Vân Cảnh Hạo cùng Diễm Thanh, Viêm Thiến chưa đuổi tới tiền sảnh, cuộc tranh cãi bằng miệng nơi đây đã diễn biến thành thế động thủ giao tranh.
Những hậu bối niên kỉ còn ít trong chốn giang hồ hiển nhiên là lịch duyệt còn thấp, không biết nặng nhẹ, không biết nói gì đó, dẫn tới người của Hỏa Sát Lâu tức giận, lúc này trước mặt có thể thấy hai thân ảnh một hồng y và một bạch y đang đứng đối diện nhau.
“Thái độ làm người của Phạm Lâu chủ như thế nào, tất cả mọi người đều biết, ta...... Ta lại vẫn chưa nói sai, làm chĩa đao vào ta?” Hắn chỉ là nói Phạm Hạo tính tình không tốt thôi, người này không biết vì sao nhưng lại rút kiếm chĩa vào hắn, hối hận lời vừa nói ra, trong miệng người trẻ tuổi đã lộ khiếp ý.
“Cần gì phải nhiều lời! Dám đối với Lâu chủ bất kính, hôm nay ta nhất định phải gọi ngươi nếm thử một chút lợi hại của Hỏa Sát Lâu chúng ta!” Hừ lạnh một tiếng, thân ảnh y phục đỏ rực giống như lửa cháy thiêu đốt đã hướng tới nam tử còn trẻ tuổi kia đánh tới, động tác trong tay không chút do dự, nam tử trẻ tuổi kia cũng không biết chính mình đã làm gì chọc giận người này, cũng chỉ thấy mình nói một câu oán giận Phạm Hạo lời nói vô lễ mà thôi, lại làm cho người này trợn mắt rút kiếm, lúc này thấy hắn giơ kiếm ra chiêu, đành phải vội vàng giơ binh khí lên không ngừng chống trả.
Tiếng đao kiếm không ngừng va chạm vang lên không dứt, trong đại sảnh mọi người vốn là tụ tập ở một chỗ, lúc này mắt thấy có người gây nháo xảy ra chuyện, đều đứng dậy đi ra bên ngoài đứng nhìn vào.
Trên mảnh đất trống phía bên ngoài đại sảnh hai người vẫn đang triền đấu, Hỏa Sát Lâu chủ Phạm Hạo lại khoanh tay đứng nhìn, giống như việc này chẳng có quan hệ với hắn, cùng thuộc hạ đứng yên ở một bên, nhìn người mặc hồng y kia ở trong sân vẫn đang liên tiếp ra chiêu, chiêu chiêu hung hiểm ngoan tuyệt, đã khiến cho đối phương không chống đỡ nổi mà lui về phía sau, ánh mắt lộ ra vẻ vừa lòng.
Những người vây xem cũng chỉ đứng nhìn, nếu đương sự không có phản ứng, người bên ngoài lại sẽ càng không nhiều lời xen vào, Hỏa Sát Lâu chủ xưa nay vẫn luôn bá đạo bao che khuyết điểm cho thuộc hạ, có thể tránh thì vẫn nên tránh, hồng y nhân kia hiển nhiên chính là thủ hạ hắn rất coi trọng, nếu là tiến lên khuyên bảo không biết còn phát sinh chuyện gì. Đều lưu giữ tâm tư như vậy, không người nào tiến lên khuyên can, đều giống như đang xem kịch vui, thấy nam tử trẻ tuổi kia đã có khuynh hướng thất bại, mắt thấy sắp mất mạng dưới kiếm của hồng y nhân.
Đang ở lúc nguy cấp, “Đinh” một tiếng, không biết từ nơi nào bay tới một thanh đoản kiếm, đem trường kiếm trong tay hồng y nhân đánh rơi trên mặt đất.
Nam tử trẻ tuổi kia trong lòng vốn là cực kỳ hối hận, không nên không nghe lời sư phụ căn dặn, lại lén lưu nhập vào bên trong trang, mắt thấy sắp thành vong hồn dưới lưỡi kiếm của kẻ khác, chợt thấy có người cứu giúp, hai chân mềm nhũn, kinh hồn chưa định ngã xuống mặt đất, không kịp thấy rõ là người phương nào, đã kích động chạy thoát đi, nháy mắt liền không thấy bóng dáng.
Hồng y nhân thấy có người cản trở, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, giơ kiếm quát: “Người nào vướng bận? Chẳng lẽ không dám hiện thân?”
Cùng với tiếng nói của hắn, một đạo bóng đen đột nhiên xuất hiện, nhặt lên chủy thủ trên mặt đất, trên mặt không thấy chút biểu tình, tựa hồ chưa hề nghe thấy lời nói khiêu khích của người này, nháy mắt lại tiêu thất bóng dáng.
“Dấu đầu lộ đuôi, phi gian tức đạo!” Hồng y nhân hiển nhiên là rất tức giận, trong miệng quát mắng, lại không thấy người nào ứng đối, lập tức tức giận đỏ mặt, hướng về phía Phạm Hạo nói: “Lâu chủ! Lương Yên thỉnh tội!” Chưa khiến dám đối với Lâu chủ bất kính bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của mình, là hắn thất trách, thân là tả thị, hiển nhiên phải hộ vệ uy nghiêm của Lâu chủ, lúc này lại để cho kẻ đó đào thoát, đã làm cho hắn mất thể diện trước mặt Lâu chủ, trong lòng vừa tức giận vừa ảo não, liền lập tức quỳ gối trước mặt Phạm Hạo.
“Phi gian tức đạo? Chẳng lẽ là đang nói thuộc hạ của ta? Nhiều năm không gặp, sự bừa bãi của Hỏa Sát Lâu tựa hồ vẫn chưa thay đổi a.” Phạm Hạo còn chưa trả lời, ngữ thanh một người đã vang lên. (Nhân vật chính lên đài hắc hắc)
Giọng nam nhân trầm thấp dễ nghe mang theo một chút cười khẽ trào phúng, nhưng ý trong lời nói của hắn lại làm cho mọi người biến sắc, còn chưa có kẻ nào dám ở trước mặt Hỏa Sát Lâu chủ dùng giọng điệu nói chuyện như vậy, là ai mà lại dám lớn mật như thế? Dám ở trước mặt Phạm Hạo nói Hỏa Sát Lâu bừa bãi! (Htrần: Còn ai trông khoai đất này, chẹp chẹp)
Mọi người không khỏi đưa mắt hướng phía có tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh chiều tà, một mạt thân ảnh ám màu tử sắc (màu tím) đang chậm rãi tiến đến, giống như đem đến huyết sắc trộn với ảnh chiều tà, y bào lấp lánh kim tú cùng với bán trương mặt nạ ở trên mặt hắn chiếu rọi ra một mảnh thiển kim ám trầm, mái tóc đen tán loạn thả trên vai, trên chiếc mặt nạ đầy ám văn dị thú, lộ ra cuồng thái không thể nói hết bằng lời, mà ở dưới phiến mặt nạ kia, khóe môi cũng khẽ nhếch, có chút bộ dáng buông thả tùy ý, theo hắn không nhanh không chậm bước tới, giống như đang chậm bước trong một khoảng sân vắng, làm như chưa hề đem mọi người để ở trong mắt.
Theo hắn mà đến, khí thế phệ nhân (khí thế áp bức) lại càng dũ phát dày đặc hơn, mỗi một bước tới gần, tất cả mọi người lại càng bị khí thế của hắn sở nhiếp, cơ hồ là nín thở nhìn hắn tiến tới gần, tựa hồ xuất phát từ bản năng, chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người cùng cảm nhận được sự nguy hiểm cùng đáng sợ của người này.
“Ám Hoàng?!” Không biết là ai cúi đầu kinh hô một tiếng, lại đột nhiên đánh thức mọi người, lúc này đứng đây đều là võ lâm danh túc, cũng là những kẻ đã lăn lộn giang hồ nhiều năm, cái tên Ám Hoàng như thế nào dám quên, lúc này nghe người ta hô lên cái tên ấy, mồ hôi lạnh đột nhiên rớt xuống, lẽ ra lúc nhìn thấy bán trương mặt nạ kia là phải nhận ra a, nhưng Ám Hoàng biến mất nhiều năm, ai lại nghĩ đến hắn nhưng lại bỗng nhiên hiện thân, trong chốc lát lại bị khí thế của hắn sở nhiếp, lúc này mới giật mình tỉnh táo lại.
“Nhiều năm không gặp, phong thái Tôn Chủ vẫn như trước a!” Lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, có người vội vàng tiến lên hành lễ.
Những người nhớ rõ thủ đoạn năm đó của Ám Hoàng, đều không ngừng run rẩy, lúc này thấy hắn, làm sao còn dám có chủ ý với Lan Cẩn, nếu là Ám Hoàng lúc này cũng có ý tưởng gặp Lan Cẩn kia, làm gì có kẻ nào còn dám nhiều lời, một đám tiến lên chào, chỉ để ý a dua hàn huyên, trong lòng nhưng lại hết sức dề chừng, tuy rằng lúc này chỉ thấy phía sau hắn có một gã hắc y nhân, nhưng ai lại không biết, thủ hạ của Ám Hoàng chính là mười hai huyết ảnh, mỗi người là cao thủ giết người không thấy máu, còn có vô số giang hồ dị sĩ, mặc dù đã là quá khứ rất nhiều năm trước, nhưng bên trong giang hồ ẩn ẩn vẫn có thể phát hiện ra thế lực của Ám Hoàng bao trùm, tỷ như “Diệu đêm” chuyên thay người báo thù huyết hận, thông tin tình báo chuẩn xác, cũng đến vô tung đi vô ảnh, bán ra tất cả tin tức, lại đơn phương đối với những việc có liên quan đến Ám Hoàng không hề phát ra một tin tức dù nhỏ nhất nào, nếu nói là không cùng Ám Hoàng có quan hệ, tuyệt đối là không thể, lại thêm trong chốn giang hồ có bao nhiêu thế lực vẫn ẩn ẩn nằm dưới sự khống chế của hắn, trong lòng mọi người vẫn là vô cùng kính sợ, không dám có chút bất kính.
Thấy mọi người thần sắc đại biến, đều tiến lên hàn huyên, Phạm Hạo lại như trước khoanh tay đứng, trong miệng lại giống như châm chọc khiêu khích nói: “Ta còn cho là kẻ nào, dám nói Hỏa Sát Lâu của ta bừa bãi, nguyên lai là Ám Hoàng người vốn dĩ vẫn không đem người trong thiên hạ để vào mắt, nếu ta bừa bãi, ngươi chính là không coi ai ra gì, mai danh ẩn tích đã lâu như vậy, lúc này đi ra làm chi?” Nhìn nam tử mặc tử bào trên mặt mang bán trương mặt nạ kia, tựa hồ cùng so sánh cùng dĩ vãng chưa từng có chút thay đổi, vẫn là khí thế bức nhân như vậy, nhớ lại năm đó ở trong chốn giang hồ tranh chấp chi thế, trong mắt Phạm Hạo xẹt qua một mạt dị sắc.
Nhìn thấy Ám Hoàng cùng Hỏa Sát Lâu chủ đứng đối diện nhau, lại nghe được lời nói đó của Hỏa Sát Lâu chủ Phạm Hạo, mọi người trong lòng thầm than một tiếng, cũng chỉ có Phạm Hạo mới dám đem cái tên gọi lén phía sau của Ám Hoàng gọi trước mặt hắn, nhìn thấy hai người vốn dĩ vẫn từ xưa tới nay tranh chấp không ngớt lần thứ hai tụ lại tại đây, không người nào dám tiến lên chen lời vào nói.
Lương Yên vẫn như trước quỳ gối trước mặt Phạm Hạo, nhìn người được gọi là Tôn Chủ kia, lại ở trong miệng Lâu chủ trở thành Ám Hoàng, rất là nghi hoặc, hắn còn chưa bao giờ gặp qua Lâu chủ có thần sắc giống như thế này, tựa hồ có chút vui sướng, lại có chút tức giận. Mặc dù nghe hắn nói có vẻ trào phúng, nhưng đi theo Lâu chủ bên người, như thế nào không biết thói quen của hắn, Lâu chủ khẩu ngạnh nhưng lại mềm lòng, mặc dù thường xuyên nói lời lạnh nhạt, nhưng đối với mọi người cư xử cũng cực kỳ tốt, nếu là chưa từng đem người nọ để ở trong lòng, Lâu chủ tuyệt đối sẽ không nói như thế.
“Nhiều năm không gặp, cạnh ngươi ngược lại cũng có mỹ nhân cùng tùy a.” Giống như đang khen ngợi, bên môi lại lộ ra ý cười ngả ngớn trêu tức, mọi người chỉ thấy kia mạt thân ảnh ám màu tử sắc kia đi đến bên cạnh người Hỏa Sát Lâu chủ, cũng không đáp lại lời nói của hắn, nhẹ nhàng nâng mặt của hồng y nhân lên.
Lương Yên vốn muốn tránh đi, không biết vì sao thân mình lại không nghe theo mình điều khiển, từ lúc người nọ tới gần, cả người phát ra khí thế cùng áp bách liền làm cho hắn không dám vọng động, giống như người này bất luận làm chuyện gì, hắn đều cũng chỉ có thể thuận theo, như là đã bị người khống chế, không tự chủ được ngẩng đầu lên.
Thấy tình hình như vậy, Phạm Hạo ở một bên nhíu nhíu mày, đang muốn nói cái gì, không biết từ nơi nào lại truyền đến một giọng nói réo rắt êm tai của một người khác: “Mỹ nhân ra sao a, để cho Tử Nghiêu cũng được ngắm nhìn một chút chứ.”
Thanh âm không nhanh không chậm, giống như sự hiện thân tiến lại gần của người nọ, tao nhã thong dong, có chút ý tứ hàm xúc mờ ảo thanh nhã, tóc dài tùy ý buộc lại thả ở phía sau, nhè nhẹ từng đợt từng đợt đón gió phất phới, bộ dáng vô cùng tự nhiên, khuôn mặt trầm tĩnh như nước, ôn nhuận mà thâm trầm, trong thần sắc lại lộ ra chút thản nhiên xa cách, nhưng kẻ nào bị hắn nhìn vào, lại không nhịn được bị sự ôn nhu trong đôi mắt hắn mê hoặc, biết rõ hắn nhất định không phải người có thể tùy ý thân cận, nhưng lại vẫn vô tình bị hắn câu dẫn đi tâm thần.
Nhân vật như thế, không phải ngày gần đây nổi danh Thủy Nguyệt Công Tử thì là ai chứ! Lập tức liền có người nhận ra nói: “Đó là Thủy Nguyệt Công Tử!”
Ám Hoàng vừa mới xuất hiện, Thủy Nguyệt Công Tử liền theo sau mà đến, mấy ngày trước đây trong chốn giang hồ đã có đồn đãi, từng ở nơi tửu lâu nào đó gặp qua hai người cùng nhau hiện thân, hiện giờ xem ra, hay là không phải tin giả đi a?
Nếu không phải vì Vô Hào vô cớ mất tích, hắn cũng sẽ không ở ngoài trang trì hoãn lâu như vậy, Kì Minh Nguyệt nhớ tới hôm nay phát hiện Vô Hào mất đi tung tích, không thể không sinh ra vài phần lo lắng. Ngày gần đây, Vô Hào giống như đang tránh né cái gì đó, nếu là dừng chân ở khách điếm, trừ bỏ mệnh lệnh của hắn, Vô Hào tuyệt không chủ động hiện thân, những lúc âm thầm thủ vệ, cũng thường xuyên có thể phát hiện hơi thở của hắn có sự dao động rõ ràng, biết hắn tất nhiên có việc, nhưng thủy chung chưa từng truy hỏi, lúc này nhưng thật ra lại có chút hối hận.
Không biết sự xuất hiện của mình đã khiến cho đủ loại nghi hoặc phán đoán nảy sinh, hắn một bên cân nhắc, vừa chậm rãi tiến đến gần mọi người, đối với tiếng than sợ hãi cùng việc giang hồ nhân sĩ cúi đầu nghị luận quanh mình kia thoáng như không nghe thấy, đi vào trong viện, dò xét liếc mắt một cái nhìn thần sắc của mọi người ở trước của đại sảnh, lại nhìn lướt qua vị trí Kì Hủ Thiên đang đứng.
Mới vừa rồi thấy Phụ Hoàng đưa tay nâng lên khuôn mặt của hồng y nam tử đang nửa quỳ gối trên mặt đất, thần tình hứng thú, bất giác liền nói câu nói kia, từ lúc hai người cùng hứa cho tới nay, còn chưa bao giờ thấy Phụ Hoàng đối với người khác như thế, nếu nói là không tức giận thì không đúng, nhưng càng làm cho hắn tò mò hơn đó là hình dáng của hồng y nhân kia, có thể được Phụ Hoàng xưng là mỹ nhân, nếu là không có vài phần tư sắc, tuyệt không có thể a.
Không khỏi tiến đến bên cạnh, tinh tế nhìn, chỉ thấy người này đúng thật là cực kỳ tú lệ, mũi thẳng thắn, mi loan lá liễu, đôi môi lớn nhỏ phù hợp, phiếm vẻ thiển hồng, nếu lấy nam tử mà nói, hơi có chút thanh tú, tuy là đẹp, cũng không được coi là quá mức dẫn nhân, nhưng nhìn thẳng vào cặp kia mắt to kia của hắn, lại giống như có ngọn lửa ở thiêu đốt trong đó, tràn ngập dã tính, kết hợp với tướng mạo tú lệ kia, nhưng lại có vẻ rất là đặc biệt, một thân hồng y ở trên người hắn, lại đưa điểm đặc biệt ấy của hắn hiển rõ không thể nghi ngờ, giống như mèo hoang chưa bị thuần dưỡng, lệ mầu bên trong lộ ra vài phần dã tính cảm giác khó thuần, đủ để khơi mào dục vọng chinh phục của người khác.
“Quả thật là mỹ nhân......” Thu hồi ánh mắt đánh giá, ảm đạm cười, trong miệng khen ngợi như thế, nghiêng thủ đã thấy Phụ Hoàng nhìn người này cười nhẹ lộ ra vài phần có thâm ý khác, trong lòng nhất thời càng thêm vài phần hờn giận, tuy biết Phụ Hoàng cũng không có ý gì với hắn, nhưng hai mắt cũng không tự chủ được nhìn bàn tay hắn đang đặt ở dưới cằm hồng y nhân kia, trong miệng dường như mang theo chút trào phúng nói một câu: “Còn muốn nhìn bao lâu nữa a, cẩn thận mỹ nhân sinh giận.” Hắn xem trong mắt hồng y nhân kia đã phát hỏa đến nơi, Phụ Hoàng lại còn nâng cằm hắn chưa hề buông ra.
Kì Hủ Thiên nghe lời nói của hắn, sao lại không biết Minh Nhi đã giận dỗi, nguyên nhân vì sao, tự nhiên cũng đã hiểu, Minh Nhi vì hắn ăn dấm chua, kia chính là khó được a, bất tri bất giác bên môi đã nâng lên độ cung rõ ràng, thả tay xuống, nặng nề cười thành tiếng.