng so với trở về lĩnh phạt còn tốt hơn.
Thân ảnh nhảy lên còn chưa đi xa, bàn tay lạnh như băng đã để ở tại trên cổ nàng, theo độ mạnh dần dần siết chặt tăng lên, trước mắt của nàng một trận vựng huyễn, hầu gian đau đớn tựa hồ đã không còn tri giác, nghĩ đến có lẽ tại một khắc này liền có thể được giải thoát, nàng trong lòng nổi lên tư vị phức tạp đích, nếu không phải nàng làm sai ý cấp trên, làm sao lại có ngày hôm nay, nhưng nếu không làm thế, người nọ sẽ chết ở trong tay chính mình...... Đều là tại Trình Tử Nghiêu, nếu như không phải hắn gây ra động tĩnh lớn như thế, cấp trên có lẽ căn bản sẽ không phát hiện, nếu không có hắn ra tay cứu giúp, người nọ sẽ vẫn còn ngủ say bất tỉnh, nàng liền có thể lúc nào cũng bồi tại bên người hắn canh giữ, ngày ngày gần nhau...
Mở to mắt, nàng nhìn bầu trời bắt đầu rồi sầm lại, trong cổ họng phát ra tiếng động quái dị, trong đôi mắt tất cả đều là không cam lòng...... Viêm Thiến...... Viêm Thiến ca ca...... Là của nàng......
Chính vào lúc này, phía sau đám cây cối cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng nói chuyện của một người: “Vốn định tùy ý đi dạo một chút, không ngờ lại thấy một hồi trò hay a, không biết Tử Nghiêu có quấy rầy hay không?”
Ngữ thanh réo rắt có chút lơ đãng đùa cợt, người áo trắng ngân bà bộ dáng thản nhiên tùy ý, chậm rãi hướng tới phía hai người bước lên bậc thềm mà đi đến, tựa hồ toàn bộ tình cảnh trước mắt làm như không thấy, trong miệng còn lược có ý trêu đùa: “Nhã nhi cô nương...... Xem ra có vẻ đích thực vất vả, không biết Tử Nghiêu có thể giúp gì được chăng?” Hắn chính là nghĩ muốn đi xem nhìn một cái Tô Nhã Nhi kia có chỗ nào không thích hợp, không ngờ lại làm cho hắn đụng vào việc thú vị mà hắn đang chờ này, xem ra thật sự là vận khí không tồi.
Tại nơi trên người người áo xám che mặt đánh giá một phen, Kì Minh Nguyệt như trước mỉm cười, trong mắt lại lộ ra ẩn ẩn vẻ kinh ngạc, cái loại hơi thở này, cái loại cảm giác phảng phất giống như người đang không tồn tại ở thế gian này, quen thuộc làm sao, mâu mầu dần dần thâm trầm, hắn liễm hạ thần thái trong mắt, lại bước đi lên phía trước tiến vào vài bước nữa, hướng tới nam tử quỷ dị kia nhẹ nhàng lắc đầu: “Đối cô nương gia nên thương tiếc hơn mới phải, tôn giá như thế, thật sự là không nên.”
Thân mình rơi xuống trên mặt đất, Tô Nhã Nhi ho khan thở hào hển, trước mắt như cũ là một mảnh hắc ám, chưa khôi phục, ngay tại mới vừa rồi, nghe được ngữ thanh Trình Tử Nghiêu đột nhiên xuất hiện, nàng cũng là cả kinh, giờ phút này nghĩ đến đều không phải là chính mình vô sự, mà là lúc sau...... Nếu là để cho Viêm Thiến ca ca biết, nàng là người hạ cổ kia... Miễn cưỡng giương mắt hướng đêm sử nhìn lại, nàng biết, nhìn thấy người đêm sử, liền chỉ có cái chết.
Nam tử mặc áo bào tro giống như con rối bình thường ném Tô Nhã Nhi xuống đất, đối mặt nghênh diện với Kì Minh Nguyệt đang đi đến, không hề có dấu hiệu trước phát ra một chưởng, khí thế hung mãnh, làm cho lông mày Kì Minh Nguyệt nhíu lại, thân mình lại theo chưởng phong nhẹ nhàng phiêu xa vài thước, hoàn toàn lánh khai đi, cây mai phía sau phát ra một tiếng nổ lớn, hạ xuống đầy trời màu thiển phấn, phiêu đãng ở trong gió vũ động ra một mảnh như bức tranh đầy tứ thơ.
Ba người đứng thẳng, tàn hoa trong không trung như trước phiêu linh, sự yên lặng bên trong không khí khẩn trương lại lộ ra cảnh tượng cùng bức tranh đầy thi vị kia không tương xứng chút nào, phát hiện sát ý của đối phương, khóe môi Kì Minh Nguyệt khẽ nhếch, lộ ra một chút lãnh ý, đưa tay cởi xuống bên hông lộ ra một đám sợi mỏng như tơ bạch.
“Giết hắn! Hắn biết được thân phận của ta! Chín hào sau này chắc chắn vâng theo ý cấp trên, chỉ cầu đêm sử cho … ta một cơ hội nữa! Để cho ta ở lại nơi này!” Ngữ thanh khàn khàn lộ ra vội vàng cùng sợ hãi, không biết vì sao, nàng cực kỳ sợ Trình Tử Nghiêu, nghĩ đến hắn đơn giản như thế liền loại bỏ cổ độc, còn có cặp kia đôi mắt giống như có thể hiểu rõ hết thảy mọi sự, trong lòng đó là sợ hãi vô tận, nếu là thân phận lộ ra ngoài, nàng sẽ mất đi hết thảy. �
“Chậc chậc, nữ nhân gia vẫn là chớ nên bạc tình như thế mới thật là tốt” làm như pha giác đáng tiếc lắc lắc đầu, trên mặt Kì Minh Nguyệt không thấy nửa phần khẩn trương, trong miệng chế nhạo, đầu ngón tay đã khơi mào đám tơ ti bạch kia, trong cánh tuyết hoa tung bay, ti bạch bán trong suốt dưới ánh mặt trời nổi lên bảy màu hào quang, cùng tuyết mai đầy trời vũ thành cảnh đẹp như mộng, Tô Nhã Nhi kinh ngạc nhìn trước mắt, chỉ thấy thân ảnh đêm sử nhoáng lên một cái, đã ở tại chỗ tiêu thất bóng dáng, sát khí quỷ bí nhưng lại chưa hề biến mất, đợi hắn lại hiện thân, đúng là đang đứng ở ở giữa không trung!
Kì Minh Nguyệt dưới chân bất động, thấy đối phương biến mất thân hình, cũng không kích động, bắt giữ hơi thở độc đáo trong không khí, lại thấy người nọ bỗng nhiên hiện thân, ở ngay gần trong gang tấc, hừ lạnh một tiếng, tâm niệm khẽ nhúc nhích, nỉ hồ đã ở quanh thân vờn quanh, như tơ như bạch, lại ở trong không khí họa xuất âm thanh rất nhỏ, nhiều điểm mũi nhọn đầy hàn khí thoáng hiện, trong đôi mắt trăng lạnh ngập tràn sát khí, đầu ngón tay dẫn dắt nỉ hồ, hướng tới trên người người nọ cuốn tới.
Tiếng động “ri ri” lộ ra vô tận băng hàn, thế đi sắc bén làm cho thân hình người nọ ở trong không trung hơi hơi trất cứng lại, chính là trong một cái chớp mắt, trên cánh tay đã thêm mấy đạo vết cắt bật máu, trở mình nứt ra màu da màu đỏ tươi khiến cho trong không khí lãnh hương thấm đầy tuyết mai tràn ngập huyết tinh khí.
Biết người này công lực không tầm thường, nhưng trong lúc ra tay lại chỉ tại trên người đối phương lưu lại có mấy dấu vết như thế, Kì Minh Nguyệt bất mãn khinh phiết một chút khóe miệng, trong đôi mắt vẻ lạnh như băng càng đậm, mới chuẩn bị tiếp tục ra tay, phía sau đã đánh úp lại một mạt thân ảnh màu trắng.